Trở thành “nô lệ tình dục” của thầy năm 15 tuổi
Cũng kể từ đó, em trở thành nô lệ tình dục của thầy. Có những lúc em muốn rũ bỏ, muốn lãng quên… nhưng em không thể nào làm được.
Em không còn lựa chọn nào khác là phải tiếp tục yêu thầy. (Ảnh minh họa).
Tôi năm nay 21 tuổi, được mọi người xung quanh đánh giá là cô gái “đẹp người, đẹp nết”. Với dáng người cao, da trắng, thân hình phổng phao và mái tóc đen mượt, tôi luôn được các chàng trai xung quanh để ý. Tôi cũng đã từng có một mối tình rất đẹp với người con trai tôi yêu thương nhất… nhưng số phận dường như đã cố tình chia rẽ tình cảm của hai chúng tôi.
Đôi khi tôi cũng muốn dạo chơi cùng bạn bè, đón nhận những tình cảm yêu thương từ ai đó, nở nụ cười hồn nhiên khi nhận được những niềm vui… nhưng tôi không thể làm được như thế, dù tôi rất muốn và đã cố gắng rất nhiều.
Tâm trạng này đã theo đuổi tôi suốt 5 năm, nỗi đau này cứ dày vò, xé nát tâm can khiến người tôi như ngây dại…
Các bạn biết không, cách đây hai năm, tôi đã yêu một người, yêu say đắm, yêu chân thành nhưng tôi luôn biết giữ khoảng cách nhất định với anh ấy. Mặc dù rất nhiều lần anh “đòi hỏi” nhưng tôi vẫn chỉ đáp lại bằng những nụ hôn ấm áp, những âu yếm dịu dàng và mong muốn hai đứa sẽ được tận hưởng mật ngọt vào đêm tân hôn hạnh phúc.
Sau nhiều lần như thế, anh cũng hiểu và cảm thông cho tôi. Anh nói rằng: “Tất cả những gì em làm đều muốn giữ trọn cho đến đêm tân hôn hạnh phúc của hai đứa. Anh rất vui vì điều đó…“. Cũng vì thế mà anh luôn trân trọng, yêu thương, chiều chuộng tôi hết mực… Anh cũng nói với tôi: “ Anh rất tự hào về người yêu anh. Em đúng là một người con gái đức hạnh, nết na mà bấy lâu nay anh mong mỏi kiếm tìm!”. Cũng từ đó, anh yêu thương và chiều chuộng tôi hết mực.
Tình yêu của chúng tôi tưởng chừng sẽ có một kết thúc tốt đẹp nếu như tôi không gặp lại “người yêu cũ”. Hôm đó, anh đưa tôi đi dự đám cưới một người mà “anh vô cùng trân trọng và kính nể”. Anh cũng yêu cầu tôi trang điểm thật đẹp, thật lộng lẫy để giới thiệu tôi với bạn bè anh.
Khi sánh bước cùng tôi vào dự lễ cưới, anh đã nắm tay tôi thật chặt và gương mặt rạng ngời hạnh phúc, hãnh diện. Nhưng khi vừa bước vào nơi tổ chức tiệc cưới, tôi mới sững sờ khi phát hiện ra chú rể đó không phải là ai khác, mà chính là thầy giáo cũ, người đã dở trò bẩn thỉu cướp đi đời con gái của tôi.
Khi bắt gặp thầy, tôi thực sự rất bối rối nhưng vẫn tự an ủi bản thân mình: “ Thầy sẽ không tàn nhẫn thế đâu”. Và suốt buổi tiệc, tôi vẫn cố gắng bình thường khi giao lưu, trò chuyện với mọi người.
Tiệc rượu tan, tôi giục anh ra về nhưng vì lâu ngày gặp bạn cũ nên anh rất vui và chưa muốn về vội. Trong men say ngà ngà, anh cầm tay tôi giới thiệu rất to với mọi người: “ Đây là người yêu em, viên pha lê của em đấy”. Tôi cảm nhận được anh đang rất tự hào khi giới thiệu tôi với mọi người.
Lúc đó, tôi đỏ chín mặt vì cảm thấy xấu hổ với câu nói đó của anh. Tôi không dám nhìn ai mà chỉ dám nhìn thầy, ánh mắt anh ta như muốn nuốt sống tôi thêm một lần nữa.
