Trở thành má mì vì tuyệt vọng về chồng
Chị nói: “Nhục lắm em à! Nhưng không làm nhà chị chết đói. Ngoài việc đấy chị làm được gì”. Tôi hiểu những gì chị nói, người con gái hơn 20 tuổi đã có con và bỏ học từ lớp 10 như chị thì làm được gì giữa xã hội bon chen này.
Ngồi cạnh chị, những giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi không biết nên nói gì để chị nguôi ngoai. Tôi quen chị gần 7 năm, có lẽ vì tin tưởng nên chị hay tâm sự những điều không thể nói với ai. Cuộc sống của chị không được êm đềm như người khác, 16 tuổi bỏ học theo một người đàn ông. Tôi biết chị đã rất khó khăn để kể những điều này nhưng có lẽ cuộc sống chị quá cô đơn và lạc lối nên trút hết tâm sự để vơi bớt những muộn phiền.
Tôi và chị quen nhau khi chị đã lập gia đình với một người đàn ông nghiện hút. Chị sinh cho anh ta một đứa con trai kháu khỉnh. Có lẽ họ đến với nhau như chỉ để nương tựa mà sống, rồi với những lời khuyên nơi bạn bè và gia đình, chồng chị đã quyết tâm đến trại cai nghiện. Sau hơn một năm anh trở về với tinh thần và sức khỏe khá tốt.
Mọi người đều mừng cho họ, cả tôi cũng cảm thấy thật vui và nhẹ nhõm. Thời gian này họ có vẻ rất hạnh phúc, đi đâu cũng có vợ con, chị hay chia sẻ với tôi bằng ánh mắt tươi tắn. Chị khoe hai người đã mở hàng ăn sáng, anh rất chăm chỉ khi dậy sớm hộ chị và ít khi cáu kỉnh. Tôi cho chị đã tìm được hạnh phúc cho mình.
Bẵng một thời gian chị gọi điện cho tôi bằng tiếng nấc: “Bây giờ chị phải làm thế nào hả em”. Tôi hiểu chị đang rất đau khổ. Chồng chị “ngựa quen đường cũ”, cặp kè đứa con gái kém anh ta nửa số tuổi, họ ôm nhau đi qua mặt chị như chị chỉ là cái bóng vô hình. Dĩ nhiên chị đau khổ, dù anh ta không ra gì nhưng cũng là chồng, là bố của con trai chị.
Chị nhắn tin cho đứa con gái 15 tuổi: “Chị khuyên em nên suy nghĩ kỹ, em vẫn còn trẻ lắm không nên làm những chuyện như vậy. Rồi em sẽ phải hối hận khi yêu anh ta đấy. Chị không muốn chửi đánh gì, chỉ khuyên em đừng vì tình yêu bồng bột mà hỏng cuộc đời”. Hôm đấy chị bị anh ta đánh thâm tím mặt mày, túm tóc, đập đầu chị vào tường và phải đi viện cấp cứu.
Video đang HOT
Chị nhìn qua cửa sổ với ánh mắt vô hồn. (Ảnh minh họa)
Chị nhìn qua cửa sổ với ánh mắt vô hồn. Giờ không biết phải làm sao cho đúng, chị biết không bao giờ thay đổi được con người đó. Giờ bỏ anh ta chị sẽ đi đâu. Có ai chấp nhận người con gái như chị nữa? Liệu có người đàn ông nào dang tay để đỡ mẹ con chị lúc này? Chị không còn nơi nào để nương tựa cũng như không còn mặt mũi nào để về với bố mẹ. Lúc chị cưới anh ta bố mẹ đã từ mặt còn gì.
Một thời gian khi anh ta đã chán làm con ngựa hoang, lại quay về nhà như chưa từng có gì xảy ra, lại nịnh nọt chị và ôm ấp hôm hít thằng con trai như thể rất yêu thương họ. Chị hiểu những giây phút ngắn ngủi này không được bao lâu, nhưng nhìn con cười khúc khích với bố chị lại không cầm được lòng. Giờ tiền không còn, chị đi làm thuê ở cửa hàng may, mỗi tháng 2 triệu đủ cho con ăn học.
Cũng may bố mẹ chồng đỡ cho tiền ăn uống hàng ngày, chị chỉ phải lo cho con. Một ngày anh ta nói với bố mẹ mình muốn làm ăn, yêu cầu ông bà phải cấp vốn. Hai ông bà già bán tín bán nghi nhưng thà đưa cho anh ta ít tiền còn hơn cứ 2-3 hôm lại có người đến đòi nợ. Vậy là cửa hàng cầm đồ được mở ra như bao người khác, giờ anh ta đã là ông chủ, chị đỡ phần vất vả.
