Trở lại chốn xưa
Những bước chân vẫn còn in dấu trên bờ cát trải dài kỉ niệm xưa. Những cơn sóng vẫn thi nhau xô bờ cát trắng, tiếng sóng lúc nhẹ nhàng, lúc giận dữ nhưng cũng có lúc ai oán… Song như một đứa trẻ con nô đùa không biết mỏi mệt, có lúc sóng như một thần tiên trắng xóa trước mặt em, hiền hòa và nhẹ nhàng.
Chẳng lẽ biển cũng có nỗi niềm chăng? Gió vẫn thổi nhè nhè thoảng qua nhưng lại lả lướt, làm cho em cảm thấy thật êm đềm và ấm áp. Sao chiều nay biển vắng và êm dịu vậy? Từng cơn gió vẫn yếu ớt thổi về bên em những nỗi nhớ hôm nào. Cũng bờ biển và bãi cát này nhưng sao lại khác thế? Không vắng bóng người và cũng không êm đềm như buổi chiều nay, những bước chân em cũng đâu có lẻ bước đến quạnh hưu vậy? Tiếng sóng ngày ấy rì rào vui nhộn xen lẫn tiếng gió vi vu như một bản tình ca hạnh phúc. Những tiếng nói, tiếng cười và cả những trái tim từ bãi cát này đã thay cho lời yêu ngày ấy. Gờ thì trong em chẳng gì cả, chỉ có những bước chân vẫn hằn sâu dưới bờ cát trắng buốt và đầy sóng này. Cũng là biển, cũng là bờ cát, cũng ở chốn này nhưng sao tất cả như xa lạ đối với em. Những bản tình ca mà ngày ấy, giờ thay vào đó là bản nhạc vẫn đang dang dở. Từng cơn gió như thổi sâu vào nỗi nhớ trong em, những vết thương lòng như bị cơn sóng ngoài kia xô bờ nỗi nhớ, những giọt nước biển như thể rửa đi vết thương trong lòng em nhưng nào có biết được giọt nước ấy lại xót xa đến vậy. Đâu cứ phải là nước mới có thể rửa và trôi đi tất cả. Em cảm thấy nó như sát vào vết thương lòng mình.
Thời gian trôi đi theo năm tháng mà sao những con gió ngày nào vẫn còn lẳng lặng chốn này. Tất cả mọi thứ xung quanh vẫn không có gì thay đổi, chỉ có lòng người là không ai biết được sẽ ra sao? Biển rộng là thế mà cũng có lúc vơi, lúc cạn, lúc ngập tràn bờ cát như thể muốn bao trùm bờ cát dài mênh mông. Tất cả cứ thế lặp đi lặp lại theo quy luật đã đặt ra nhưng tại sao con ngưòi lại không được như thể hả anh? Thời gian cũng không bao giờ quay trở lại. Nếu có chăng chỉ những gì còn đọng mãi trong kỷ niệm là vĩnh cửu thôi sao? Những làn gió vẫn thổi nỗi nhớ về bên em nhưng ngồi đây không còn ai khác ngoài em. Làn gió vẫn cứ vô tình đưa đẩy kỷ niệm ngày ấy về trong em, như thể muốn trả lại những ngày tháng ngóng chờ em. Hàng cây, những làn sóng vẫn bạc đầu chạy theo năm tháng qua. Cứ thế hàng cây cũng lớn dần theo thời gian. Đã hai mùa xuân và cũng đã bao nhiêu lần lá rụng nhưng thời gian và tình yêu sẽ không bao giờ là của nhau, chúng là hai thái cực đối lập với nhau.
