“Trời ạ, trai tơ mà đi lấy gái nạ dòng!”
Ba mẹ tôi nhất quyết phản đối, bạn bè tôi thì đều mỉa mai tôi với câu “Trời ạ, trai tơ mà đi lấy gái nạ dòng!” khiến tôi mấy lần chột dạ…
Tôi vốn được mọi người đ.ánh giá là một chàng trai lịch lãm và thành đạt. Trước đây tôi cũng có vài ba mối tình nhưng đều kết thúc trong hời hợt. Với tôi, người bạn đời còn phải là người bạn tâm giao. Vì vậy, tôi vẫn chờ đợi cái ngày được gặp một người con gái sâu sắc, biết chia sẻ. Cuối cùng, ông trời đã cho tôi cơ hội đó.
Em là người đồng nghiệp mới của tôi. Nói là đồng nghiệp mới chứ thật ra em làm ở công ty này trước tôi. Trước đây em được phân công ở chi nhánh ở tỉnh khác, nay vì thay đổi cơ cấu nên em được chuyển công tác về trụ sở – nơi tôi làm việc. Tôi và em đã từng trao đổi công việc qua điện thoại không dưới 2 năm, có điều chúng tôi chưa gặp mặt nhau bao giờ.
Tôi nhớ rất rõ ngày ấy, ngày Giám đốc Phòng nhân sự dẫn em giới thiệu với từng phòng mà trước hết là phòng tôi. Điều đầu tiên đ.ập vào mắt tôi là một khuôn mặt rất đỗi hiền lành. Em không đẹp, nhưng có nét gì đó thân quen đến mức tôi cứ ngỡ em vừa đến từ trong tiềm thức của mình.
Khác với gương mặt thân thiện, em lại rất xa cách trong giao tiếp. Tôi chưa từng thấy em ngồi tụm 5 tụm 3 như các chị em khác. Tôi cũng không thấy em tham gia những buổi liên hoan của phòng. Em luôn có lý do thuyết phục để vắng mặt trong những lần công ty chiêu đãi. Tôi không có cách nào tiếp cận được em ngoại trừ những khi trao đổi công việc. Em làm việc rất hiệu quả, sẵn lòng hỗ trợ các bộ phận khi cần, em cũng có nhiều sáng kiến rất ứng dụng cho phòng. Với tôi, em rất hoàn hảo, chỉ thiếu một nụ cười nữa thôi.
Video đang HOT
Một lần, tôi gặp phải một sai sót nghiêm trọng trong công việc. Trước sức ép quá lớn về mặt thời gian để hoàn thành việc chỉnh sửa, em đã nhiệt tình giúp đỡ tôi. Mọi việc trở nên khá dễ dàng khi có em. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy em về trễ hơn 5 giờ rưỡi. Công việc hoàn thành, tôi mời em ăn tối nhưng em lại từ chối, em cũng từ chối luôn việc tôi đưa em về. Tôi rất buồn. Khi dắt xe cho em, bất giác tôi bắt gặp ánh mắt em. Chỉ một giây thôi, nhưng giao cảm của ánh mắt khiến tôi có cảm giác như chúng tôi vốn thuộc về nhau vậy. Những ngày sau đó, tôi mất ăn mất ngủ. Tôi hạ quyết tâm phải chinh phục được em.
Sau rất nhiều cố gắng thì tôi cũng nhận được buổi hẹn lần đầu tiên. Rồi lần thứ 2, thứ 3. Những cuộc chuyện trò bắt đầu bắt nhịp với nhau. Chúng tôi nói đủ thứ đề tài, em làm tôi bất ngờ về kiến thức khá rộng của mình, lại rất dí dỏm. Thời gian đó chúng tôi rất vui vẻ. Và tôi phải ngất ngây trước nụ cười rạng rỡ của em. Nhưng cuối cùng thì ngày đó cũng tới.
Đó là một buổi chiều cuối tuần rất đẹp. Tôi đã chỉnh chu trong bộ đồ được ủi thẳng nếp, tay cầm bó hoa và hộp nhẫn đã chuẩn bị từ trước. Tôi cũng đã đặt chỗ cho buổi hẹn tại một nhà hàng sang trọng ấm cúng. Và tôi tin rằng hôm nay sẽ là ngày rất hạnh phúc. Nhưng kết quả lại không như tôi mong đợi, tôi cứ ngỡ em sẽ đón nhận lời cầu hôn của tôi trong sự bất ngờ và vui sướng, không ngờ em đã ngồi lặng đi một lúc và xin phép vào nhà vệ sinh. Em đi nhanh như chạy. Sau đó em trở lại với gương mặt như vừa khóc xong và nói rằng có việc gấp phải về ngay. Em khiến lòng tôi tan nát.
