Trò đùa số phận
Cái khuôn mặt, hình dáng và nụ cười này thật giống với một hình bóng mà tôi đã chôn chặt từ lâu.
Sáu tháng sau, chúng tôi làm đám cưới. Tiệc cưới sang trọng và rất nhiều bạn bè đến dự. Lúc cả hai họ và cặp vợ chồng mới cưới đang bước lên sân khấu ra mắt bạn bè, bỗng tiếng khóc của trẻ thơ cất lên.
Chiều cuối tuần, tôi lên sân bay đón con. Mưa bay nhè nhẹ, không khí se lạnh. Cô gái có dáng thanh mảnh với nụ cười tươi rói xuất hiện trước mắt tôi
Con gái tôi xinh quá, 3 năm xa Hà Nội, nắng gió của Sài Gòn vẫn không kịp làm đen đi nước da vốn trắng hồng của con. Cái ôm siết chặt của con khiến tôi gần như ngạt thở, rồi con tôi bước qua một bên để giới thiệu một thanh niên dong dỏng cao với khuôn mặt rất điển trai và nụ cười nhẹ.
Tôi sững người, cái khuôn mặt, hình dáng và nụ cười này thật giống với một hình bóng mà tôi đã chôn chặt từ lâu. Chàng trai chào tôi bằng giọng nói mang âm hưởng trầm ấm của miền Nam…
Nhìn mẹ thiêm thiếp trong bệnh viện, cô gái thương mẹ quá. Trong khi soạn quần áo cho mẹ, cuốn sổ màu xanh đã cũ sờn rơi ra từ trong chiếc rương cũ kỹ, lần giở những trang giấy thấm đẫm nước mắt của mẹ, cô mới thấu hiểu được tình yêu, nỗi lòng của mẹ.
“… Tình yêu đến với tôi thật tình cờ, tôi làm phù dâu, còn anh là phù rể. Tôi còn nhớ, lần ấy khi cùng cô dâu đến nơi làm lễ cưới, anh ngẩn người khi nhìn thấy tôi và rồi từ cái nhìn, tiếng sét ấy đã cuốn chúng tôi vào vòng quay của ái tình lúc nào không hay. Sáu tháng sau, chúng tôi làm đám cưới. Tiệc cưới sang trọng và rất nhiều bạn bè đến dự. Lúc cả hai họ và cặp vợ chồng mới cưới đang bước lên sân khấu ra mắt bạn bè, bỗng tiếng khóc của trẻ thơ cất lên.
Tiếng sét ấy đã cuốn chúng tôi vào vòng quay của ái tình lúc nào không hay
Video đang HOT
Mọi người phát hiện trong góc phòng có một em bé khoảng một tháng tuổi được bọc trong một chiếc mền trắng kèm theo một bức thư: “Gửi cô gái, đây là con trai của chồng tôi (kèm theo giấy kết hôn và khai sinh của cháu) và cũng là gã sở khanh đang lừa dối cô, tôi mong cô hãy quyết định khi còn chưa muộn…”. Tôi choáng váng, đầu óc quay cuồng và ngất lịm…”.
Bao năm, cha cô là một kỹ sư rất yêu thương mẹ nhưng cô không tài nào hiểu được vì sao cha cô trước khi mất đã nói: “Dù trong trái tim em, chỗ dành cho anh không nhiều nhưng anh vẫn rất yêu em, chỉ tiếc không được đi cùng em đến đầu bạc răng long…”. Nhiều lần cô hỏi mẹ, mẹ gạt đi và sau đó rất buồn… Bây giờ cô mới hiểu tại sao.
Rồi một ngày, mẹ bảo con gái mua vé cùng mẹ vào Sài Gòn. Cô ngạc nhiên nhưng mẹ ngân ngấn nước mắt và đưa cho cô một bức thư vừa nhận được: “Em thân yêu, khi nhận được thư này thì anh không còn có dịp nhìn thấy em được nữa. Định mệnh thật trớ trêu, người yêu của con trai anh lại chính là con gái của em. Nhìn hai đứa ríu rít bên nhau, làm anh nhớ lại mối tình của chúng mình và cũng là mối tình đầu của anh.
Vợ anh, được gia đình hứa gả từ ngày anh và cô ấy mới sinh ra, chẳng hề có tình yêu mà chỉ là hẹn ước của hai gia đình. Khi sinh con trai, cô ấy bị bệnh, con trai anh được 6 tháng, cô ấy qua đời. Cũng từ đó, anh không lập gia đình nữa, ở vậy nuôi con. Nhiều lần, anh ra Hà Nội nhưng chỉ đứng từ xa nhìn em mà không dám gặp em. Anh cầu xin em hãy vì một chút tình xưa nghĩa cũ, mong em đồng ý cho hai đứa yêu nhau, em nhé!”.