Sau lần gặp gỡ đó, tôi cảm nhận có điều gì đó không ổn khi thấy anh buồn nhiều và ít nói hơn. Một ngày, hai ngày rồi cả tuần trôi qua, anh không hề đến thăm tôi. Tôi gọi điện anh cũng không nghe máy, tìm anh khắp nơi cũng chẳng thấy đâu… tôi đã rất đau khổ và lo lắng khi biết bi kịch kinh khủng sắp giáng xuống đầu mình.
Cứ mỗi hồi chuông điện thoại reo, tôi lại giật thót tim tưởng anh gọi… nhưng nỗi thất vọng lại tràn về khi tôi nhìn thấy số máy khác. Và rồi, điều gì đến cũng đã đến…
Video đang HOT
Một hôm, anh gọi điện bảo muốn gặp tôi… nhưng lần này thật lạ, anh lại muốn gặp tôi ở nhà nghỉ cách nhà tôi khoảng 2km. Tôi bối rối không biết làm sao… nhưng rồi, tôi vẫn quyết định đến gặp anh, dù trong lòng đầy sợ hãi. Tôi vừa đi vừa cầu nguyện: “ Hy vọng anh chỉ muốn có em đêm nay. Hy vọng anh không biết gì về quá khứ của em”….
Khi vừa đến nhà nghỉ, tôi cố bước thật nhẹ lên phòng anh đang đợi… nhưng trong lòng thì nặng trĩu sự âu lo . “Anh, anh đúng là anh của em rồi” – tôi như vỡ òa khi nhìn thấy anh ngồi đấy, với gương mặt trầm tư và nhìn tôi chăm chằm. Nhưng chao ôi, ánh mắt ấy, không phải là ánh mắt đầy yêu thương, thân thiện như ngày nào, ánh mắt đó như dò xét, như buộc tội tôi “lừa dối” khiến tôi cảm thấy rất lo sợ.
Khi tôi chưa kịp ngồi xuống, anh đã nói: “Anh muốn đêm nay em thuộc về anh”. Tôi vừa vui, vừa buồn… vui vì hôm nay anh không còn xa cách với tôi như cả tuần này nữa… nhưng rồi, tôi lại thấy buồn vì cảm thấy có điều gì đó không được ổn từ giọng nói của anh.
Tôi im lặng, không nói gì, không nhìn anh. Còn anh cười nhếch mép. Một điệu cười rẻ mạt, khinh rẻ làm tim tôi nhói buốt. Sau bao nhiêu sợ hãi, tôi cũng đã dũng cảm thốt được câu nói đầu tiên: “ Anh nói đi, em đang nghe anh nói đây!”. Chẳng cần suy nghĩ, anh vội hỏi tôi: “E m có điều gì muốn nói với anh không?”.
Tôi không trả lời, anh lại tiếp: “ Thầy đã nói cho anh biết em là một người con gái lăng loàn, dễ dãi, lăng nhăng và thầy khuyên anh hãy bỏ em để tìm người con gái khác. Em nghĩ sao về điều này? Giờ anh muốn tự mình được kiểm chứng điều đó… và muốn biết em có còn trong trắng như pha lê không?”.
Nghe những câu nói đó từ anh, tôi như chết lặng… Sao cuộc đời lại khốn nạn với tôi như thế? Tôi cũng thật không ngờ được, người đàn ông đó lại có thể dùng những lời lẽ kinh khủng để nói về tôi như vậy. Và khi biết mình không thể giấu diếm được nữa, tôi đã kể cho anh nghe mọi chuyện…
“ Năm 15 tuổi, em đã gặp thầy khi thầy vào dạy Toán lớp em. Thầy tuy xấu người nhưng được cái tính thật thà nên mọi người trong lớp đều rất quý mến. Thầy quan tâm đến tất cả học sinh trong lớp nhưng lúc nào cũng ưu tiên các bạn gái hơn. Thầy thường mời mấy đứa con gái tụi em đi uống nước vào thứ 7 hàng tuần.
Thầy hơn em 13 tuổi nhưng vì da đen nên trông thầy rất già. Chỉ có điều, tính tình thầy thoải mái nên bọn em cũng dễ gần thầy hơn. Chúng em vẫn thường nói đùa với nhau: “Gặp người nông cống sống rồi chúng mày ơi”… khiến cả mấy thầy trò cười với nhau rất vui vẻ.
