Trở nên điên cuồng sau khi bị người yêu bỏ
Tôi đã làm bao nhiêu chuyện dại dột, kể cả dọa tự tử để níu kéo người yêu mà không thể…
ảnh minh họa
Trải qua mấy cuộc tình, thậm chí có cả những mối tình không có tình yêu thật sự với một quá khứ “đen tối”, cuối cùng tôi cũng tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Thế nhưng, chính quá khứ ấy lại đang phá hủy cuộc sống và tình yêu hiện tại của tôi. Giờ tôi đang vô cùng đau đớn, đau đến phát điên khi người yêu tôi đòi chia tay và nhất quyết không quay lại.
Năm tôi học lớp 8, tôi có quen một người – là anh họ của bạn thân tôi. Lúc đó không hiểu sao anh ta lại tán tỉnh và nói thích tôi. Vì còn nhỏ nên tôi chẳng biết gì, chỉ nghĩ tầm tuổi đấy mà có người yêu hơn tuổi là rất hay và được các bạn cùng lớp ghen tỵ nên tôi đồng ý. Mẹ tôi lúc đó phát hiện ra tôi có người yêu hơn tuổi. Mẹ rất lo lắng nên gọi anh ta đến nhà và nói chuyện. Được cái, mẹ tôi rất tâm lý, không muốn cấm cản ngay mà muốn từ từ tìm hiểu mọi chuyện rồi tìm cách khuyên giải tôi.
Một lần đi chơi, anh ta đã dẫn tôi đến nhà rồi dụ tôi làm “chuyện ấy” nhưng tôi không đồng ý mà chúng tôi chỉ hôn nhau thôi. Thế nhưng anh ta lại đi rêu rao với em gái mình – tức là bạn cùng lớp tôi – rằng anh ta và tôi đã có “động chạm” rồi. Từ lúc đó trở đi, các bạn trong lớp bắt đầu bàn tán nhiều về tôi khiến cuộc sống của tôi bị ảnh hưởng rất lớn. Cuối cùng, mẹ tôi phải chuyển trường để tôi không bị nói thêm gì nữa. Chính vì chuyện đó mà tôi thi trượt cấp 3. Lúc ấy tôi còn nhỏ, bạn bè không hiểu cho tôi nên đã nói tôi là loại hư hỏng, đua đòi, rồi còn viết các entry trên blog chửi mắng tôi rất kinh khủng…
Video đang HOT
Khi tôi vào cấp 3, lần đầu tôi biết đến tình yêu học trò – một tình thật sự. Nhưng lần này thì chính tôi đồng ý quan hệ với anh ta nên mới tự làm hại cuộc đời mình. Chúng tôi yêu nhau được gần một năm thì chia tay. Lúc đầu, anh ta tỏ ra rất bình thường, có đôi lần níu kéo, gọi điện nhắn tin cầu xin tôi quay lại nhưng lúc đó tôi đã hết tình cảm rồi nên không thể theo ý anh ta được. Cuối cùng thì tôi đã quên hẳn anh ta. Mãi đến tận gần một năm sau đó tôi mới lại có người yêu, và đây là lúc mọi chuyện kinh khủng xảy ra mà một đứa con gái thiếu kinh nghiệm sống, non nớt và ngu dại như tôi mới hiểu được ra.
Người yêu mới của tôi tuy nóng tính và hay mất kiên nhẫn, nhưng bù lại thì anh ấy là một người sống nội tâm, cực kì tình cảm và quan tâm tôi. Tuy bằng tuổi tôi nhưng anh có suy nghĩ chín chắn và trưởng thành hơn nhiều người con trai khác. Anh ấy đã dạy tôi nhiều điều về cuộc sống, cách suy nghĩ và luôn bên tôi, yêu thương, chăm sóc tôi. Điều khiến tôi cảm kích là khi người yêu từ lớp 10 của tôi (vì ghen ghét với tình yêu hiện tại của tôi) mà đi kể lể với mọi người, nói tôi không ra gì thì anh vẫn luôn bên cạnh và bảo vệ tôi, làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho tôi, dù cho hình ảnh của tôi trong mắt các bạn cùng trang lứa không đẹp đẽ gì. Anh nói rằng bởi vì anh yêu tôi sâu sắc và rất muốn cưới tôi, ngay cả khi quá khứ của tôi chẳng tốt đẹp gì. Tôi cũng vậy, tôi cũng rất yêu anh. Niềm tin về tình yêu của chúng tôi vững chắc tới mức chúng tôi luôn nói với nhau về tương lai phía trước, về chuyện cùng thi một trường đại học và khi tôi đi du học anh sẽ đợi tôi, thậm chí còn chọn cả ngày cưới.
