Trở về nhà sau 6 năm, tôi cay mắt khi nhìn thấy cảnh chồng con hạnh phúc
Trước khi đi, tôi còn lấy hết t.iền vàng trong nhà và không để lại cho chồng một đồng t.iền nào. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Tôi là một người đàn bà tồi tệ. Những gì mà tôi phải gánh chịu ngày hôm nay chính là cái giá mà tôi phải trả. Chỉ tiếc rằng khi tôi nhận ra thì đã quá muộn và mọi chuyện có lẽ không thể cứu vãn được nữa.
Tôi từng có một gia đình hạnh phúc. Dù tôi không sống trong cảnh giàu sang nhưng chồng của tôi là một người rất tốt. Những năm tháng sống cùng nhau, chưa bao giờ anh đối xử tệ bạc với tôi.
Có lẽ hoàn cảnh của tôi hơi trái ngược. Người ta thì sợ chồng ăn chơi đàn đúm, còn trong gia đình tôi, chính tôi mới là người khiến chồng không thể chịu đựng được. Tôi chơi với một đám bạn từ thời còn học cấp 3. Những người bạn ấy của tôi đều không tốt đẹp gì. Họ suốt ngày rủ rê tôi đi chơi và tiêu t.iền.
Vì muốn bằng bạn bè nên tôi cũng không để mình thua thiệt. Có lần nhà hết t.iền, tôi còn đ.ập con lợn đất mà chồng để dành để đi chơi với bạn. Con lợn đất ấy là vốn liếng chồng tôi dự định sẽ dùng khi tôi sinh con. Vậy mà tôi đã nhẫn tâm lấy số t.iền ấy tiêu xài.
Có lần nhà hết t.iền, tôi còn đ.ập con lợn đất mà chồng để dành để đi chơi với bạn. (Ảnh minh họa)
Sinh con xong, tôi vẫn không thay đổi tính cách. Tôi bỏ con ở nhà cho chồng chăm bẵm. Có những ngày tôi ham chơi đến mức chỉ biết đến bạn bè và những cuộc vui. Còn chồng tôi thì phải mang cả con đến xưởng cơ khí nơi anh làm việc.
Video đang HOT
Năm ấy, tôi nghe lời bạn đầu tư chơi cổ phiếu. Kết quả thua lỗ, tôi nợ một số t.iền rất lớn. Vì quá sợ bị đòi t.iền, tôi bỏ nhà đi mặc cho chồng cầu xin ở lại vì con. Đêm hôm ấy, tôi lén chồng bỏ đi khỏi nhà. Trước khi đi, tôi còn lấy hết t.iền vàng trong nhà và không để lại cho chồng một đồng nào. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy ghê tởm chính bản thân mình. Lúc khó khăn nhất, lao đao nhất tôi lại bỏ chồng để anh phải đứng ra trả nợ cho mình.
Sống xa chồng con tôi mới biết là vất vả thế nào. Với bản tính của tôi, tất cả t.iền vàng mang đi cũng chỉ dùng được trong một tháng. Sau đó, tôi bắt đầu tìm việc làm và hy vọng có thể yên ổn ở chỗ mới.
Tôi làm công nhân cho một công ty may mặc. Tháng lương đầu tiên, tôi rớt nước mắt khi được cầm trên tay t.iền lương mà mình đã làm ra. Lúc đó tôi mới biết trân trọng đồng t.iền mồ hôi nước mắt của mình. Một thời gian sau, tôi cảm thấy nhớ chồng con và tò mò về cuộc sống của chồng con mình.
Tôi tìm về nhà nhưng được biết chồng tôi đã bán nhà để trả nợ cho tôi. Không ai biết chồng tôi đưa con đi đâu. Chỉ biết rằng cả bố mẹ chồng và chồng tôi đều không ở chỗ cũ nữa. Đau lòng hơn là chồng tôi. Trong một lần sơ ý, anh đã bị mảnh hàn b.ắn vào mắt gây tổn thương và bị hỏng một bên mắt.
Nhìn thấy bóng dáng con trai ở xa, tôi muốn chạy đến ôm con nhưng lại không đủ dũng khí. (Ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy rất có lỗi với chồng con. Mấy năm qua, không ngày nào tôi được sống trong thanh thản. Tuần trước, tôi vô tình gặp được bạn của chồng tôi. Khó khăn lắm anh mới chỉ cho tôi chỗ ở mới của chồng và con trai tôi.
Tối qua tôi đã hạ quyết tâm để tìm về. Nhìn thấy bóng dáng con trai ở xa, tôi muốn chạy đến ôm con nhưng lại không đủ dũng khí. Căn nhà nhỏ mà chồng tôi mua chỉ có diện tích vài chục mét vuông. Nhưng đứng ở ngoài và nghe mọi người cười nói, tôi biết ai cũng đang rất hạnh phúc.
