Trò chơi tình ái ( phần 5)
Nhưng tôi không thể lẩn trốn được cảm xúc của chính mình từ khi gặp ả đàn bà kì dị đó, những xúc cảm lạ lẫm mà tôi có được khi ở bên Dương như một bông hoa tẩm thuốc độc, đau đớn, bức bí, nhưng ngọt ngào và nhiều dư vị, quan trọng là tôi thích thế, dù nó nhuốm màu quái đản và bệnh hoạn…Dù thế nào, tôi cũng khao khát được gặp lại cô ta, vô cùng!
Tôi bỏ Dương ra, cô ta tránh vào phía sau gốc tùng, chỗ khuất nhất. Tôi nhanh bước ra thì vừa kịp lúc Dũng bước tới nhận ra tôi.
- “Anh có thấy Tú đi xuống đây không?” Dũng hỏi.
- ” Không, cô ấy đi đâu rồi à?” Tôi dối trá.
– “Đi mà không cầm theo điện thoại, có ai đó cứ gọi suốt”Dũng cau mặt.
– “Mà mồm miệng anh làm sao mà chảy máu thế kia?”Cậu ta lo lắng.
- “Tôi bị ả đàn bà của cậu cắn đấy, chúng tôi vừa hôn nhau” Tâm trí lên tiếng.
- ” Anh va vào cái cửa kia” .Thực tại tôi chỉ có thể dối trá một cách vớ vẩn như thế.
Tôi vừa nói vừa kéo vai Dũng bước xa khỏi vùng cấm địa của ả hổ ly đang lẩn trốn, Dũng bảo tôi lên nhà trước để đi tìm Tú, tôi đi nhanh lên nhà thở phào như trút được một gánh nặng, mở cửa ra thì đã thấy cô ta tíu tít ở trong nhà, tài tình thật!
Chúng tôi ngồi ăn uống vui vẻ trong sự háo hức sôi nổi của Nhi, nụ cười rạng rỡ vẻ ngoan hiền của Tú, ánh mắt lấp lánh niềm vui của Dũng và sự khốn khổ của riêng tôi. Một cảm giác nao nao, gây gây, đau đau và nhức nhối nó tràn ra khắp bản thể, tôi cố giấu nó bằng sự im lặng đáng tởm của mình. Khoảnh khắc ngắn ngủi rất nhanh, tôi chạm mắt cô ta, nó như một tia lửa điện phóng ra chạm đến bản thể tôi bỏng rẫy, tôi lảng tránh ánh nhìn đầy khiêu khích ấy bằng cách đi ra quầy bar lấy thêm chai rượu nữa, tôi ít khi uống rượu nhưng thời gian này, tự dưng tôi cảm thấy muốn thân thiết mới nó hơn, rượu ấy!
Khoảnh khắc ngắn ngủi rất nhanh, tôi chạm mắt cô ta, nó như một tia lửa điện phóng ra chạm đến bản thể tôi bỏng rẫy (Ảnh minh họa)
Họ chào chúng tôi rồi ra về sau khi cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Nhi ngồi cạnh tôi trên sofa khi tôi đang đọc một quyển sách “Khám phá cơ thể người” của một tác giả nước ngoài, sách được sinh viên tặng, nhạt nhẽo kinh khủng nhưng đôi lúc cũng có ý nghĩa, nhất là với những lúc cần che giấu cảm xúc thật của chính mình, thì việc giả vờ như chúi mũi vào một cái gì đó có vẻ là giải pháp hợp lý.
Nhi cứ băn khoăn hoài về Tú
- “Sao em cứ thấy con bé quen quen? Hình như là gặp ở đâu rồi thì phải?”
Tôi im lặng.
- “Dũng có ý định ra ngoài này sống đó anh, hay mình bảo nó về đây ở cùng đi?” Nhi hào hứng.
- “Đời nào cậu ấy chịu ở chung với vợ chồng mình…” Tôi bỏ lửng câu nói.
- “Thì thuê ở tòa nhà này cũng được, tại nó cũng chưa xác định ở hẳn. Gần chục năm rồi nó ở một mình tự lập, giờ nó ở gần em còn chăm sóc cho nó được…”.
- “Em mình lớn rồi, vợ không phải lo. Cứ để bạn gái cậu ấy chăm, còn việc của em là chăm anh này”.