Hôm nay chị gọi điện cho tôi bảo muốn nói chuyện và hẹn tôi tại quán cà phê gần nhà. Tôi bước vào quán thấy chị thu mình ở góc cuối, thấy tôi vào nước mắt chị trào ra, chưa kip lau dòng nước khác lại rơi tiếp. Chị nói chồng cờ bạc thua hết tiền bố mẹ cho, giờ nợ thêm nhiều chỗ khác. Hôm nào cũng có người đến đòi nợ và lãi. Chị tuyệt vọng, bố mẹ chồng kiệt quệ vì thằng con trai.
Tôi nhìn chị và không biết khuyên điều gì. Con trai sắp vào lớp một, gia đình giờ như không có nóc. Chị nói khẽ vào tai tôi giờ đã là một má mì, người bạn quen biết rủ chị đi vì kiếm được nhiều tiền mà không vất vả gì. Tôi gai người khi nghe chị nói, nhìn chị tim tôi thắt lại, sởn gai ốc khi nghe chị nhắc đến những câu chuyện mới làm. Chị nói: “Nhục lắm em à! Nhưng không làm nhà chị chết đói. Ngoài việc đấy chị làm được gì?”.
Tôi hiểu những gì chị nói, đứa con gái hơn 20 tuổi đã có con và bỏ học từ lớp 10 như chị thì làm được gì giữa xã hội bon chen này. Tôi nhìn ra xa, ánh mắt mờ dần và không biết cuộc đời chị sẽ đi về đâu. Chị cười gượng nói với tôi: “Số chị nó thế rồi”.
Theo VNE
Có với nhau ba đứa con sao anh nỡ phản bội em?
Em biết anh vẫn thương em và coi gia đình là quan trọng, người đàn bà kia chẳng là gì, nhưng em không thể chấp nhận sự thật này. Nếu cứ như thế chẳng phải lâu lâu anh lại thèm món "phở" lạ miệng kia sao.
Gửi chồng! Vậy là chúng ta đã chính thức là vợ chồng được 7 năm, sắp sửa đón đứa con thứ 3 chào đời, cộng với 5 năm bên nhau trong mọi hoàn cảnh là chúng mình đã gắn kết được 12 năm rồi đấy. Anh là người đàn ông lý tưởng trong giao tiếp và xử lý công việc, cũng là người chồng tốt, người cha thương con hết mực (hơn cả vợ). Anh luôn khẳng định chỉ có vợ con, em biết lời anh nói rất chân tình nếu chuyện ấy không xảy ra.
Cách đây 3 tháng khi phát hiện anh lén lút với cô bé đối tác ở Đà Lạt, em không biết mình đang mơ hay thật. Trong lúc em đang mang thai cho anh cô công chúa mà hai vợ chồng ao ước, em suy sụp cả tinh thần và thể xác, quyết định im lặng để tìm hiểu chân tướng sự việc. Trong suốt một tháng ấy, em vẫn tỏ ra bình tĩnh để suy xét những hẹn hò của anh và cô ta, đêm đêm em không thể ngủ được, nước mắt tràn mi trong khi anh và các con vẫn say giấc.
Cuối cùng em nhận ra cô ta thích anh nhưng anh không yêu thương gì, anh chỉ vì cảm giác lạ, cả hai đều yêu gia đình, không muốn bỏ để đến với nhau, cô ta có chồng và một con nhỏ, đến để lấp những khoảng trống. Lúc em quyết định gặp anh và cô ta cũng là lúc em biết mình không còn đủ sức lực chịu đựng hơn nữa, mọi chuyện phải chấm dứt, nếu không em sẽ ngã gục. Đêm ấy em biết cô ta đang ở Lâm Đồng, em đến khách sạn và gọi anh về, anh đã nhận lỗi và cho đó chỉ là phút say nắng nhất thời, xin cơ hội sửa sai. Dù rất đau khổ, nhưng vì các con em đã bỏ qua cho cả anh và người đàn bà kia.