Tôi và anh đã có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau (Ảnh minh họa)
Thời gian trôi đi, thầy cũng bắt đầu thay đổi hình thức tiếp cận các cô trò xinh đẹp. Thầy không mời tập thể nữa mà mời riêng từng người một, trong đó có em là được thầy quan tâm nhất. Mấy đứa con gái trong nhóm vẫn thường ghen tị với em: “Nhất mày rồi đó” khiến em rất vui và hãnh diện khi được thầy quý mến.
15 tuổi, em ngây thơ nghĩ rằng, thầy trò quý nhau như vậy là bình thường, hơn nữa, thầy cũng hứa hẹn sẽ giúp đỡ em nhiều hơn trong học tập. Nhưng em nào đâu biết được, thầy đã ấp ủ ý nghĩ ghê tởm đó từ lâu…
Một buổi tối định mệnh, thầy đến và mời em đi uống nước như mọi ngày. Bố mẹ em không phản đối vì họ rất tin tưởng thầy và nghĩ rằng, thầy sẽ giúp đỡ em trong con đường tương lai. Ngồi nói chuyện một lúc, thầy có đưa cho em một ly nước cam. Nhưng khi vừa uống vào khoảng ba phút thì em đã thấy đau đầu và rất mệt mỏi. Em bảo thầy đưa em về và thầy đã đồng ý…
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, em cảm thấy có cái gì đó đang đè nặng lên người mình. Và khi mở mắt tỉnh dậy thì em thấy một cánh tay ai đó đang mặt lên ngực em. Em hốt hoảng tỉnh dậy… thì thấy mình và thầy đều trong tình trạng không mảnh vải che thân. Lúc đó, em rất sợ hãi, hoang mang… em không biết làm gì ngoài khóc lóc khi biết mình đã bị thầy lợi dụng cưỡng hiếp.
Nhìn vào đồng hồ, em hoảng hốt khi thấy đã 1h sáng. Em khóc rất nhiều, lúc đó, em cố gắng đưa bàn tay để tát vào người thầy… nhưng cái tát vô nghĩa… Thầy ngồi dậy, ôm em vào lòng và không ngớt lời: “Anh yêu em!”.
Ngày hôm sau, hôm sau nữa, em vẫn sống trong nỗi sợ hãi. Em sợ mình có thai, sợ mọi người biết… nhưng thầy đã động viên em rằng: “Anh yêu em và chỉ muốn cưới em làm vợ. khi nào em đủ tuổi kết hôn, anh sẽ thưa chuyện với bố mẹ em”.
Em không còn lựa chọn nào khác là phải tiếp tục yêu thầy. Em yêu anh ta không phải vì em cũng có tình cảm với anh ta… mà em chỉ nghĩ rằng: “đã đâm lao thì phải theo lao”. Em sợ mọi chuyện bị bại lộ, sợ thầy nói với một ai đó, sợ bạn bè biết và sợ nhất là bố mẹ thất vọng vì em.
Cũng kể từ đó, em trở thành nô lệ tình dục của thầy. Có những lúc em muốn rũ bỏ, muốn lãng quên… nhưng em không thể nào làm được. Và cuộc sống của em càng tệ hơn khi gần một năm làm người yêu thầy, em mới phát hiện ra một điều, đó là thầy không chỉ yêu một mình em.
Cũng chiêu trò đó, cũng những cách thức cũ, thầy đang thực hiện “tình yêu” với các bạn gái khác, trong đó có một người bạn của em. Em cũng không biết tại sao mình lại ghen tuông, lại trách móc thầy… vì trong thâm tâm em đâu có tình cảm dành cho thầy? Nhưng thầy đe dọa em: “Nếu em nói cho Hoa (bạn của em) biết về chuyện của chúng ta thì anh sẽ nói cho mọi người biết về mối quan hệ của chúng ta suốt bấy lâu nay”.
Khi em khóc, thầy lại bảo rằng: “Đàn ông là thế, ai cũng như anh cả thôi… nhưng anh chỉ trăng hoa bên ngoài, còn người anh yêu nhất vẫn là em. Chỉ có em mới xứng đáng trở thành vợ của anh thôi”.