Hai hôm sau, em chủ động hẹn tôi. Lần này, em khá bình tĩnh khi chậm rãi nói với tôi sự thật là em đã từng ly hôn và đang nuôi con nhỏ 5 t.uổi. Chồng trước của em là người cũng từng có vợ có con và cuộc hôn nhân của em chưa bao giờ yên ổn bởi thói lằng nhằng của anh ấy với gia đình trước đây, dẫn đến cuộc chia tay cách đây 3 năm.
Em nghĩ mối quan hệ chúng tôi chưa đủ thân thiết nên em không kể nhiều về cuộc đời mình. Em bảo tôi hãy tìm một tình yêu khác xứng đáng hơn… Tôi nghe như đất đang sụp dưới chân mình, tai tôi lùng bùng như không muốn tin vào những gì vừa nghe. Tôi cũng không nhớ hôm đó chúng tôi về nhà bằng cách nào. Chỉ biết nửa đêm đó, tôi đã ngồi bật dậy, gào khóc như một đ.ứa t.rẻ, tưởng chừng như ai đó vừa cướp mất thứ gì quý giá lắm của cuộc đời mình. Tôi đau đớn biết mấy.
Những lần chạm mặt đầy khó xử ở công ty sau đó khiến chúng tôi hơi ái ngại. Mọi người bắt đầu lời ra tiếng vào, khiến em từ một người phụ nữ bản lĩnh có thừa cũng mấy phen chạy ra khỏi phòng để giấu đi nước mắt. Tôi thương em quá, ước gì tôi có thể dành một ít nỗi đau từ em về phía mình, nhưng không biết mở lời bằng cách nào. Lắng lòng mình lại, tôi nghe dường như tim mình vẫn khắc khoải về em. Tôi vẫn còn mang ý nguyện được làm người đàn ông của em, che chở cho mẹ con em quãng đường còn lại. Nhưng liệu tôi có làm được những gì mình nói? Còn gia đình tôi thì sao?
Hôm trước tôi mạnh dạn đem chuyện này bàn bạc với ba mẹ và tôi nhận được sự phản đối kịch liệt. Mẹ tôi còn nói sẽ từ tôi nếu tôi quyết định lấy em. Tôi cũng tham vấn từ nhiều người bạn, họ đều mỉa mai tôi với câu “Trời ạ, trai tơ mà đi lấy gái nạ dòng!” khiến tôi mấy lần chột dạ. Một vài người sâu sắc hơn cho rằng cuộc hôn nhân kiểu này rất phức tạp và sẽ lại tan vỡ thôi. Nhớ lại lời em, chính em cũng thừa nhận sự rắc rối khi kết hôn với người đã từng có gia đình. Tôi băn khoăn quá, không biết việc lấy một người vợ từng ly hôn và nuôi con nhỏ thì có những hệ lụy khủng khiếp gì mà sao ai cũng ngăn cản tôi quyết liệt?
Tôi viết tâm sự này không phải mang ý đồ của sự toan tính thiệt hơn, chẳng qua tôi thiết tha được hiểu rõ vấn đề phức tạp này từ các anh chị có kinh nghiệm hơn tôi để tránh quyết định sai lầm cho đời mình, cũng như tránh làm tổn thương cuộc đời cô ấy lần nữa. Tôi sẽ rất biết ơn khi nhận được ý kiến hữu ích từ mọi người.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc không phải trong quá khứ
Chị điện thoại cho tôi vào một chiều mưa tầm tã. Giọng chị vỡ oà trong điện thoại, có lẽ chị đã khóc nhiều lắm. Tôi hiểu tâm trạng của chị lúc bấy giờ, chị thật đáng thương!