Từ khi yêu anh, tôi đã có nhiều thay đổi tích cực trong cuộc sống, biết quan tâm và chịu khó chia sẻ với mẹ hơn, yêu và biết trân trọng gia đình hơn, không còn mơ mộng, ngố ngố như trước nữa. Nhưng có lẽ đàn ông ai cũng như vậy. Anh bề ngoài thì vẫn yêu tôi nhưng trong lòng anh chắc phải suy nghĩ nhiều lắm. Mà anh lại rất hay ghen, mỗi khi nghe lại những chuyện cũ của tôi từ lũ tọc mạch là anh rất giận dữ, khó chịu. Nhiều lần như thế, anh liên tục nói lời chia tay với tôi. Anh đưa ra mấy câu nói lãng xẹt, lý do vớ vẩn nên không thể ngăn được dòng nước mắt của tôi nhưng tôi càng khóc to anh lại càng lạnh lùng, thờ ơ. Tôi cũng không ngờ, anh nói rằng đã bỏ qua hết và chỉ yêu tôi thôi, nhưng trong anh lại có quá nhiều suy nghĩ đến như thế. Anh trách tôi có lớn mà không có khôn, nên đến khi có được tình yêu đẹp lại chính tay mình để mất. Bao nhiêu lần chia tay là bấy nhiêu lần tôi lên cơn điên, không kiểm soát được bản thân. Sau khi gọi cho anh hàng trăm cuộc, nhắn liên tục bao nhiêu tin, tôi gào khóc ầm ĩ như một kẻ điên. Có lần tôi doạ uống thuốc ngủ tự tử, có lần tôi đợi anh ở lớp học thêm ra và đòi lao ra giữa đường cho xe cán, có lần tôi lại rạch tay… Tôi không hiểu nổi mình, có lẽ vì chịu quá nhiều đau khổ mà có anh ở bên, bây giờ anh rời bỏ tôi là đau khổ lớn nhất nên tôi hoá điên đến thế.
Anh, sau tất cả vẫn nói yêu tôi, nhưng sự mất kiểm soát, mất bình tĩnh của tôi ngày một nhiều và không hề giống với tôi trước đây nên đã khiến anh không thể chịu đựng thêm nữa. Và hôm nay, khi viết những dòng này thì chúng tôi đã chính thức chia tay. Tôi và anh đã không còn là gì của nhau nữa. Anh nói rằng anh không thể cứ ở bên mà bảo vệ cho tôi mãi. Anh quá chán tôi rồi. Tôi không dám tin vào sự thật này. Đêm hôm qua, tôi khóc đến mức hai mắt sưng húp, cả ngày cứ gào khóc gọi tên anh. Tôi đau đớn gọi cho anh nhưng chỉ nhận được sự thờ ơ, lạnh nhạt bằng cái vẻ ngoài mà anh luôn thích nguỵ tạo để che giấu cảm xúc bên trong. Tôi có nên tiếp tục yêu anh không? Có nên níu kéo nữa không? Tôi rất yêu anh nhưng sợ rằng khoảng cách tình yêu quá lớn không đủ sức hàn gắn hai con người, sợ rằng anh sẽ lại lần nữa rời xa tôi…
Theo VNE
Tôi đã 29 mà bạn trai vẫn đòi đi du học
Nhưng khi tôi nói chuyện cưới xin trước khi anh đi thì anh nhất định không chịu. Tôi biết, không phải vì anh không yêu tôi mà anh không muốn làm tôi khổ.
Anh biết rõ tính mẹ mình như thế nào, nên sợ nếu lấy nhau về mà anh lại đi xa vài năm, tôi không có nhà thì chỉ có tôi chịu thiệt thòi. Anh lo lắng tôi sẽ không sống vui vẻ, thoải mái được nên muốn tôi được tự do, không muốn cưới trước khi anh đi nước ngoài.
Thú thực, ngày anh nói anh đi du học, tôi đã choáng váng vô cùng. Tôi và anh bằng tuổi nhau, cùng 29 tuổi, nhưng cái tuổi của con gái hoàn toàn khác con trai. Con gái 29 lấy chồng là vừa, thậm chí là 30 cũng có thể lấy nhưng anh đi những 2-3 năm, vậy khi anh về, có đảm bảo là anh sẽ cưới tôi, còn yêu tôi như ngày nào không? Mà giả dụ, anh vẫn chung tình với tôi thì liệu gia đình anh có chấp thuận hay không? Còn tôi, chờ đợi anh thêm vài năm nữa, tôi sẽ già, sau này chuyện con cái cũng khó cho tôi. Tôi thực sự không hiểu tại sao anh lại như vậy. Quyết định đó là do anh tự ý, không hề hỏi qua ý kiến của tôi.
