Trở về với chồng hay ở lại với bồ
Tôi vẫn biết khi đưa ra một việc để nhận được những ý kiến thì sẽ có những ý kiến trái chiều nhau, nhưng có lẽ với tâm sự của tôi thì hầu hết các bạn sẽ cùng khuyên tôi: Nên trở về để đảm bảo cho con một gia đình.
Chuyển kể ra sẽ rất dài, tôi cố gắng nói thật ngắn gọn và mong các bạn hay hiểu và khuyên tôi, tôi mong các bạn cảm nhận chuyện của tôi như khi bạn ở trong hoàn cảnh đó. Tôi là người thứ ba đối với gia đình anh và anh cũng là người thứ ba với gia đình tôi. Chúng tôi đến với nhau không tiền, không vì để thoả mãn hay là để thay đổi không khí và có lẽ điều sai lầm lớn nhất của tôi và người đó là đã dành cho nhau tình cảm rất thật, để lúc này khi nghĩ đến việc rời xa anh để về bên gia đình tôi lại thấy sợ.
Chồng cũ của tôi (nói là chồng cũ vì chúng tôi đã ra toà xong thủ tục, nhưng tôi chưa nhận được quyết định) nhìn chung không phải là người quá xấu. Anh cũng như bao người đàn ông khác, vô tư và vô tâm với vợ và con mình khi còn có họ bên mình và chỉ nhận ra tự bản thân đã để mất gia đình khi mọi chuyện đã đi xa khỏi tầm kiểm soát.
Tôi và chồng cũ là bạn học từ cấp 2, chơi thân, yêu, rồi lấy. Từ ngày yêu đã có những lần tôi muốn nói chia tay anh vì anh vô tư và vô tâm quá, nhưng rồi tôi nghĩ lấy nhau về tôi sẽ thay đổi được con người anh ấy. Bây giờ thì tôi rút ra được một điều rằng khi yêu một người, ta chỉ có thể hỏi mình rằng có chấp nhận được người có tính cách như thế hay không chứ không thể thay đổi một con người.
Sau 4 năm lấy nhau, có một con trai dễ thương nhưng tôi đã không chấp nhận được cách sống quá đơn giản của anh và có lẽ tôi cũng không phải là người phụ nữ có tính nén chịu như bao người phụ nữ Việt Nam khác. Thực sự tôi không thể quên được chuyện nửa đêm bạn anh gọi điện và anh nói dối tôi rằng sếp gọi anh phải đi làm, và anh đi đến ngày hôm sau về. Ngày đó tôi mới mang thai tháng thứ 4. Tôi cũng không thể quên được việc anh nói phải đi làm nhưng thực tế anh xin nghỉ ốm ở cơ quan, tôi cũng không quên được việc anh đi làm mặc dù lương được 6-9 triệu nhưng con số đó khi nói với tôi chỉ còn là 3-4 triệu, điều mà sau này khi tôi nhờ bạn trong cơ quan đó hỏi thì tôi mới biết. Khi con tôi ốm nằm viện, tôi nghỉ để chăm con điều đó có nghĩa là thu nhập tháng đó của tôi cũng thấp (vì tôi làm tư nhân, nghỉ là không có lương), đó cũng là tháng anh nghỉ phép, anh nói với tôi lương anh chỉ được 1,5 triệu. Anh đưa cho tôi một triệu để chi tiêu, tôi cũng không nghĩ gì, chỉ tự nhắc mình phải chi tiêu cho hợp lý, nhưng tôi thấy rất nản khi biết rằng lương của anh tháng đó là 3,5 triệu. Rồi chuyện anh có người phụ nữ khác, tôi không tìm hiểu sâu xem quan hệ của họ đến đâu vì tôi biết tìm hiểu rõ tôi sẽ càng đau khổ, và chuyện đó tôi bỏ qua cho anh.
Trong cuộc sống anh cũng không sẵn sàng chia sẻ với tôi việc nhà, việc nhà đó chỉ là chơi với con để tôi nấu cơm. Phải chăng việc chơi với con nhỏ đang hờn mẹ là việc quá khó với các ông bố? Cũng chỉ là vô vàn những việc tưởng như nhỏ nhặt mà cuối cùng tôi và anh đã không cùng nhau nhìn chung về một hướng. Tôi cũng đã phản bội anh! Tôi đã chủ động nói chia tay, tôi chia tay không phải vì tôi chắc chắn sẽ có cuộc hôn nhân với người đàn ông kia, mà vì tôi không muốn anh phải chịu tiếng cắm sừng và tôi không muốn lừa dối tình cảm của mình.