Ở cái tuổi 16 mộng mơ, em khờ dại, em ngây thơ làm theo những gì thầy nói… để rồi, thầy đã rời xa em, không một lý do, không một lời nói, không gì cả…
Bạn em may mắn hơn bởi vì không ai biết điều đó xảy ra với cô ấy. Cô ấy vẫn sống rất vô tư, hồn nhiên như chưa bao giờ có chuyện đó xảy ra. Nhiều lúc em cảm thấy thèm có được cảm giác như cô ấy… nhưng có lẽ em không bao giờ có được”.
Tôi cũng đã nói với anh: “ Hôm nay là lần đầu tiên em khóc trước mặt anh. Em những tưởng mình đã từng khóc hết nước mắt rồi. Tất cả những gì gọi là bí mật, giờ em cũng kể cho anh nghe. Đây cũng sẽ là lần đầu tiên, em tình nguyện làm tình đúng nghĩa với người đàn ông em yêu!”
Khi nghe tôi kể hết câu chuyện của mình, anh đã không thực hiện hành vi đó với tôi. Anh ôm chặt tôi vào lòng vỗ về, an ủi… và tôi đã cảm nhận được những giọt nước mắt nóng rát của anh đang chảy dọc lưng tôi.
Anh nói rằng: “Anh cần thời gian suy nghĩ”… nhưng anh đã lựa chọn rời xa tôi. Tôi biết mình đã mất anh, mất anh mãi mãi..
Giờ đây, tôi không biết phải làm sao nữa? Tôi thật sự rất đau khổ… Tôi yêu anh, tôi không thể nào quên được bóng hình của người đàn ông tôi yêu thương. Nhưng cái quá khứ nhơ nhớp và nhục nhã kia, nó sẽ ám ảnh và theo suốt tôi cuộc đời này. Tôi không còn cơ hội nào để được hưởng hạnh phúc bên anh nữa…
Tôi hận thầy, hận đến thấu buốt tim gan vì anh ta đã phá tan hạnh phúc mà tôi đã từng nâng niu, trân trọng và mong ước được giữ gìn nó suốt đời này.
Đã lâu rồi, nhiều đêm, tôi một mình lướt qua cái thị trấn nhỏ bé này. Tôi lang thang chẳng biết mình nên làm gì nữa? “Em và tôi” là nơi tôi dừng chân hằng đêm để nhớ về anh. Quán cà phê này, chỗ ngồi này… giờ đây đã trở thành kỷ niệm.
Tôi mơ được gặp lại anh – tình yêu đầy ngọt ngào và nước mắt của tôi thêm một lần nữa… chỉ một lần nữa thôi, anh ạ!
Đâu đó vẫn còn vang vọng những lời anh đã từng nói với em: “Anh yêu quán cà phê này vì nó có cái tên em và tôi, chỉ có em và tôi mà thôi. Anh sẽ yêu em mãi mãi như thế, em à!”.
Tất cả giờ đây chỉ còn là kỷ niệm… kỷ niệm ùa về làm em chợt khóc… khóc vì một mối tình đã xa, khóc vì cái quá khứ dơ bẩn, vì người thầy đốn mạt… và khóc vì cuộc sống này sao quá bất công với tôi như vậy!
Theo TTVN
Em yêu thầy giáo hơn 15 tuổi
Thật sự bây giờ em không biết phải làm gì, tiếp tục hay ngừng lại?
Em năm nay 17 tuổi, có lẽ đây là cái tuổi quá nhỏ để yêu. Nhưng tình cảm đến với em rất bất ngờ, vô tình làm lý trí em không thể lấn át được trái tim...
2 năm trước, em học lớp 9, thầy là giáo viên chủ nhiệm của em- một giáo viên dạy Hóa, Lý cực giỏi. Em không hiểu tại sao thầy đối xử rất tốt với em, luôn nhờ em giúp thầy mọi việc trong lớp trong khi đó em không phải là lớp trưởng. Thầy nói chuyện với những học trò khác luôn là đề tài học tập, còn với em luôn luôn là những cuộc trò chuyện vui vẻ, những câu chuyện bâng quơ đâu đó... Trong lớp em luôn được thầy nuông chiều, muốn gì cũng được, luôn xưng hô "trỏng" với thầy nhưng không khi nào bị la mắng. Có lúc thầy còn bảo: "Với thầy, em muốn nói sao cũng được, nhưng với người khác thì đừng như vậy nghe chưa!".
