Trở lực đầu tiên
Còn thứ nước hoa kia? Tôi đã thử đem nó xịt lũ gián và kỳ lạ thay, kết quả rất… công hiệu! Có lẽ lúc vội vàng, nàng đã nhầm lẫn.
Hôn lễ của chúng tôi được tổ chức vào ngày 12/10, nhưng cuộc sống hôn nhân thực sự chỉ bắt đầu ba tuần sau đó. Tối hôm ấy chúng tôi khoác lên người những bộ cánh hợp thời trang nhất và ngồi vào xe hơi chạy tới một nhà hàng cũng sang trọng nhất trong thành phố. Mọi việc đều êm đẹp, duy chỉ có điều mùi dầu thơm của vợ làm tôi khó chịu. Không hiểu sao nàng lại ưa cái mùi quái quỷ ấy. Nó nửa giống mùi mù tạc, nửa giống mùi hồ tiêu trộn với mùi dầu gỗ thích.
Xe dừng lại trước thanh chắn đường ở một cổng xe lửa. Ngoài trời lạnh ngắt nên trước đó tôi đã quay kiếng lên và bật máy sưởi. Tình thực lỗ mũi của tôi bị tra tấn đến mức cùng cực, nhưng tôi không muốn làm nàng phật lòng chỉ vì một chuyện có thể nói là cỏn con. Trước khi cưới, tôi đã thề rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi phải là tuyệt hảo nhất, hoàn thiện nhất trên đời này: không cãi cọ, xích mích; không nặng lời với nhau; không xúc phạm lẫn nhau; không nước mắt… Nói chung là mọi thứ đều tuyệt vời. Vợ tôi cũng đồng ý như vậy.
Nhưng giờ… liệu tôi có dám vứt bỏ lời cam kết cũ để trung thực nói lên những ý nghĩ và cảm nhận của mình? Nếu ngày nào nàng cũng xức đẫm thứ dầu thơm quái ác ấy khiến tôi hết chịu nổi rồi! Cố lấy giọng ngọt ngào và nhẹ nhàng nhất tôi khẽ nói: “Em yêu, anh thấy mùi nước hoa này giống mùi thuốc trừ gián”.
Một sự im lặng khủng khiếp, hệt như sự im lặng đã từng bao trùm lên toàn nước Mỹ sau khi Tổng thống Roosevelt thông báo người Nhật tấn công Trân Châu Cảng! Không đủ can đảm nhìn mặt nàng, tôi ngóng về phía trước, lắng tai nghe nhịp bánh xe lửa gõ đều đều trên đường sắt. Chúng tôi đi tiếp. Khẽ liếc mắt về phía nàng, tôi thấy môi trên của nàng cong lên, run rẩy. Sau một hồi im lặng, nàng lẩm bẩm: “Thôi được. Em sẽ không dùng nó nữa”. Bất cứ người nào có vợ đều đoán được phần còn lại của câu chuyện. Dĩ nhiên, bữa ăn tối thịnh soạn mắc kẹt ở cổ họng. Hỉ nộ ái ố cả, nào là hờn dỗi, nào là nước mắt… Rồi như thường lệ, thế nào cũng phải có câu: “Lỗi tại anh mà, em yêu”. Sau đó chúng tôi dàn hòa và hứa hẹn sẽ không làm nhau buồn.
Video đang HOT
Năm tháng trôi qua, câu chuyện tôi vừa kể đã trở thành một phần trong “kho tàng” của gia đình chúng tôi vốn đầy những chuyện, mà sau khi chúng đã đi qua ai cũng bảo là “ngốc nghếch và trẻ con”. Thế nhưng, tôi lại cho rằng cuộc sống hôn nhân của chúng tôi bắt đầu từ đó. Nhờ nó, chúng tôi trưởng thành một bước. Nhờ nó, chúng tôi khám phá ra rằng hôn nhân là sự thống nhất giữa hai cuộc đời. Chúng tôi hiểu ra rằng phải từ bỏ ảo tưởng về một hạnh phúc trơn tru, phẳng lặng. Chúng tôi đã đi bước đầu tiên dẫn tới bài học quan trọng nhất, mà không ai trong chúng ta có thể bỏ qua: Hôn nhân là sự thoát xác tái sinh của mối quan hệ giữa hai người yêu nhau.