Video đang HOT
Tất cả mọi người đều nói tôi và người đàn ông tôi yêu đã sai, tôi tin tình cảm người đó dành cho tôi không phải là chơi bời như mọi người nói. Và có lẽ ai cũng biết người đàn ông rất ngại phải làm lại cuộc sống gia đình từ đầu. Lúc này anh ấy chưa ly hôn, với mọi người đó là bằng chứng để mọi người nói rằng anh chỉ vui với tôi nhưng tôi biết anh chưa làm được việc đó vì anh sợ có chuyện đến với tôi.
Các bạn sẽ nói tôi là người phụ nữ phá gia đình anh ấy phải không? Điều đó cũng đúng, nhưng tôi không nói anh phải bỏ gia đình, tôi khuyên anh nếu gia đình anh còn có cơ hội thì anh hãy làm lại vì sau chuyện này chắc chắn vợ anh cũng sẽ biết tôn trọng và thay đổi cách sống của chị ấy nhưng câu trả lời của anh chỉ là: “Anh thực sự không còn tình cảm để làm lại với gia đình, nếu chúng ta đến với nhau chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng anh mong em sẽ cùng anh vượt qua những khó khăn đó”.
Mọi chuyện cứ như thế diễn ra, tôi và anh vẫn gặp nhau, cho đến gần đây chồng cũ thường xuyên liên lạc với tôi và nói muốn làm lại từ đầu. Lúc này đây, tôi xác định được tôi đang yêu ai nhưng bố mẹ muốn tôi quên chuyện riêng đi mà sống vì con cái. Tôi không biết mình có mang lại hạnh phúc cho con khi quay về sống bên người chồng mà mình không còn nồng nhiệt, đam mê. Tôi sợ bản thân không quên được tình cảm tôi dành cho người đó.
Mỗi lần nghĩ đến việc nói chia tay anh tôi lại không ngăn được nước mắt, tôi sợ làm tổn thương anh, tôi sợ mất anh. Các bạn chia sẻ cùng tôi nhé, hay phân tích cho tôi đúng sai, lúc này tôi không biết thế nào là đúng thế nào là sai, điều gì nên và điều gì không nên? Có phải tôi nên gạt bỏ tình cảm vì con? Thực sự có lúc tôi cũng đã nghĩ mình phải dứt khoát để con tôi, con anh không hận chúng tôi nhưng tôi lại sợ anh hận tôi!…..
Theo Ngoisao
Cho người xưa yêu dấu
Đã ba năm rồi, em chưa gặp lại anh lần nào kể từ ngày li biệt. Gió đông đã về, em chợt thấy nhớ anh vô cùng. Dẫu biết rằng, đường đời mình đi sẽ chẳng chung đường, nhưng trong tim em vẫn mãi nhớ đến anh. Mối tình đầu của em.
Ngày đầu tiên mình gặp nhau, em rất thích nụ cười của anh. Đôi mắt như hút hồn bao cô gái. Lúc đó, em thấy ghen tỵ với anh vô cùng. Tại sao anh lại sở hữu đôi mắt đẹp như vậy? Đôi mắt của người đa tình. Em đã thích anh từ khoảnh khắc đó.
Rồi tình yêu chợt nở như nụ cười hoa mai buổi sớm. Anh đến bên em nhẹ nhàng quá đỗi. Anh chẳng thể biết được, cái thời khắc anh ôm em vào lòng làm em mừng đến run người. Chẳng dám tin đó là sự thật. Anh chẳng nói một câu yêu, nhưng những ngày sau đó lại minh chứng cho tình yêu anh dành cho em. Em đã tin anh, như tin một vị thánh đã ban cuộc sống hạnh phúc cho em. Những chuỗi ngày sau đó, thật sự rất hạnh phúc với em.
Anh từng nói với em rằng "tình yêu anh dành cho em mạnh mẽ như sóng biển, dịu dàng như con gió mùa xuân". Em chỉ biết ôm lấy anh, mỉm cười hạnh phúc. Những lúc như vậy, em sợ anh sẽ rời xa em, sợ vô cùng. Bạn bè vẫn thường nói tình đầu là tình dang dở. Em không tin lời bạn nói, vì em có anh. Anh và em sẽ chẳng bao giờ rời xa nhau.
Em ngây thơ, suy nghĩ giản đơn. Anh dịu dàng, mạnh mẽ, quyết đoán nhưng đôi lúc vẫn còn trẻ con. (Ai yêu cũng đều nhìn thấy người yêu mình tính con trẻ thì phải). Những lần giận dỗi lúc nào em cũng là người làm lành trước. Vì em sợ anh giận em lâu, anh sẽ bỏ em. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của em. Chỉ biết yêu và được yêu.