Theo NLD
Khổ sở vì quá nhiều gái theo
Cuộc sống vốn chứa đựng vô số điều khó lý giải, nhất là việc "kẻ ăn không hết người lần chẳng ra" trong chuyện yêu đương.
Ảnh minh họa
Trong khi nhiều chàng phải ngửa mặt lên trời than trách "sao mình chưa có bạn gái", không ít anh chàng sung sướng như "vua" trước sự tranh giành sủng ái của bao người đẹp.
Chàng Don Juan tử tế
Không đẹp trai như người mẫu, không giàu có như đại gia, nhưng anh chàng giám đốc khách hàng của một công ty truyền thông tên Phương (27 tuổi, TP HCM) chẳng khác một vị vua trẻ trước cuộc nội chiến của nhiều cô gái chung công ty.
Nào là Oanh và Thư ở cùng phòng ngấm nguýt cạnh tranh sự quan tâm của sếp, rồi Hương kế toán với ánh mắt đắm đuối tội nghiệp, Ngọc lễ tân luôn bóng gió xa xôi về trái tim loạn nhịp, Hà nhân sự lúc nào mặt cũng ửng đỏ khi gặp gỡ, rồi còn cả Diệu trưởng phòng dự án dù khá cứng tuổi song vẫn hay buông những lời rào đón...
Thế nên Phương ngấm ngầm hạ quyết tâm không gắn vào một mối quan hệ mất tự do, phải giữ mình độc thân để tận hưởng ưu ái từ các chị em xinh đẹp si tình.
Cũng may cho các cô gái là Phương có được sức hấp dẫn nữ giới như Don Juan, nhưng tính nết không sở khanh nên tất cả đều còn trong giới hạn an toàn.
Gã "tốn gái" bất kham
T. Lâm, sinh viên năm cuối mỹ thuật công nghiệp Hà Nội, có một ngoại hình rất "tốn gái". Phong cách nghệ sĩ bụi bặm với chiều cao lý tưởng và khuôn mặt lạnh lùng phớt đời khiến bao trái tim sinh viên nữ điên đảo.
Tuổi đã khá nhừ nhưng Lâm vẫn được đồng đạo gọi là "hotboy", không chỉ sinh viên nữ trong trường mà cả sinh viên trường khác đều có thể "liệt" nửa trái tim khi tiếp cận chàng. Song, nếu cô nào dính vào Lâm là sẽ chìm ngập trong nước mắt để hồi tưởng về những kỷ niệm đẹp trong thời gian yêu đương ngắn ngủi.
Lâm yêu nhiều và chóng vánh nên chẳng thể nhớ mình có bao nhiêu người yêu. Dù biết Lâm như thế nhưng lạ lùng thay nhiều cô nàng xinh tươi, ngây thơ khác vẫn xếp hàng chờ thời cơ chinh phục trái tim Lâm.
Có lẽ sự hiếu thắng của tuổi trẻ đã gieo mầm trong tâm thức các cô gái một hi vọng tươi sáng, rằng mình sẽ là người cuối kìm giữ được con ngựa bất kham.
Diễm phúc nhưng không hạnh phúc
Nghĩ chuyện xưa, chúng ta có thể phỏng đoán vua không bao giờ biết được người đàn bà yêu mình vì vương quyền hay vì một trái tim đích thực. Cho nên ngẫm ra những chàng trai "vua" thời hiện đại có diễm phúc hơn các vị vua thật rất nhiều, bởi người con gái yêu cái tài, yêu con người của họ, chứ không phải là những vật ngoài thân hào nhoáng, phù phiếm.
Nhưng diễm phúc liệu có mang đến hạnh phúc khi họ luôn cân nhắc giữa quá nhiều lựa chọn?
T. Dũng (29 tuổi, giảng viên một trường cao đẳng kỹ thuật công nghiệp phía Bắc) vẫn nhớ về cái thời từng làm "vua" trong trái tim nhiều người đẹp. Hồi sinh viên học ở Hà Nội, Dũng từng khốn đốn vì các cô gái yêu mình. Một cô chung trường cấp III, một cô cùng lớp đại học, một cô khóa sau và hai cô gái khác nữa đều là người yêu cũ của Dũng.
Lý do chia tay các nàng đều giống nhau: họ không còn như lúc mới yêu, ai cũng nanh nọc và ra sức cấm cản Dũng giao lưu với bạn bè.