Buổi chiều hoàng hôn của biển đẹp thật anh nhỉ? Với đôi mắt thì em cảm nhận là nó rất đẹp và thơ mộng nhưng trong lòng em, nó như một áng mây đen đầy giông bão, chỉ chờ một chút nữa thôi là giông bão trong em sẽ vỡ òa thành mưa lệ, mưa không sấm chớp, mưa không xối xả, mưa không to nhưng đủ ướt và ngập tràn lòng em. Những giọt nuớc mắt của em không đủ lớn để làm vơi nông đi bước chân ai đó. Rồi tình yêu và nỗi nhớ trong em cũng không thể phủ đầy hay che lấp đi hình ảnh của anh ngày ấy. Biển vẫn thế, đôi lúc cứ vô tình như thể không hay biết mọi chuyện đang tiếp diễn ngay cạnh. Làn sóng vẫn vô tư như thuở nào, cứ thi nhau xô bờ, vẫn reo vui rì rào… Nào có biết được chính điều đó đã làm bờ cát đau đớn mỗi khi sóng xô. Em vẫn bước và cứ thế từng bước chân nặng nề, lê từng gót một. Sao chiều nay bờ cát dài quá! Em cứ đi như thể một làn gió vậy nhưng không nhẹ nhàng như gió mà là trống trải và vô hồn anh ạ! Đôi lúc em tự hỏi “Đã có lúc nào anh cũng đi như em bây giờ không? Ngồi ngắm nhìn ngoài biển khơi không một bờ bến đỗ”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Video đang HOT
Viết cho anh, chàng trai của biển
Khi buồn, người ta muốn ra biển. Khi cô đơn, đứng trước biển để thấy lòng mình được trải rộng, mênh mông toả theo những con sóng trắng, muốn ngắm biển và thả cho tâm hồn bay theo gió biển.
Thu Hà
Không dịu êm, chẳng ồn ào, chỉ duy có những khúc đoạn mà sóng vô tình đập mạnh vào bờ đá, lúc đó ta mới thấy nó ồn ào, còn bình thường ư, chỉ nhẹ thôi, rất khẽ...
Có đôi lúc, một mình nơi đây, chỉ còn ta và biển. Đứng trước biển, ta tự do tự tại, ta thuộc về biển, biển thuộc về ta. Nhìn về phía xa chân trời, nhìn những con sóng cuộn trào xốc nổi, những cánh chim hải âu chao liệng trên bầu trời, tận hưởng làn gió mát lành, mang theo chút mặn mòi biển cả, gửi đến ta hương vị của thiên nhiên, gửi đến anh lời thì thầm của biển, của ta...
"Nếu em đứng trước biển em sẽ rất nhớ anh. Anh đi mang theo hơi thở của sóng biển, gió biển và cả trái tim của biển...".
Chỉ còn hình ảnh anh trước biển, dải cát này, những đợt sóng này, anh trở về nguyên vẹn của ngày xưa. Sóng bạc đầu nỗi nhớ, núi chìm sâu vào giấc ngủ. Thời gian như sợi dây vô hình cứ níu kéo quay về quá khứ, một thời đã xa, một thời của tuổi trẻ, vụng dại...
Em muốn ra biển. Muốn được chạy chân trần trên cát, thả hồn mình theo những con sóng, đi xa, thật xa, để thấy mình quá nhỏ bé trước trời đất bao la. Em như một hạt cát giữa muôn vàn hạt cát, mênh mông... muốn được vỗ về, an ủi, muốn được tựa lên bờ vai anh, nắm tay anh, cùng anh vẽ trên cát. Em muốn được hét thật to trước biển cho sóng đánh tan đi nỗi buồn, muốn được làm tất cả cùng anh - người con trai của biển cả.
Em - cô tiểu thư nhà giàu, sinh ra ở nơi đô thị ồn ào, náo nhiệt. Anh - chàng sinh viên nghèo đến từ miền quê biển yên ả, thanh bình. Chúng ta gặp nhau, hẹn hò và yêu nhau như những đôi lứa khác. Chỉ khác họ là xung quanh ta chẳng thiếu những lời xì xào, châm chọc, mỉa mai: "Con bé ấy chỉ chơi bời", "Thằng bé nghèo hèn ấy dễ gì mà được lâu"... Anh không phản ứng, chỉ cười và im lặng, cho dù những lời bàn tán ấy luôn cố tình nhỏ to khi chúng ta ở bên nhau. Em bực tức, em khó chịu, em chỉ muốn quay lại và hét thật to cho họ biết rằng "chúng ta là một cặp". Mỗi lần thấy em như thế, anh chỉ ghì chặt tay em, nắm thật chặt và bước đi rất vội. Em biết, dù có thế nào đi nữa, em vẫn có anh ở đây, rất an toàn và vững chắc.