Còn thứ nước hoa kia? Tôi đã thử đem nó xịt lũ gián và kỳ lạ thay, kết quả rất… công hiệu! Có lẽ lúc vội vàng, nàng đã nhầm lẫn.
Theo Guu
Đau lòng giữ vợ bằng... tiền
Từ khi phát hiện vợ có người đàn ông khác, tôi gồng mình để giữ vợ.
Với một kẻ làm chồng, khi phát hiện vợ lăng nhăng, chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ. Nhưng tôi thì khác. Tôi yêu vợ, yêu đến mù quáng. Và vì càng yêu nên tôi càng không bao giờ chấp nhận vợ mình thuộc về một gã đàn ông khác không phải tôi. Tôi điên cuồng tìm mọi cách níu giữ vợ, ngay cả thay đổi hình ảnh của bản thân. Tôi hận vợ, hận những ai cướp vợ tôi. Bao năm chăm sóc, không thể để cho vợ mình rơi vào tay người khác, không thể để cho kẻ khác bẫng tay trên của mình.
Thấy vợ ngày một ăn diện, quần váy điệu đà lại son phấn, nước hoa, tôi đã thấy nghi ngờ. Vợ tôi từ trước đến giờ đâu có như vậy. Thế mà đột nhiên vợ thay đổi chóng mặt khiến tôi không khỏi lo lắng. Từ hoài nghi đến sự thật, tôi đã tìm hiểu và biết được, vợ đang có bồ. Người đàn ông mà vợ ngoại tình rất nhiều tiền, anh ta có thể cho vợ nhiều thứ đồ xịn, sang trọng. Nên bao lâu nay, những thứ mà vợ khoác lên người toàn là đồ hàng hiệu, đắt tiền cả. Hóa ra, điều mà tôi suy đoán đã đúng. Vợ vì chạy theo người đàn ông giàu có mà quên tôi.
Tôi mua đồ xịn cho vợ, tìm mọi cớ nghỉ để đưa vợ đi du lịch, không cho vợ có thời gian gắn với gã bồ kia nữa. (ảnh minh họa)
Hận vợ, hận kẻ cướp vợ mình, tôi nai lưng, cố gắng phấn đấu kiếm tiền. Tôi vay vốn làm ăn, đầu tư cùng với một anh bạn kinh doanh. Thật không ngờ, ông trời ưu ái với tôi, chỉ trong một thời gian ngắn, chuyện làm ăn của tôi phất lên như diều gặp gió. Tôi trở thành ông chủ, có tiền, có cả địa vị. Nhiều người nhìn tôi thèm khát, nhất là các cô gái. Họ coi tôi là người đàn ông thành đạt, có tiền.
Lúc này, tôi mới nghĩ đến việc phải giành lại người vợ ấy. Tuy tôi chưa thể nhiều tiền cũng không thể đẹp trai bằng gã đàn ông kia, nhưng tôi đã là chồng của vợ, danh chính ngôn thuận. Tôi quyết tâm bằng được, lôi vợ về.
Tôi dùng tiền để mua chuộc vợ. Tôi mua rất nhiều đồ đạc và dành nhiều tiền biếu bố mẹ vợ, họ hàng nhà vợ, anh chị em của vợ. Nhờ vậy, tôi được lòng mọi người trong nhà lắm, ai cũng khen tôi biết sống, biết điều. Vợ tôi cũng vì thế mà có phần nể tôi hơn, có muốn bỏ chồng cũng không dám.
Tôi mua đồ xịn cho vợ, tìm mọi cớ nghỉ để đưa vợ đi du lịch, không cho vợ có thời gian gắn với gã bồ kia nữa. Tất nhiên, tôi làm như không hay biết chuyện vợ ngoại tình nhưng trong lòng đã lên sẵn kế hoạch. Biết vợ có tình cảm sâu đậm với gã kia và cũng đã từng có ý định bỏ tôi để chạy theo gã đó, nên tôi càng ra sức níu kéo vợ. Tôi quyết tâm sẽ không bao giờ để tuột mất người đàn bà tôi đã cất công tán tỉnh suốt bao nhiêu năm và còn chăm sóc suốt lúc chúng tôi khó khăn, chưa có gì trong tay.
Vợ tôi đẹp thật, đẹp lộng lẫy hơn khi được tôi chăm sóc bằng nhứng món đồ đắt tiền. Lúc nào đi đâu cùng cơ quan, tôi cũng lôi vợ đi cùng và không quên diện cho vợ những bộ váy lộng lẫy. Trong số những phụ nữ ở đó, có ai hơn được vợ tôi.