Nhi ngẩng mặt lên nhìn tôi một cách soi mói, cô ấy nâng cằm tôi lên rồi nhìn chăm chú với vẻ nghi hoặc ” -Môi anh làm sao mà tấy đỏ lên thế kia? Lại còn có vết đỏ ở cổ nữa? “
- “Ả hồ ly đó cào anh” Tâm trí thành thật.
- “Có gì đâu mà, anh bị va vào cánh cửa ở siêu thị…” Tôi lại cầm quyển sách lên vẻ chăm chú, tôi biết thừa Nhi đang cảm thấy khó hiểu lắm. Nhưng cô ấy sẽ chẳng bao giờ biết được những bí mật mà tôi muốn che giấu. Chẳng bao giờ!
Thời gian vô vị cứ trôi qua, tôi thấy nhớ Dương kinh khủng, một thứ cảm giác lạ lùng lạc lõng cứ trườn bò len lỏi khắp cơ thể khiến tôi thấy khó chịu. Sự bứt rứt ấy càng ngày càng không có xu hướng giảm, tôi đã đôi lần gọi điện thoại hỏi thăm Dũng và đề nghị thiết lập thêm một vài cuộc hẹn thân mật như bữa trước, Dũng vui vẻ nhân lời, cậu ta yêu quý và kính trọng tôi, khốn nạn thật!
Nhưng tôi không thể lẩn trốn được cảm xúc của chính mình từ khi gặp ả đàn bà kì dị đó, những xúc cảm lạ lẫm mà tôi có được khi ở bên Dương như một bông hoa tẩm thuốc độc, đau đớn, bức bí, nhưng ngọt ngào và nhiều dư vị, quan trọng là tôi thích thế, dù nó nhuốm màu quái đản và bệnh hoạn…Dù thế nào, tôi cũng khao khát được gặp lại cô ta, vô cùng!
Video đang HOT
Tôi không thể lẩn trốn được cảm xúc của chính mình từ khi gặp ả đàn bà kì dị đó, những xúc cảm lạ lẫm mà tôi có được khi ở bên Dương như một bông hoa tẩm thuốc độc, đau đớn, bức bí, nhưng ngọt ngào và nhiều dư vị (Ảnh minh họa)
Có đôi lúc tôi thấy mình thật đáng tởm bởi tôi dã phản bội lại niềm tin của những người yêu thương tôi, nhưng tôi lại tự trấn an bản thân mình, tôi vẫn luôn yêu họ và bằng một lý giải nào đó của khoa học, đó chỉ là như cầu thôi thúc của sinh lý, tuyệt nhiên không phải là xúc cảm tội lỗi gì, chỉ là một phản ứng cơ học mà thôi, và vì thế, tôi tập cho mình thói quen phủ định sự đáng tởm của mình để trấn an bản thân đang vấp phải sai lầm.
Kết thúc công việc ở bệnh viện, tôi lái xe đến phòng khám như mọi khi. Công việc nhỏ nhặt thì đã có các bác sỹ và hộ lý kèm đội ngũ tư vấn viên lo hết, khi nào đông khách thì tôi sẽ trực tiếp làm. Hôm nay tôi chỉ qua xem sổ sách và kí mấy thứ giấy tờ thủ tục.
Khi tôi đang ngồi trong phòng, ngửa người ra chiếc ghế nệm một cách thư thái thì Dương xuất hiện. Một cách thật ấn tượng và tài tình như thể những lần bất chợt khác. Cô ấy bước vào tự nhiên, đóng chặt cửa phòng chốt trong và ngồi đối diện tôi, vào lúc tôi đang thư thái nhất.
Im lặng. Tôi nhìn cô ta đối diện mà chẳng biết phải nói gì, thật ra thì mối quan hệ của chúng tôi vốn không cần nói.
- “Anh có tiền không? Tôi đang có việc cần đến, ít thôi, giúp tôi nhé!” Cô ấy bảo thế.
Câu chuyện lãng nhách đến không ngờ, lý do cô ấy xuất hiện cũng thật là &’đời’. Tôi đứng dậy mở két
- ” Cô cần bao nhiêu?”
- ” 20 triệu!”
- “Cho việc gì vậy?” Tôi tò mò.
- “Mua quà cho Dũng”. Dương tỉnh bơ, như cách cô ta đếm tiền đi khách từ tôi.
- “Cái khốn kiếp gì vậy?”