Suốt hai năm cuối đại học, Dũng luôn mệt mỏi trước những cú áp phe bốn phá một khi bất cứ cô nào tạm thời níu giữ được Dũng. Đủ mọi sắc thái tình cảm phát tán từ năm cô gái, bao bọc quanh họ là một nhóm cụm từ quen thuộc: kẻ thắng, người thua, sở hữu, ghen tuông... Dũng không thể yên ổn yêu bất cứ ai.
Đó là khoảng thời gian tồi tệ, điên đầu vì tình của Dũng, riêng việc ngồi yên lắng nghe các cô gái oán trách, chì chiết cũng đủ mệt tâm trí, huống hồ có cô động tí là khóc lóc rồi đòi tự tử. Mãi sau khi tốt nghiệp, đi công tác "biệt xứ" ở tỉnh, Dũng mới bớt lao đao.
Dũng kết luận: "Hạnh phúc nhất trên đời là yêu và được yêu, nhưng nếu không phải cùng một đối tượng thì đó là thảm họa".
Cảm tình nảy sinh từ tim, thật khó dùng lý trí để luận giải nên rất khó bóc tách được sức hấp dẫn của các chàng trai "vua" trong hiện tại, cũng như ngăn lại niềm yêu cuồng si của các cô gái để cuộc sống bớt đi những "thảm họa" ái tình.
Xét cho cùng diễm phúc được nhiều người yêu không bao giờ đồng nghĩa với hạnh phúc.
Trái bóng trong "sân chơi" ái tình Bảy năm trước tôi bước vào tình đầu bên cạnh sự tị hiềm của nhiều cô gái khác. Khi yêu, tôi không thấy chàng trai của mình lăng nhăng, chỉ nhìn thấy sự chân tình khi nghe kể: "Anh bỏ nhỏ A vì lý do X, chia tay nhỏ B vì lý do Y, chán nhỏ C vì lý do Z... để cuối cùng sau bao thử thách mới gặp được em bằng một tình yêu rất thật". Sau một năm yêu nhau, tôi phát hiện cô em họ vẫn đi kè kè bên người yêu mình vốn là mối tình của anh từ hồi lớp 11, cô bạn thân cùng lớp đại học với anh không đơn thuần là bạn mà họ yêu nhau thắm thiết cho đến khi cô ấy gặp được người tốt hơn, cô em kết nghĩa thỉnh thoảng mang quà đến thăm "chị dâu" từng là cuộc tình "một đêm" của anh khi mới yêu tôi, tệ hơn giữa họ còn có một đứa con... Những khám phá đó khiến tôi sốc, giận anh và chìm trong khủng hoảng một thời gian dài. Nhưng đến khi thoát ra được, tôi không còn ngoan hiền như xưa những lúc thấy anh vui vẻ cặp cùng lúc với "em họ" và "em kết nghĩa", còn "bạn thân" của anh thì thả vào tai tôi những lời khiêu khích rằng tôi đã thua. Tôi lúc đó trẻ tuổi và hiếu thắng không chấp nhận được việc mình bị phụ bạc, nhất lại là mối tình đầu. Tôi lao vào đấu đá, lập ra những mưu kế, bài binh bố trận để kéo anh về. Dĩ nhiên anh chọn lựa tôi. Tôi mất thêm gần ba năm yêu anh điên cuồng, đánh đổi rất nhiều, để cuối cùng nhận ra đó không phải là "một tình yêu rất thật" mà chỉ là một cuộc chiến khốc liệt của thói kiêu hãnh, nông nổi và không chấp nhận thất bại. Tôi hạ bệ người yêu đào hoa khỏi trái tim mình, nhường anh ấy lại cho các cô nàng từng coi như tình địch. Tưởng rằng họ sẽ mừng, ai ngờ việc rút lui của tôi khiến họ nhận ra anh không phải là một "ông vua" đáng giá mà chỉ giống như một trái bóng, chúng tôi đã cố tranh giành trong một sân chơi mang tên "mù quáng". BÍCH HÀ
Theo Tuổi Trẻ
Sự tích rượu rắn Có người cho rằng đàn ông thích uống rượu rắn vì nó có công dụng "tăng bản lĩnh đàn ông". Ngày xửa ngày xưa, rất xưa... Vào thời mà loài người chỉ có chàng A-đam và nàng E-va sống trên thiên đàng, khi đó cuộc sống của họ thật là vui vẻ. Chàng A-đam suốt này ca hát, rong ruổi theo hươu, theo...