Gần ba năm trước, tôi nhớ, cũng chiều mưa lớn thư thế này, chị sang nhà tôi, nước mắt chị lã chã. Chị ôm chặt lấy tôi, vai chị run lên, nghẹn ngào những tiếng nấc. Chị vừa chia tay người yêu sau hơn 4 năm gắn bó. Anh ấy đến với chị vội vã trong làn mưa, tay xách theo một chiếc hộp bọc kín và buộc nơ khá đẹp một món quà cuối cùng. Chị vẫn vui vẻ, hồ hởi đón nhận món quà nhưng chị chợt thấy chột dạ vì anh không tỏ bất kỳ thái độ gì mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống giường. Chị mở hộp quà, quá bất ngờ khiến chị không thốt được nên lời. Những kỷ niệm của chị và anh đều nằm gọn trong ấy. Chị chưa kịp nghĩ ra được điều gì thì anh nói "Chia tay". Chị nghẹn lại, cảm giác trái tim ngừng đ.ập, chân chừng không thể đứng vững. Anh ôm chị thật chặt và không ngớt lời xin lỗi. Chị cố trấn tĩnh và cho rằng đó chỉ là lời nói đùa để thử thách tình yêu của chị thôi. Nhưng không, anh đã quyết ra đi thật. Anh nói với chị nhiều điều, anh đã yêu chị bằng cả trái tim trong suốt thời gian qua, anh đã dành cho chị tất cả những điều tốt đẹp nhất mà anh có thể làm được... nhưng đến giờ phút này anh biết tình yêu của hai người không thể tiếp tục, anh chọn con đường ra đi dù rất đau lòng. Chị ôm chặt lấy anh và khóc. Chị không biết nói sao, chỉ biết gợi lại những ký ức của hai người để anh rút lại lời nói đó. Anh cũng khóc cùng chị nhưng anh vẫn quyết ra đi...
Nghe lời chị kể lại, tôi thấy buồn cho chị vô cùng. Chị đã rất "kiêu hãnh" với tình yêu ấy vậy mà giờ đây tất cả đã kết thúc. Chị hết buồn khóc rồi lại quay sang trách anh nhẫn tâm. Tôi khuyên chị nên hẹn gặp anh và thật bình tĩnh nói chuyện xem có cứu vãn chút gì không. Chị đã làm theo lời khuyên của tôi. Chị đã gặp anh và nói chuyện nhưng tình hình không khả quan hơn, anh không quay lại, chị dường như phát điên lên vì không chịu chấp nhận sự thật này. Tôi hiểu, cái "sĩ diện" của con gái đang bị tổn thương nặng nề vì bị người yêu "đá". Rồi cả thứ tình yêu mà chị "hãnh diện" bao nhiêu năm, một người yêu tuyệt vời luôn chăm lo chu đáo cho chị - cái ao ước của bao nhiêu người con gái bỗng chốc tan biến, còn lại chị bơ vơ. Chị bắt đầu đi vào một con đường không có lối thoát, cái "hiếu thắng" quá lớn trong chị buộc chị phải bám riết lấy anh để "cướp" lại tình yêu của anh. Chị lao đến với anh như một con thiêu thân, hết khóc lóc kể lại kỷ niệm yêu thương, rồi lại ngoa ngoắt mắng mỏ, c.hửi bới cay độc, thậm chí chị còn doạ nạt sẽ t.ự t.ử nếu anh không quay lại. Chị tìm hàng loạt những lý do không ra sao để gán "tội" cho anh.
Chị vùng vẫy trong "vũng lầy" tình yêu của chính bản thân mình đang tạo ra. Có những lúc chị tạo ra một bức màn "bi kịch" của mình để hòng mong sự "thương hại" từ anh, nhận lấy những "bố thí" cuối cùng của anh về tình cảm và vật chất. Chị đi dần vào hết những sai lầm này đến những sai lầm khác và nhận lại từ anh chỉ có thái độ "miễn cưỡng, khó chịu", có lúc còn là những lời "cay đắng", đầy "nhục nhã", thế nhưng chị vẫn cứ tiếp tục những hành động níu kéo. Thứ mà chị coi là "tình yêu" giờ này hình như chỉ còn là "lợi ích cá nhân" vừa bị mất vì chị coi mất anh là chị đã mất cả "tiền lẫn tình". Chị đang cố khoác lên mình cái ảo tưởng hình ảnh "người tình tuyệt vời" là chị vẫn đang tồn tại trong anh. Tôi bỗng nghĩ đến lỗi của bản thân mình, vì lời khuyên của tôi mà chị bị như vậy, nhưng suy cho cùng thì cũng do chị, chị đã quá "hiếu thắng". Tôi xót xa trước tình cảnh của chị và không ngừng khuyên chị nên bình tĩnh gạt đi tất cả. Chị đã hành động sai hoàn toàn, chị nên hiểu anh không còn tình cảm với chị nữa, chị càng tiếp tục những hành động ấy chỉ càng làm cho anh "ghét" chị mà thôi. Tôi nói nhiều đến nỗi chị tránh mặt và tỏ ra khó chịu với tôi. Chị nghĩ tôi cũng đang "xem thường" chị. Chị có biết đâu tôi hiểu được hoàn cảnh của chị rõ nhất bởi tôi "thông cảm" với anh nhiều hơn... Chị biết mà. Sau cả năm trời chẳng mấy khi chị em trò chuyện, tâm sự thì chị lại gọi điện cho tôi và nói rất nhiều. Chị lại vừa làm ầm lên với anh khi anh tuyên bố có bạn gái mới và xin chị đừng làm phiền anh ấy nữa. Chị lại "rủa" anh với hàng ngàn câu thậm tệ. Chị sợ sẽ thua anh trong "cuộc chiến" này... Tôi lại tiếp tục những lời khuyên với chị. Chị không thèm nghe tôi nói.