Tôi dừng lại. Đi ra phía cô ấy, Dương vẫn ngồi ở ghế và ngước mắt lên nhìn tôi vẻ khinh bạc như thường. Cô nghĩ mình là ai?
Tuồng như một thứ ghen tị đang xuất hiện trong tôi, máu trong người tôi như sôi lên.
Tôi cúi xuống và hôn cô ta mê mải, mặc kệ cô ta đang giãy dụa, mặc kệ cô ta gào lên và mọi người có thể nghe thấy bất cứ lúc nào (Ảnh minh họa)
- “Tại sao tôi lại đưa tiền cho cô?” Tôi nhìn cô ta bằng nửa con mắt. Thật, tôi muốn tát cho cô ta một cái cho tỉnh trí ra.
- “Vì tôi sẽ cho anh thứ anh muốn” Cô ta nhếch mép.
- “Đó không phải là điều cô cũng muốn sao?” Tôi thấy nhức nhối.
- “Không, tôi không thích anh, chưa bao giờ thích anh” Dương nhìn tôi thẳng thắn không ngờ, điều đó khiến tôi thấy đau.
- “Vậy còn điều này thì sao?” Tôi cúi xuống và hôn cô ta mê mải, mặc kệ cô ta đang giãy dụa, mặc kệ cô ta gào lên và mọi người có thể nghe thấy bất cứ lúc nào, tôi siết chặt lấy cô ấy, cô ấy dường như không thở, được, tôi muốn chặn họng cô ấy, tôi mặc kệ tất cả, tôi khao khát được làm thế từ rất lâu rồi …
(Còn nữa)
Theo Khampha
Trò chơi tình ái ( phần 4)
" Vậy chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhé, ai nói yêu trước người đó sẽ thua và cuộc chơi sẽ kết thúc". Dương quay lại nói với tôi đầy phấn khích. Điều đó khiến cô vui sao?"
- "Tú ư? Tú nào ở đây? Cô làm cái quái gì với em tôi vậy?" Tâm trí lên tiếng. Thực tại thì tôi vẫn tỏ ra rất lịch thiệp như cách mà tôi vẫn thường cư xử.
- "Ồ, rất vui được gặp em!"
- "Dạ, em chào anh chị, em cũng rất vui khi gặp anh chị của anh Dũng. Anh ấy nói đến anh chị nhiều, hôm nay mới có dịp giao lưu ạ". &'Tú' cười rạng rỡ, thân thiện, vẻ đàng điếm biến đâu mất, cô ta giấu cái đuôi hồ ly kĩ thật.
Chúng tôi cũng trò chuyện về thời tiết vùng miền, về triển lãm tranh của Dũng ,về công việc trong trường của Nhi và về bệnh nhân của tôi, rồi liên tưởng đến câu chuyện thẩm mĩ làm chết người phi tang xác. Dũng dặn dò vẻ chân thật "Anh phải thật cẩn thận đấy nhá, sai một ly là đi một cuộc đời đấy!"
Tôi cười và im lặng đồng ý với sự dặn dò của Dũng. Bỗng Nhi quay sang hỏi bạn gái Dũng làm tôi giật thót:
- "Chị nhìn em quen thật đấy! Hình như chị đã gặp em ở đâu rồi thì phải? Nhi băn khoắn.
- "Dạ, ai cũng nói thế khi gặp em, chắc tại khuôn mặt em nó đại chúng đó chị. Hôm rồi có người còn nhận lầm em là cô Dương nào đó cơ ạ..." Tú cười đưa mắt nhìn tôi một cách thẳng thắn.
- "Giờ em làm việc cùng với Dũng à?"
- Dạ, em làm mẫu cho anh ý..." Tú trả lời và cầm ly nước trên bàn uống một hớp.
Vậy là cô ta không phải Dương ư? Không đời nào, từ giọng nói đến khuôn mặt, như tạc từ một khuôn. Sẽ có lúc tôi lột mặt nạ của cô ngay thôi...
- "Tối nay chị làm bữa tiệc nhỏ, hai em đến nhà chị đi, ra ngoài ồn ào,về nhà nói chuyện tiếp nhá.." Nhi đề nghị.
- " Em có muốn đến thăm nhà anh chị không?" Dũng quay sang nhìn Tú đề nghị.
"Dạ, em sẽ cùng nấu với chị nhé!" Tú cười tươi. Sao cô ta lại thản nhiên thế nhỉ?