Tôi và anh yêu nhau đã 3 năm. Tình yêu mặn nồng dù có chút trở ngại từ phía gia đình anh. Mẹ anh khong mấy thích tôi vì lý do tôi là con gái mà lại nhiều tuổi, lấy nhau về rồi sau này tôi sẽ già trước anh. Với lại, gia đình anh có điều kiện, mẹ anh muộn tự ý chọn cho anh một người chứ không muốn anh yêu ai thì yêu. Nhưng trước sự cương quyết của anh, cuối cùng, mẹ anh cũng phải bó tay và chấp nhận mối quan hệ này dù rằng chẳng mấy ưa gì tôi. Tôi thì lại nghĩ, có khó khăn chút nhưng được chồng yêu cũng là điều tốt. Ở đời, mấy ai được viên mãn cả, được cái này thì mất cái kia. Tôi tin là anh yêu tôi và sẽ bảo vệ tôi đến cùng trước khó khăn từ phía gia đình anh.
Anh ấy nhiệt tình, chăm sóc và săn đón tôi. So sánh chuyện tôi tới nhà anh ấy chơi với đến nhà anh, tôi cảm thấy khác nhau một trời một vực. (Ảnh minh họa)
Bây giờ thì lòng tin của tôi dành cho anh đã giảm đi một nửa. Anh yêu tôi, nhưng lại không chịu hi sinh vì tôi. Nếu anh thực sự nghĩ cho tôi, không muốn cưới tôi vì sợ tôi khổ thì lẽ ra anh không nên đi du học. Đã nhiều tuổi rồi, anh còn định du học vài năm sao? Anh nói, nếu đi như vậy, tương lai anh sẽ sang lạn, anh sẽ có nhiều cơ hội và sau này lo cho gia đình sẽ tốt hơn. Anh bảo tôi kiên trì, anh hứa sẽ về cưới tôi dù khi ấy tôi có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, chỉ cần là tôi đợi được anh.
Nghe anh nói, tôi cũng mủi lòng. Dù sao thì tôi cũng không còn con đường nào khác. Tôi đã chọn đi con đường này, chon yêu anh thì giờ, tôi phải tiếp tục chờ đợi.
Nhưng khổ nỗi, sau khi anh đi vài tháng, có một người đàn ông quen biết tôi và đã đến tán tỉnh tôi. Về điều kiện, anh ta chẳng thua gì anh. Anh ta cũng mới đi làm ở trong Nam về, giờ muốn về Bắc lập nghiệp, gần bố mẹ. Bố mẹ anh ấy thì quý tôi lắm, vì tôi có dịp đến nhà chơi với tư cách bạn bè. Anh ấy nhiệt tình, chăm sóc và săn đón tôi. So sánh chuyện tôi tới nhà anh ấy chơi với đến nhà anh, tôi cảm thấy khác nhau một trời một vực. Bố mẹ anh ấy thì niềm nở, hồ hởi. Còn bố mẹ anh thì chỉ như muốn tống khứ tôi khỏi cái nhà ấy, mong tôi bỏ anh càng sớm càng tốt. Họ cũng hi vọng con trai họ đi du học thì tôi sẽ từ bỏ, hoặc là anh sẽ từ bỏ tôi vì anh không bao giờ lấy tôi sau khi đã thành công. Dụng tâm của họ tôi hiểu chứ, chỉ vì yêu nên tôi chấp nhận tất cả.
Nghe anh nói, tôi cũng mủi lòng. Dù sao thì tôi cũng không còn con đường nào khác. Tôi đã chọn đi con đường này, chon yêu anh thì giờ, tôi phải tiếp tục chờ đợi. (Ảnh minh họa)
Giờ, anh đã lâu không liên lạc, thi thoảng thì anh viết thư điện tử nhưng chỉ hỏi han qua loa, không bận tâm nhiều tới tôi như trước. Trong khi, tôi lại có một người đàn ông khác tán tỉnh, cũng đã có lúc tôi suy nghĩ, hay là lấy quách người ấy cho xong, bố mẹ dễ chịu, anh ấy cũng chân thành với tôi. Nhưng tôi lại sợ mang tiếng phản bội, phụ tình anh, rồi sau này anh về tôi không biết ăn nói sao với anh.
Thực sự, tôi cảm thấy buồn và hoang mang vô cùng. Tôi không biết phải làm sao, nên làm thế nào trong trường hợp như thế này. Nhưng nếu bắt tôi phải đợi anh 2-4 năm nữa ở cái tuổi 29 này thì quả thật là điều quá khó cho tôi. Lại nghĩ về gia đình anh, tôi càng hoang mang và sợ hãi. Rồi nếu như tôi không được đón nhận lúc quá già, liệu chuyện gì sẽ xảy ra? Xin hãy cho tôi lời khuyên để tôi có thể có quyết định sang suốt lúc này!
Theo VNE
Bị "đá" vì "dám" gọi điện giữa đêm Yêu nhau hơn 3 năm, người yêu bỏ em chỉ vì em trót điện thoại cho anh trong đêm khi mà anh đang ngủ. Chị Thanh Bình thân mến! Em năm nay 22 tuổi, người yêu em 25 tuổi. Em yêu anh ấy được hơn 3 năm. Trong quãng thời gian đó, chúng em đã trải qua rất nhiều sóng gió. Em với...