Mặc dù cô ta khá trơ trẽn đến ngây thơ, nói giữa hai người không như em tưởng, cô ta vẫn thản nhiên muốn là đối tác với anh, muốn được em coi như một người em. Không hiểu cô ta cho việc lên giường với anh là chuyện bình thường của đối tác hay sao? Vì anh, cô ta sẵn sàng mặt dày đến thế? Em đã nói với anh, tiền ở dưới đất lượm không khó, cô ta là một đối tác thức thời, chẳng ảnh hưởng nhiều đến công việc của anh, em không muốn anh và cô ta liên lạc bất cứ chuyện gì nữa. Anh đã hứa và nói rất phục sự cư xử bản lĩnh của em.
Hai tháng qua, em cố gắng để không khí vợ chồng không căng thẳng, cố kìm nén chẳng buông lời cay nghiệt, quan tâm, lo lắng, giúp đỡ anh trong mọi công việc, em nghĩ sẽ tạo cơ hội cho anh dễ dàng quên đi chuyện cũ. Dù bầu bí, dù hơi tủi thân vì sự vô tư của anh, em chẳng mấy khi than thở hay đòi hỏi anh phải lo lắng quan tâm nhiều.
Kể từ sau cuộc nói chuyện cuối của anh và cô ta, anh không liên lạc nữa, cũng được 2 tháng anh miệt mài với công việc, rảnh chơi với vợ con. Em những tưởng mọi chuyện dần kết thúc, vậy mà vừa rồi tình cờ nghe được cuộc điện thoại cô ta gọi, giọng điệu của anh làm em đau khổ ngàn lần, mọi thứ em xây thời gian qua như đổ vỡ tất cả. "Tại hồi trước mình lộ liễu quá nên mới lộ, khi nào vào Lâm Đồng gọi anh, anh sẽ dùng sim khác liên lạc với em", những lời nói ấy ám ảnh em.
Đêm về em nằm suy nghĩ và vẫn đủ lý trí để đứng trên phương diện khách quan cho rằng có thể anh cũng vì cái sĩ diện của đàn ông mà nói cho có, chứ anh sẽ không làm thế, tính anh vốn hóm hỉnh và hay nửa đùa nửa thật, và vì cô ta gọi cho anh chứ đâu phải anh gọi. Nhưng sau đó ít ngày, em chẳng còn gì để hy vọng, chính anh đã gọi cho cô ta, dù cuộc gọi ngắn ngủn nhưng anh vẫn đề cập đến chuyện "khi nào em vào Lâm Đồng". Đến đây em chẳng còn gì để biện luận cho anh nữa.
Em biết anh vẫn thương em và coi gia đình là quan trọng, người đàn bà kia chẳng là gì, nhưng em không thể chấp nhận sự thật này, nếu cứ như thế chẳng phải lâu lâu anh lại thèm món "phở" lạ miệng kia. Hai đêm nay em lại mất ngủ, trách số phận oái oăm lại đẩy em vào hoàn cảnh hiện tại: một nách 2 con nhỏ, một cái thai chỉ còn 2 tháng nữa chào đời. Em phải làm gì bây giờ, nếu chỉ có 2 nhóc nhỏ có lẽ em đã lặng lẽ bỏ đi, không dư giả, nhưng em có thể lo cho chúng mọi thứ cần thiết.
Ảnh minh họa
Em biết, chỉ có điều đó mới là hình phạt nặng nhất đối với anh. Còn cứ sống với anh sao em chịu đựng được đây, lấy gì để làm niềm tin cho em sau những lời hứa? Em đang suy nghĩ sẽ nói chuyện thẳng thắn với anh, sau khi sinh con 2 tháng em sẽ ra ở riêng với các con dù vất vả rất nhiều.
Gửi các anh chị độc giả! Cuộc đời thật không đoán trước được, tôi là người con gái dễ nhìn, có học thức, công việc ổn định và luôn phân định mọi chuyện rất rõ ràng, vậy mà hôm nay tôi phải gặp chuyện không thể tưởng nổi. Quanh tôi không ai biết chuyện của anh, ngoài một người bạn, người luôn an ủi và động viên tôi. Đến nước này, thực sự người ấy cũng bối rối không biết phải khuyên thế nào nữa. Mong các anh chị hãy cho tôi lời khuyên chân thành.
Theo VNE
Không dám chia tay người tình vũ phu Không chịu được cuộc sống tủi nhục, tôi xếp quần áo ra đi thì bị anh ta dọa dẫm... Hiện tại, tôi thực sự không biết phải làm sao để thoát khỏi cuộc sống địa ngục của mình. Tôi và bạn trai đã chung sống như vợ chồng suốt 5 năm nay. Mặc dù khi mới yêu nhau được 5 tháng, tôi có...