- "Ước gì ở đây có biển, anh lại sẽ ra biển và hét thật to" - anh khẽ cười gượng gạo.
- "Tại sao anh không nói gì?" - em thắc mắc.
- "10 năm nữa anh sẽ khác phải không em? Có lẽ sẽ là một chàng trai xứng đáng với em" - anh mỉm cười.
10 năm nữa sẽ khác? Nhưng 10 năm rồi sao biển chỉ còn lại mình em? Anh đâu rồi? Em nấc dài theo tiếng gọi "Anh...". Em hét thật to cho trôi tuột những ký ức về một thời đã xa ấy, trôi tuột cả một miền ký ức mang tên anh nhưng vọng lại chỉ là tiếng sóng biển vỗ về bờ cát trắng...
Anh ra đi mang theo cả hơi thở của biển, gió biển, sóng biển, mang theo cả trái tim của biển, trái tim của em, vết thương ấy chẳng biết bao giờ sẽ lành.
Biển của những ngày mùa đông, lang thang trên những miền cát trắng trải dài theo biển. Tiếng sóng ồn ào, tiếng gió rít lên từng hồi thật mạnh. Em như lạc mình trong không gian rộng lớn này. Chỉ còn sóng và gió là ở bên cạnh em. Xa xa là những cánh chim trời còn sót lại của mùa đã cũ, những cánh chim hải âu báo hiệu một mùa bão dữ.
- "Những con chim kia tại sao lại bay lượn trên biển hả anh?" - em đưa tay chỉ theo những cánh chim đang chao lượn trên bầu trời.
- À, chúng là những chú chim báo bão đó em, là bạn thân thiết của người đi biển. Nhờ có những chú chim này mà không ít lần các ngư dân ở đây thoát chết, thật kỳ diệu.
Ký ức ùa về khi em chẳng thể kiểm soát được chính bản thân mình nhưng em tự hứa chỉ khi đứng trước biển mới nhớ tới anh, nhớ tới những kỷ niệm ấy mà thôi. Một lần thôi anh nhé!
Em tìm về một thời ký ức. Em tìm thấy em của ngày xưa, vẫn trẻ con lắm, vẫn xốc nổi lắm, vẫn sợ sệt và ngang bướng lắm... Em nhận ra em lạc lõng giữa những con sóng biển. Có chăng em chưa bao giờ thuộc về nơi này, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ là nơi thứ hai mình sinh ra thêm một lần nữa. Có chăng rằng biển chẳng bao giờ là của em, phải không anh? Chỉ khi em nhận ra mình đang thiếu một bàn tay, một bóng hình trên con đường dài quen thuộc đã từ lâu chỉ có một mình em đơn độc, em mới ngỡ ngàng nhận ra hình như em lạc bước, hình như em đang đánh mất một thứ gì đó quý giá lắm - là anh.
***
Một ngày mùa đông, lang thang trên biển. Từng cơn gió thổi vi vu. Tiếng sóng nhẹ nhàng như ru những ký ức ngủ ngoan trong cơn đau mê mải. Anh sẽ là sóng, còn em là bờ cát êm dịu cho "con sóng anh" luôn tìm về bến bờ bình yên và hạnh phúc... Biển lặng sóng, những con sóng không còn vỗ bờ cát, chỉ nghe tiếng vi vu vi vu theo cơn gió chiều của biển. Ngủ yên nhé "sóng"!
Theo Ngoisao
Tôi nên tiếp tục yêu cô ấy hay từ bỏ ...? Trong cuộc sống giữa xã hội nhộn nhịp ai cũng một góc cuộc sống riêng và rồi tới một lúc nào đó mỗi người sẽ cần tới 1 nửa yêu thương, một bến đỗ .một bờ vai những khi mỏi mệt hay thất bại.... Tôi cũng vậy .có thể khi nói ra những dòng tâm sự mọi người sẽ cho tôi là ngu...