Dường như thời gian dành cho vợ quá nhiều, lúc nào cũng kè kè bên vợ nên cô ấy không còn thời gian để yêu hay nghĩ tới gã bồ kia nữa. Một phần, tôi đã thành công. Tôi còn học cả nấu ăn để lấy lòng vợ. Và thật vui khi lần đó, vợ khen tôi nấu ăn, vợ tấm tắc hết lời.
Một gã đàn ông vốn khô cứng như tôi, không có chí tiến thủ như tôi, thật không ngờ lại có ngày lãng mạn và trở thành ông chủ lớn. Tôi có cả trăm cô gái vây quanh, nhiều người xin chết, muốn làm vợ của tôi nhưng tôi biết, họ chẳng bằng phân nửa của vợ mình. Chuyện vợ ngoại tình ngày hôm nay, một phần cũng là do tôi hờ hững, thờ ơ, lãnh đạm, chưa một lần hỏi xem vợ thích gì, thích ăn gì, thích đi đâu và thích mặc gì. Tôi cũng quên luôn việc tặng hoa, tặng quà hay đi du lịch. Thế nên, vợ tôi chán và đã từng nghĩ sẽ ly hôn vì gã đàn ông kia. May mà tôi kịp nhận ra.
Thật may, tôi đã sớm tỉnh ngộ và níu kéo được vợ về bên. Nếu không, coi như tôi mất trắng, mất cả công chăm bẵm, mất cả người vợ tôi đã bao năm dày công tán tỉnh, chinh phục. (ảnh minh họa)
Tôi đã hiểu, người đàn bà xứng đáng ở bên tôi, được hưởng của cải và sự sung sướng chính là người phụ nữ cùng tôi vượt qua bao khó khăn, từ khi tôi còn là một gã an phận, chỉ hai bàn tay trắng. Tôi biết, vợ kì vọng vào tôi rất nhiều, cũng luôn tin tưởng chồng nhưng sự ỷ lại của tôi và sự vô tâm của tôi đã khiến vợ chán nản và ngoại tình. Tôi tin, vợ tôi là người đàn bà cuối cùng ở lại bên tôi, yêu tôi chân thành. Đôi khi, vì quá yêu mà phải từ bỏ, vì tình yêu ấy không được đáp lại, chỉ là tình cảm một phía thì càng đau lòng. Tôi yêu vợ nhưng vì không có nhiều tiền, công việc lại chẳng ra sao nên chuyện gần gũi vợ cũng trở nên nhạt nhẽo. Và chuyện ngoại tình là do tôi.
Tôi tha thứ cho vợ, chắc chắn sẽ giữ lại được vợ mình dù cho tôi có dùng tiền mua chuộc vợ đi chăng nữa. Tôi hiểu hơn ai hết, đàn bà, ai cũng mong có một tấm chồng yêu thương, quan tâm mình. Và đàn bà ai cũng mong chồng mình có chí hướng, biết kiếm tiền, cho vợ được cuộc sống sung túc, giàu sang. Vợ tôi cũng là đàn bà, mong chồng mình yêu mình, bớt an phận là lẽ đương nhiên.
Thật may, tôi đã sớm tỉnh ngộ và níu kéo được vợ về bên. Nếu không, coi như tôi mất trắng, mất cả công chăm bẵm, mất cả người vợ tôi đã bao năm dày công tán tỉnh, chinh phục.
Con người ai cũng có sai lầm, tôi chấp nhận sai lầm của vợ và coi đó là bài học tôi phải rút kinh nghiệm. Sẽ không bao giờ có chuyện dễ dàng ly hôn. Vì hôn nhân là điều quý giá, là một quá trình đầy khó khăn gian khổ, chứ không phải là một việc dễ dàng như đi chơi. Tôi thề, cả đời này sẽ cung phụng, cho vợ được hưởng cuộc sống ấm no.
Theo Tintuc
Bật khóc vì nhầm lẫn với em trai sinh đôi của chồng Tôi chết lặng khi em trai sinh đôi của chồng nói với: "Dù gì cũng không phải lần đầu, hơn nữa anh trai hiện không ở nhà nên chị không phải ngại". Tôi chết lặng khi em trai sinh đôi của chồng nói với: "Dù gì cũng không phải lần đầu, hơn nữa anh trai hiện không ở nhà nên chị không phải...