Khi con gái yêu, những điều tốt đẹp nhất đều dành cho người mình yêu. Và cũng lo sợ người đó bỏ rơi mình nhất. Em yêu anh thật nhiều. Dù biết rằng, một bông hoa tặng em anh cũng chẳng có. Em đã giận dỗi hỏi anh " tại sao anh không tặng hoa em như bao đôi tình nhân khác?". Anh chỉ im lặng. Rồi "tại sao anh không tặng quà cho em" Anh lại im lặng. "Tại sao yêu em mà anh chưa bao giờ nói ba câu đó?". Anh cũng im lặng. Em ghét cái sự im lặng của anh vô cùng. Anh chẳng nói cũng chẳng nói rõ lý do. Anh đã chạy trốn em. Chạy trốn những câu hỏi. Có phải đàn ông ghét phải trả lời những câu hỏi ?
Những ngày hạnh phúc qua đi. Sự giận dỗi, cãi vã liên tiếp xảy ra. Em quá trẻ con. Hay anh đã thay lòng. Khoảng cách chúng ta dần xa. Ít nhắn tin. Ít gặp gỡ. Rồi một ngày, một tuần đến một tháng không liên lạc. Cứ nghĩ rằng cả anh và em đều bình tâm lại để có những suy nghĩ chín chắn. Nhưng ngày anh rời xa em đã đến.
Tim em đau đến tái tê khi nghe lời chia tay anh thốt ra. Sao nhẹ nhàng tới vậy hả anh? Như thể chẳng có một lần yêu em. Như thể tình yêu anh dành cho em là sự lừa dối. "Mình chia tay đi. Em không hợp với anh. Anh... anh có người mới rồi. Nếu yêu một người, em hãy buông tay người đó để được bình yên". Em như chết đứng. Ngày thường em nói nhiều, vậy mà khi đó nước mắt chỉ có những giọt nước mắt. " Hãy sống thật vui vẻ, em là một cô gái tốt, em sẽ tìm được người tốt hơn anh. Anh không tốt như em nghĩ đâu. Hãy quên anh đi. Anh xin lỗi".
Anh bước đi nhẹ nhàng như chẳng quen em. Đau đớn, căm hận. Con tim em vỡ làm trăm mảnh, rơi xuống vỡ vụn. Vết thương tình đầu sao đau đớn, chẳng thể nguôi ngoai. Anh rời xa em, tới bên người khác. Em đã hận anh biết bao.
Giờ em biết cảm giác đau đớn, vỡ tan một cõi lòng. Niềm tin ở một người đã cạn kiệt. Em đã từng nghe một câu chuyện rằng: "Khi một người đàn ông rời bỏ người yêu mình để sánh vai cùng người mới, cô người yêu cũ đã tìm thầy bói và cho rằng bùa của tình địch mạnh hơn, cô phải tìm những lá bùa mạnh hơn để đưa người đàn ông của mình quay lại. Nhưng cô chẳng bao giờ tìm được lá bùa mạnh hơn cô gái đó".
Cô gái này biết người mình yêu đã thay lòng, cô làm vậy chỉ để che dấu nỗi đau tuyệt vọng, để quên đi sự thay lòng đổi dạ của người đàn ông. Còn em, em biết mình sẽ không bao giờ níu kéo anh. Vì em yêu anh.
Tình đầu đâu thể nguôi ngoai. Dù anh đã rời xa em, nhưng chính anh là người cho em biết thế nào là tình yêu, thế nào là yêu một người. Anh mãi mãi nằm trong một góc nhỏ trái tim em.
Tình đầu dang dở. Dang dở để ta mãi không quên, để nhắc ta về một người, lần yêu đầu trong sáng, ngây thơ. Với biết bao dại khờ. Với biết bao nỗi nhớ mong. Dở dang để biết mình phải luôn sống vui vẻ như anh đã nói. Để sống tốt hơn với tình yêu mà anh đã dành cho em. Không quá bi lụy nhưng mãi nhớ nhung về tình đầu của em, em mãi mãi không quên người.
Đêm nay, em nhớ anh nhiều lắm. Nhớ thật nhiều. Người xưa dấu yêu!
Theo Eva
Tôi đánh mất chìa khóa trái tim mình Tôi là 1 con bé vô tư và nồng nhiệt... Anh trầm tính và sâu sắc...Tôi và anh ở cùng dãy nhà trọ. Tôi là con gái Bách Khoa, không xinh đẹp nhưng có nét duyên. Tôi ít tuổi nhất, nhưng lại luôn là người ranh mãnh bày trò cho cả dãy phòng trọ, thậm chí làm tư vấn viên tình cảm cho...