Vậy là cô ta không phải Dương ư? Không đời nào, từ giọng nói đến khuôn mặt, như tạc từ một khuôn. Sẽ có lúc tôi lột mặt nạ của cô ngay thôi... (Ảnh minh họa)
Tôi nhìn hai người đàn bà đang hí hoáy cười nói trong bếp mà cảm thấy kì lạ. Rõ ràng là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, rõ ràng là vợ tôi không thể sống chung bầu không khí với cô ấy, thế sao giờ đây hai người đàn bà xa lạ lại có thể vui vẻ thế kia?
Tôi hỏi Dũng về Tú, thấy cậu em trai sôi nổi hẳn lên "Tú lạ lắm, lúc đầu làm mẫu cho bạn em, hôm em đến nhà bạn em chơi thì biết cô ấy, thế là quấn lấy nhau cho đến giờ ..."
- "Hai đứa quen nhau lâu chưa?" Tôi khoanh tay ngồi ngả ra nghế hỏi như ông bố hỏi thằng con trai đang dậy thì.
- " Cũng mới thôi anh, hơn tháng nay thôi ạ". Dũng hào hứng.
- " Lạ là lạ thế nào?" Tôi không giấu nổi tò mò.
- "Cô ấy như từ trên trời rơi trúng người em vậy, tự nhiên gặp rồi yêu không chịu được, cứ lạ lạ ,hay hay..." Dũng cười một cách phóng khoáng.
- "Cô ta từ địa ngục trồi lên chứ trời trăng nào ở đây" Tâm trí lên tiếng.
Tôi lặng thing lấy thêm trà cho Dũng, cậu ta đăng chăm chú vào quyển truyện tranh vợ tôi vẽ, lật trang này đến trang khác vẻ say mê.
Nhi nhờ tôi đi mua thêm một bịch khăn ướt, tôi lấy ví trong túi áo khoác treo trên mắc rồi bước ra ngoài.
Tôi mua thêm một vài thứ lặt vặt rồi đi lên thì gặp Tú đi xuống, tôi chạm mặt cô ta ở cửa ra vào siêu thị, cô ta chẳng buồn nhìn tôi mặc cho tôi đứng trân trân ở đó.
Tôi bước ra ngoài, đi vài bước rồi chợt khựng lại, tôi ngồi xuống chiếc ghế đá ở nên ngoài sảnh chung cư, dưới gốc cây tùng cao gấp ba lần người thường. Địa điểm lý tưởng để lột mặt nạ của cô ta.
Tú bước qua, tôi gọi giật lại
- "Ngồi xuống nói chuyện với nhau chút đi" Tôi đề nghị.
Tú dừng lại, tay xách túi đồ ,quay lại nhìn tôi vẻ rất thờ ơ, thách thức, lại cái vẻ mặt đó, cao ngạo, bất phục nó khiến tôi cảm thấy cáu tiết, tôi chỉ muốn lột cái vẻ mặt trần trụi đó ra, đắp vào đó một gương mặt với một khối cơ chỉ biết phục tùng, thật là ương ngạnh.
Cô ta đứng đó, nhìn tôi với thái độ bất cần, phải, đó mới chính là cô chứ, Dương hay Tú chả quan trọng, dù sao cô cũng đã lộ đuôi hồ ly ra rồi, ả đàng điểm.
- "Tôi muốn cô tránh xa em tôi ra, cô không xứng đáng với cậu ấy". tôi nghiêm túc.
Cô ta đút tay vào túi áo, nhìn tôi vẻ thờ ơ:
- " Tôi không xứng đáng với anh ấy vậy tôi xứng đáng với anh sao?"
- "Cô thật đáng ghê tởm" Tôi cảm thấy khinh bỉ vẻ trơ tráo của cô ta.
- " Vậy sao?" Cô ta đột ngột tiến lại gần, cúi sát vào mặt tôi, khoảng cách chỉ còn một làn hơi thở. Tim tôi rộn lên, náo nức, khốn khổ, cái cảm giác tội lỗi trong tôi lại trỗi dậy. Khốn kiếp!
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, cao ngạo,thách thức, như thể tôi mới là thủ phạm của chuyện này. Tôi nhìn thấy trong đồng tử của Dương hình ảnh mê muội, thèm khát dục tính của tôi trong đó. Nó hiện lên rõ rệt không thể bị phủ định bởi bất cứ điều gì, một ham muốn bệnh hoạn!