Tôi đi về và để lại một số t.iền kèm lá thư gửi con trai. Trong lá thư, tôi đã để lại số điện thoại của mình và hy vọng chồng sẽ gọi cho tôi. Tôi không dám đối mặt với họ bởi vì tôi mang nhiều tội lỗi quá. Có thể chồng và con sẽ không bao giờ gọi cho tôi, nhưng tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó chúng tôi được làm lại từ đầu. 6 năm rồi, tôi đã đ.ánh mất mình và 6 năm qua tôi đã dằn vặt quá nhiều. Liệu chồng tôi có thể tha thứ cho tôi không?
Theo Afamily
Trọng bạn hơn vợ cho đến khi gặp tai nạn thì tôi mới "sáng mắt" ra
Sau vụ việc đó, tôi nhận ra rằng đàn ông đôi lúc còn non nớt trong suy nghĩ quá.
Câu chuyện của tôi cũng coi như một bài học cảnh báo cho những anh đàn ông coi trọng bạn bè hơn vợ con.
Trước đây, tôi là một người như thế. Với tôi, bạn bè là tri kỉ, là chiến hữu, là nơi giãi bày tâm sự mà vợ tôi không làm được. Tôi có chơi với một nhóm bạn có cùng đam mê: bóng đá. Có thể nói ngày nào không được gặp họ là tôi bứt rứt, khó chịu lắm. Mà họ cũng thế. Cứ tan làm chúng tôi lại hẹn nhau ở một quán nào đó rồi ngồi lai rai vài lon bia, bàn tán chuyện cầu thủ này cầu thủ nọ hoặc giải này giải kia. Có hôm trò chuyện hăng say quá, tới gần 11 giờ khuya chúng tôi mới chia tay nhau đi về.
Vì hay tụ tập nên tôi bị vợ mắng rất nhiều. Có lần vợ còn thẳng thừng hỏi tôi: "Giữa bạn và vợ, anh chọn ai?". Dĩ nhiên là tôi chọn cả hai. Nhưng trong thâm tâm tôi lúc đó, tôi còn có suy nghĩ bạn tri kỉ khó kiếm chứ vợ này bỏ rồi lại có vợ sau. Vợ tôi càng nói tôi càng đi. Có đợt cô ấy còn bỏ về ngoại cả tháng trời.
Tôi đã chọn cả hai dù trong thâm tâm tôi trọng bạn hơn trọng vợ. (Ảnh minh họa)
Lúc đó, không hiểu sao tôi lại xem trọng bạn đến thế. Bạn gọi, tôi có thể nói chuyện cả tiếng đồng hồ với trạng thái vui vẻ. Thế mà vợ gọi là tôi thấy khó chịu và tìm cách nói cho nhanh để cúp máy. Lâu dần vợ tôi chán nên cũng ít gọi hẳn.
Hai tháng trước, tôi nhậu với bạn một trận tưng bừng. Chơi tới 11 giờ, chúng tôi ra về.
Trên đường đi, vì quá say nên tôi bị tai nạn. Sau khi tự tông vào cột đèn, tôi chẳng còn biết gì nữa hết. Tôi cũng không nhớ ai đã đưa tôi vào viện.
Khi tỉnh dậy, người đầu tiên tôi thấy là vợ tôi. Cô ấy đang lau tay chân cho tôi. Thấy tôi tỉnh, cô ấy cứ nắm lấy tay mà khóc. Lúc đó, nước mắt tôi cũng ứa ra.
Sau vụ việc, tôi cắt hẳn chuyện bạn bè. (Ảnh minh họa)
Suốt một tuần nằm viện, bạn tôi chỉ vào thăm tôi đúng một lần. Còn lại, người chăm sóc tôi ngày đêm cũng chỉ có mỗi vợ tôi. Cứ mỗi lần đút tôi ăn, vợ tôi lại cạnh khóe đám bạn tôi. Nhưng cô ấy không nói thì chính tôi đã cảm thấy mình sai thế nào rồi.
Sau vụ việc đó, tôi nhận ra rằng đàn ông đôi lúc còn non nớt trong suy nghĩ quá. Đám bạn tôi thấy tôi xuất viện lại gọi tôi đi nhậu, đi chơi. Nhưng tôi từ chối hết. Tôi giãn dần ra và hiện tại thì chẳng còn chơi thân với ai nữa. Bạn bè, suy cho cùng chỉ là những người ở bên cạnh khi tôi vui vẻ, khỏe mạnh. Chứ một khi xảy ra chuyện gì hay đau ốm cũng chỉ có vợ bên cạnh tôi mà thôi.
Tôi chỉ muốn khuyên mấy người đã từng như tôi trước đây, trọng bạn hơn trọng vợ thì hãy suy nghĩ cho kĩ. Đừng tệ bạc với người sẽ đồng hành cùng bạn suốt cuộc đời.
Theo Afamily
Giá như em đừng yêu anh nhiều như thế...! Giá như em đừng yêu anh nhiều thế, có lẽ chúng ta sẽ không xa nhau! Tôi đã từng yêu em. Yêu rất nhiều! Tôi yêu nụ cười của em. Nụ cười trong sáng và tươi tắn. Tôi nhớ có lần em ngồi trên khán đài vắng cổ vũ cho trận bóng rổ của tôi. Suốt cả trận, em đã không nói gì,...