Đến hôm nay, chị lại gọi điện cho tôi, lại chuyện về anh, lần này là chuyện anh đã "kết hôn". Tôi không nói gì qua điện thoại mà bỏ máy và đến bên chị. Tôi đã không còn bình tĩnh để khuyên chị nữa, đến bản thân tôi dù rất thương chị nhưng cũng phát cáu lên với những hành động của chị rồi. Chị vừa đáng thương song lại rất đáng giận. Tôi mắng chị, những lời nói mà tôi nghĩ sẽ phải nói ra từ trước chứ không phải lúc này - tất cả những suy nghĩ của tôi về hành động của chị trong thời gian qua. Bây giờ chị mới hiểu. Chị nhận mình sai. Chị khóc nhiều hơn cả lúc chia tay. Chị kể về người bạn đời của anh cho tôi nghe. Một cô gái khác chị, xinh xắn hơn chị, hiền lành và thông minh - chị đã nói chuyện với cô gái ấy. Anh có vẻ rất tự hào với người bạn đời của mình... Hôm nay, chị đến rủ tôi đi chợ, tâm trạng chị khác lạ hẳn. Chị kể cho tôi nghe về một chàng trai, một chàng trai chị quen từ lâu, người đàn ông duy nhất còn bên cạnh chị, luôn có mặt khi chị cần (có vài người định đến với chị nhưng lại vội ra đi khi biết được những hành động sau khi chia tay với anh của chị). Hôm qua người ấy ốm, phải vào viện, chị thấy mình lo cho người ấy nhiều hơn cả nghĩ cho bản thân mình.
Chị thú nhận rằng chị đã yêu, chị sẽ không biết bản thân thế nào khi đến cả người ấy cũng không còn bên chị nữa. Chị thấy bản năng của một "người vợ" bỗng cồn cào lên trong chị. Chị muốn chăm sóc cho người ấy suốt cuộc đời sau này của mình. Chị chỉ chờ người ấy nói yêu chị là chị sẽ đồng ý ngay lập tức. Chị sẽ "ngoan" với người ấy và chị biết anh chẳng thể so sánh với người ấy trong lòng chị lúc này. Chị hỏi tôi cách làm món gà hầm để bồi dưỡng cho anh... Tôi vui vẻ cùng chị đi chợ và cũng mua đồ về làm món "gà hầm" cho "ông xã" của mình. Năm nay chị đã 27 t.uổi rồi, cũng không còn trẻ để nghĩ đến cuộc sống gia đình nữa. Tôi thực sự mừng cho chị khi chị đã biết thoát ra khỏi "vũng lầy" mà chị tự tạo ra trong suốt mấy năm qua. Chị đang tiến dần đến cái hạnh phúc thực sự của đời mình. Tôi tin vào một kết thúc tốt đẹp với chị trong năm tới.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cười để chàng “gãy kiếm” Cười để chàng "gãy kiếm" Một bà đến chúc mừng người bạn sau khi bà này lấy được một chàng "trai tơ": - Làm sao mà cậu có thể cưới được anh chàng trẻ trung phong độ thế nhỉ? - Có gì đâu, tuy mình mới 50 nhưng mình nói với chàng là mình đã 78 t.uổi rồi. Hí hí... * * *...