- "Tôi phải làm gì với anh đây?" Dương nói và đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt tôi, thì thầm và liếm nhẹ vào vành tai tôi một cách khiêu khích. Các giác quan tội tỗi thức giấc và kêu gào thỏa mãn, cảm giác ám ảnh vị tanh của máu, của khuôn mặt thâm tím và ánh mắt bất phục khi tôi làm chuyện đó với cô ta.
Tôi quên mất bịch khăn giấy mua cho vợ, tôi quên mất cậu em trai tôi yêu quý đang chờ tôi trên nhà, tôi quên cả luân lý của riêng tôi, lý trí bị vứt xó, dục tính lên ngôi, tôi đáp lại Dương một nụ hôn đầy khao khát.
Dương cắn mạnh vào môi tôi đến bật máu. Tôi buông cô ta ra trong đau đớn nhưng đầy cảm giác thích thú.
Cô ta đứng đó, nhìn tôi với thái độ bất cần, phải, đó mới chính là cô chứ, Dương hay Tú chả quan trọng, dù sao cô cũng đã lộ đuôi hồ ly ra rồi, ả đàng điểm. (Ảnh minh họa)
- "Cô là con khốn". Tôi mắng chửi cô ta nhưng với một trạng trái đầy phấn khích, như một lời khen tặng.
Dương đứng thẳng dậy, nhìn tôi vẻ thờ ơ. Cô ta đút tay vào túi ,xách túi đồ và quay đi.
- "Chúng ta hãy giữ mối quan hệ này". Tôi đề nghị, lời nói từ phía sau nhưng Dương nghe rõ.
Dương đứng im, không quay lại, không trả lời.
- "Chúng ta không thể yêu nhau, tôi không yêu cô và tôi biết cô cũng thế. Nhưng...tôi ham muốn cô." Tôi thành thật.
- " Vậy chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhé, ai nói yêu trước người đó sẽ thua và cuộc chơi sẽ kết thúc". Dương quay lại nói với tôi đầy phấn khích. Điều đó khiến cô vui sao?
Tôi đứng dậy đi về phía cô ta, nhìn cô ta một lúc thật lâu "Liệu mình có thể yêu ả đàn bà này không?" Tâm trí trả lời "Không!" Tôi yên tâm hơn nhiều, đó không phải là tình yêu, chỉ là sự ham muốn mà thôi, tôi nghĩ như thế ,khẳng định như thế, tôi đã từng nghĩ như thế....
Khi Dương bước đi vài bước, một cơn gió khốn khiếp ào qua, mùi hương của cô ta bao trùm lấy tôi. Mùi của gỗ, của hoa oải hương, mùi ướt át, mùi đàn bà, mùi thân thuộc, nó xốc vào mũi tôi, làm tôi chuếnh choáng như say rượu, tôi để cảm xúc dấn lối, lao đến cô ta, dắt cô ta đến sau cây tùng. Dương giật tay tôi ra và bước đi, vứt cho tôi cái nhìn khó chịu và khinh bỉ, nhưng điều đó chỉ làm tôi điên cuồng hơn, tôi lao đến và hôn cô ta một cách điên cuồng, máu ở miệng tôi lại rỉ ra vì phát cắn của tôi ta lúc trước, đau đớn nhưng rạo rực khoái lạc, tôi muốn phát điên với thứ xúc cảm lạ lùng quái đản ấy. Tôi ghì chặt lấy cô ta vào người, đè cô ta vào bức tường gạch phía sau cây tùng. Hôn một cách tham lam, sa đọa, tôi thấy tim mình đập loạn xạ, các khối cơ căng cứng, cô ta thở gấp gáp và cố gắng kháng cự. Cô ta cào vào cổ tôi một cái đau điếng, tôi mở mắt ra và thấy Dũng đang đi đến...
(Còn nữa)
Theo Khampha
Trò chơi tình ái (Phần 3) Đôi khi, tôi nhìn qua tường nhà mình, ngẫm nghĩ xem cô ta đang làm gì với cái mặt sưng vù và cái cổ tay chi chít sẹo. Tiếp khách chăng? Tại sao cô ta lại chọn cái nghề đấy nhỉ? Trông cô ta không có vẻ là gái làm tiền? nhưng sự thật thì cô ta đã nhận tiền từ mình mà,...