Trở về sau tuần trăng mật, nữ bác sĩ chết lặng trước cảnh khó tin
1 tuần sau trở về, tôi ngỡ ngàng khi thấy căn nhà trống hua trống hoác. Tất cả các đồ quý giá, từ bộ salon đến bức tranh treo tường đắt tiền đều đã biến mất.
Sau khi tốt nghiệp trường Y, tôi xin việc ở một phòng khám tư rồi kết hôn. Chồng của tôi hơn tôi 6 tuổi, là nhân viên kinh doanh một công ty bất động sản. Bố mẹ anh khá giả, có nhà 4 tầng ở Hà Nội và 2 ki ốt bán vải ở chợ.
Hôm cưới, bố mẹ trao cho 2 vợ chồng 3 cây vàng và mua riêng cho tôi một chiếc xe tay ga đắt tiền. Tôi hạnh phúc đến nghẹn ngào, nghĩ số mình may mắn, vừa được gả vào gia đình khá giả vừa có bố mẹ chồng tâm lý.
Bạn bè, người thân của tôi đến ăn cưới, ai cũng mừng cho tôi: “Sinh ra trong gia đình khó khăn, công việc chưa ổn định mà kiếm được chồng giàu sang, phú quý”.
Ảnh: Getty Images
Tôi lâng lâng tự hào suốt ngày tổ chức hôn lễ.
Tối về, chồng tôi lại trao cho tôi toàn quyền kiểm đếm phong bì và giữ tất cả số tiền mừng cưới anh có được. Anh cũng tặng cho tôi một đêm tân hôn đầy lãng mạn và ý nghĩa. Sau đó, chúng tôi đi tuần trăng mật ở Nha Trang (Khánh Hòa) và Đà Lạt (Lâm Đồng).
1 tuần sau trở về, tôi ngỡ ngàng khi thấy căn nhà trống hoác. Tất cả các đồ quý giá, từ bộ salon đến bức tranh treo tường đắt tiền đều đã biến mất.
Bố chồng tôi nằm bẹp trong phòng, mắt nhìn chong chong lên trần nhà. Mẹ tôi thì ngồi một góc. Tóc tai bà rũ rượi, đôi mắt thâm quầng. Có lẽ bà đã khóc nhiều ngày trước đó.
Tôi đến bên cạnh, bà chỉ khẽ gật đầu rồi chỉ tay ra hiệu tôi đi lên phòng.
Video đang HOT
Tôi nghe lời mẹ, bước lên cầu thang mà hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu. Tuy nhiên, vì bố mẹ chưa muốn cất lời nên tôi đành im lặng.
Đến bữa ăn, tôi cố gắng nấu vài món ngon để bồi dưỡng cho bố mẹ, cũng là để xua đi bầu không khí ảm đạm trong nhà. Không ngờ, mâm cơm vừa dọn lên, các thành viên trong gia đình chưa kịp cầm đũa thì có tiếng chuông cửa.
Tôi đứng dậy mở cửa với niềm tin đó là chị gái chồng. Như thế, bữa cơm gia đình chúng tôi sẽ đỡ buồn tẻ. Tuy nhiên, cánh cửa vừa mở ra thì một xô chất thải với mùi hôi thối khủng khiếp bất ngờ hắt thẳng vào người tôi.
Tôi ngã sõng soài. Cảm giác như mình vừa rơi xuống con kênh đen ngòm mà tôi vẫn phải nín thở mỗi khi về quê.
Chồng tôi chạy tới đỡ tôi dậy, mẹ chồng cũng vội lấy chiếc khăn cho tôi lau mặt mũi rồi dìu tôi vào nhà tắm rửa…
Buổi tối, chồng tôi mới nói cho tôi biết, bố mẹ tôi vỡ nợ. Chủ nợ đang đòi gắt gao nên bố mẹ tính bán nhà. Anh còn nói, sau khi bán nhà, bố mẹ vẫn còn nợ nhiều tỷ đồng.
Tôi như chết lặng. Niềm vui của tôi sao ngắn ngủi đến thế. Rồi mai đây, chúng tôi làm sao trả nợ?
Chồng tôi như hiểu được suy nghĩ của tôi. Anh bảo tôi đưa cho anh 2 cây vàng để bố mẹ trả tiền lãi. Còn lại 1 cây vàng, 1 chiếc xe tay ga và tất cả tiền mừng cưới, anh tặng tôi và tôi có thể làm thủ tục ly hôn với anh.
Dẫu sao, chúng tôi cũng chưa có con chung và cuộc hôn nhân mới chỉ bắt đầu.
Tôi sững sờ, không nghĩ chồng tôi lại nói ra những lời như vậy. Nhưng ly hôn với anh trong hoàn cảnh này liệu người đời có phỉ báng tôi, nói tôi là kẻ “tham phú phụ bần”?
Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo docbao.vn
27 tuổi mà vẫn thất tình thì sao chứ?