Rồi kết thúc kì thi học kì 1, ngày nào em và lớp trưởng cũng được thầy gọi lên để phụ thầy tổng kết điểm. Mỗi lần như vậy thì thầy dẫn tụi em đi ăn. Có lần đi ăn cùng với các bạn khác lớp, đến quán ăn thầy ngồi xuống 1 ghế và đập tay xuống ghế bên cạnh ra hiệu cho em ngồi ở đó. Rồi lần nào cũng vậy...
Ở lớp mỗi tuần có 1 tiết sinh hoạt, là buổi tổng kết lỗi cả tuần. Tuy là học sinh giỏi nhưng em rất lì và hay phạm lỗi. Em để ý thấy rằng mỗi lần mở sổ đầu bài kiểm lỗi hễ thấy tên em là thầy kiếm chuyện khác để không đánh lớp. Nhưng có lẽ thấy làm như vậy không ổn nên có lần thầy đành phải đánh. Em cảm thấy thầy đánh rất đau nhưng tụi bạn em lại bảo : "Đánh tụi tao mạnh, còn đánh mày thì nhẹ thế, vậy cũng khóc!". Đó cũng là lí do tại sao tụi bạn trong lớp rất ghen tị và ghét em.
Em không hiểu tại sao thầy đối xử rất tốt với em (Ảnh minh họa)
Ra về, thầy đứng trước cửa lớp đợi em dẫn xe lên rồi bước ra chặn đường em, hỏi: " Hồi nãy ăn đòn vui không?(cười)". Mặc dù thấy đau nhưng bướng bỉnh em trả lời: " Đánh gì chẳng đau gì hết trơn".Thầy lại nói: " Trời người ta thương cho đành nhẹ mà nói như vậy, mai mốt đánh đau thật đau cho biết!".
Những lần đi học thêm thầy còn chở em về, em thấy vui lắm và không biết từ khi nào em đã thấy thương thầy nữa. Nhưng có 1 sự thật đau lòng mà em phải chấp nhận, đó là thầy đã có người yêu, và người đó là giáo viên bộ môn công nghệ ở lớp em. Nhưng 2 gia đình không cho họ đến với nhau vì có lí do.
Hết năm học, em thi tuyển sinh vào lớp 10, em và thầy vẫn còn liên lạc qua lại. Ngày sinh nhật thầy, em và thầy đi chơi, đi ăn xong 2 người tìm 1 nơi để ngồi nói chuyện, em hỏi về chuyện tình cảm của thầy với người đó. Thầy khẳng định với em là giữa 2 người không hề có chuyện gì, chỉ là bạn bè, nhưng em biết chắc là thầy nói dối và em nghĩ thầy nói dối để làm gì nhỉ? Nói chuyện một hồi, thầy nói với em 1 câu mà đến tận bây giờ em vẫn không hiểu. Thầy nói: " Em cứ vẽ cho mình 1 bức tranh đi, mặc kệ ai không tin nhưng chỉ cần em và ai đó trong tranh tin là được rồi!"...
Sau đó, em được tin người yêu thầy lấy chồng. Trong khoảng thời gian đó, em và thầy thường xuyên đi chơi và đi ăn cùng nhau. Ba tháng từ ngày sinh nhật thầy, đến sinh nhật em, em và thấy cũng tiếp tục đi chơi như vậy, 2 người vào quán cà phê ngồi nói chuyện, thầy ngả đầu vào vai em một hồi lâu làm em thấy bất ngờ.
Sang năm lớp 11, em vẫn học thêm thầy môn hóa, có lẽ vì tình cảm là động lực để học nên điểm kiểm tra luôn đứng nhất nhì lớp. Điều đó làm em càng cảm thấy tôn trọng và yêu thương thầy nhiều hơn...
Nhưng từ khi sau sinh nhật em, thầy rất lạ, không còn những cuộc đi chơi như vậy nữa, chỉ còn lại sự chăm sóc từ 1 phía ở nơi em dành cho thầy. Thầy ngày càng gắt gỏng, lạnh lùng và không muốn 2 đứa lại thân mật như hồi trước. Điều đó làm em thấy khó hiểu và rất đau, vì bây giờ em đã rất yêu thầy rồi. Xin mọi người hãy cho em lời khuyên tình cảm giữa em và thầy là gì?
Theo Bưu Điện Việt Nam