Nếu ai đó mong muốn rời xa ta để ta hạnh phúc hơn thì đích thị là chúng ta xứng đáng được hạnh phúc. Vậy nên đừng nghi ngờ mà hãy dũng cảm từ bỏ
Nếu ai đó mong muốn rời xa ta để ta hạnh phúc hơn thì đích thị là chúng ta xứng đáng được hạnh phúc. Vậy nên đừng nghi ngờ mà hãy dũng cảm từ bỏ để tìm hạnh phúc mới.
25, 27 tuổi mà vẫn thất tình thì sao?
Thì... chẳng sao cả. Đời ai mà chẳng thất tình đôi lần, thậm chí ngay cả khi ta đã nghĩ về ngôi nhà và những đứa trẻ, nghĩ sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu, đặt tên cho con cái là gì, mười năm sau ta và người ấy sẽ như thế nào. Thì hạnh phúc vẫn có thể quay ngoắt bỏ ta đi không một lời báo trước.
Lúc đấy tất nhiên ta sẽ đau lòng lắm rồi, và cả thất vọng nữa. Không chỉ thất vọng về tình yêu này mà còn thất vọng về bản thân ta. 'Đến cái tuổi này rồi mà yêu đương vẫn chưa ra hồn được!' - ta sẽ nghĩ vậy đó.
Rồi sẽ sợ khi bạn bè hỏi tình yêu thế nào rồi, sợ bố mẹ lại bảo dẫn người yêu về ra mắt đi.
Sau đó lại kiểm điểm bản thân ta có gì mà không tốt chứ, công việc thì cũng kha khá, tính cách thì cũng kha khá, vậy sao hết lần này lần nọ khi ta dốc toàn tâm trí và tâm tư để yêu thì luôn nhận về một kết cục xấu đến 'lòi cả mắt' như thế?
Nhưng thất tình ở tuổi này dù sao cũng đã có kinh nghiệm hơn cái hồi tụi mình hai mươi tuổi. Dù hôm qua có khóc sưng cả mắt thì hôm nay vẫn phải dậy để đi làm, vẫn phải ăn để có sức kiếm tiền, vẫn phải cố gắng không ngừng nghỉ chứ chẳng còn thời gian nằm ôm gối mà nghĩ ngợi nhiều.
Đôi lúc kỷ niệm như một thước phim tự động trở lại trong tâm trí, nước mắt lại rơi thì cuối cùng vẫn phải để tình yêu cũ mèm vào một nơi nào đó sâu hoắm trong trái tim, nhắc nhở chính bản thân mình hãy để quá khứ được phép bình yên.
Tình yêu rõ ràng là một trò chơi của tuổi trẻ, chỉ tiếc là chúng ta đã thua cuộc với một người mà chúng ta tưởng như đó là định mệnh của mình.
Thế nhưng điều chúng ta cần biết đó là cánh cửa hạnh phúc chưa bao giờ đóng sầm lại, chỉ cần ta mạnh mẽ đối mặt và vượt qua.
Khi ta dành toàn vẹn công sức và thời gian cho mối quan hệ đó với nhiều hy vọng tốt đẹp cho tương lai, và rồi chỉ có một cái kết không như mong muốn thì cũng đành buông vậy.
Tình yêu đang ở phía trước.
Điều đó không có nghĩa là kết thúc mối tình này chúng ta lại vội vàng tìm một mối tình mới để lấp đầy nỗi cô đơn.
Chẳng có gì vội vàng mà chắc chắn, cũng như tình yêu sét đánh chẳng phải ai cũng gặp đâu.
Chia tay rồi chúng ta phải nhắc mình trở nên tốt hơn bản thân ngày hôm qua, xinh đẹp hơn và kiêu hãnh hơn.
Người đó rời xa ta để ta có thể gặp người mới, người mới đó ta còn chưa rõ ở đâu, bao nhiêu tuổi, ngoại hình thế nào, tính tình ra sao, nhưng đích thị người đó sẽ là của ta, dành cho ta và phù hợp với ta hơn cả.
Thế nên tuổi 25, 27 mà vẫn thất tình, sáng mai tỉnh dậy mà người ta dội cho một gáo nước lạnh, nhắn tin rằng 'ô thì ra em không phải là cô gái anh mong', ừ thì cũng đành...
Ok! Em sẽ trở thành cô gái mà người khác mong vậy.
Vậy là, dù có bị cự tuyệt, yêu đơn phương hay bị 'đá' ở cái tuổi hơi hơi người lớn, thì hãy cứ nhìn đời một cách nhẹ nhàng, vì ai rồi cũng trở thành người đặc biệt của một người nào đó.
Theo guu.vn
Tuổi xế chiều, gừng già liệu có còn cay? Tôi 24 tuổi, lần đầu tiên gặp chàng, tôi gọi chàng bằng "anh". Sau khi biết tuổi thật của chàng, tôi thốt lên: "Trời ơi, trẻ quá". Tôi lắp bắp gọi chàng bằng "chú". Chàng đã 48, gấp đôi tuổi tôi. Gọi bằng anh nghe chừng hơi hỗn. Thế nhưng cũng vì pha "chữa ngượng" vụng về ấy mà tôi gây ấn tượng...