Trò chơi tình ái (Phần 2)
Tôi mở cửa và tống cô ấy ra ngoài một cách nhã nhặn. Cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc sự ghê tởm về bản thân mình bỗng trỗi dậy.
Máu của cô ấy trong miệng tôi, nó có vị tanh, hơi mặn và đầy kích thích, một thứ lạ lùng nhất mà tôi từng nếm. Cô ấy không phản ứng, nhưng cũng không đáp lại, tuồng như việc bị một gã đàn ông lạ hoắc áp chế là việc quá bình thường với cô ấy. Rồi lý trí tôi đột nhiên quay trở lại, tôi thấy tim mình nhói nhói, tôi buông hờ cô ấy ra và xin lỗi thì cô ấy nói với tôi bằng một giọng thản nhiên:
- “Không có gì…”
- “Đừng có nhìn tôi với ánh mắt như thế, tôi là gái làm tiền…vậy… nếu anh có nhu cầu thì… Thế nhé! Nếu…anh không có nhu cầu thì …tạm biệt!”
Cô ấy vừa quay người lại thì bản năng thú tính của tôi lại trỗi dậy, lấn át hết cả phần lý trí kiên định đang hối hận trong tôi. Tôi ôm siết lấy cô ta từ phía sau và làm cái điều bản năng nhất của một thằng đàn ông. Mọi thứ diễn ra trong sự cam chịu của cô ấy.
****
- “Dương…là tên tôi”. Cô ấy đứng đó cầm tiền tôi đưa và giới thiệu về mình một cách dửng dưng.
- “Một con điếm đích thực” Đầu óc tôi đang nghĩ vậy.
- “Khải. Tôi tên Khải…”. Tôi định nói lời xin lỗi nhưng thấy thật phí phạm. Tại sao lại phải phung phí lời xin lỗi với một ả điếm?
Hết chuyện. Tôi mở cửa và tống cô ấy ra ngoài một cách nhã nhặn. Cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc sự ghê tởm về bản thân mình bỗng trỗi dậy. Tôi chạy thật nhanh vào phòng tắm và kì cọ tất cả những cen ti mét vuông trên cơ thể, đến nỗi da tôi như mỏng đi, đỏ lên và cảm rất bỏng rát. Nhưng nỗi ghê tởm vì hành vi thú tính của tôi vẫn lẩn khuất khắp căn nhà này, một bầu không khí thanh sạch đã bị tôi làm vấy bẩn, tôi nhìn vào gương trong phòng tắm, có một gã đàn ông tuổi 40 đang nhìn tôi, hắn như đang ngạo ngễ nhổ vào cái đạo đức mà tôi đang cố níu. Hắn giống tôi nhưng tôi chưa bao giờ gặp hắn. Một khuôn mặt đang thỏa mãn về hành vi của mình, không hề có chút hối hận hay cảm giác tội lỗi, đó là sự thỏa mãn, nó đã hiện lên khuôn mặt của hắn ta. Thật kinh tởm!
Tôi mở cửa và tống cô ấy ra ngoài một cách nhã nhặn. Cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc sự ghê tởm về bản thân mình bỗng trỗi dậy. (Ảnh minh họa)
Tôi lao ra khỏi phòng tắm, có ngồi vào bàn làm việc trong phòng, cầm tài liệu lên đọc và làm vài thứ quanh quẩn ngớ ngẩn để quên đi trạng thái tồi tệ nhưng không thể. Bế tắc và ân hận… Không hiểu mình đã làm gì mấy giờ trước? Đó là mình sao?
Tôi rút điện thoại ra nhấn số và gọi cho Nhi, nhưng sự hổ thẹn ngăn tôi lại, tôi tắt máy và nhắn tin cho vợ “Anh yêu em,…”
Vợ tôi hồi đáp:
- “Em cũng vậy…”.
Trong lòng tôi vẫn không thỏa mãn với sự ăn năn ấy, rõ là tôi đã phản bội vợ mình. Lại là với một ả điếm. Thật không còn gì để nói! Câu chuyện nhục nhã này, tôi phải làm thế nào đây?…
Nhi trở về sau cuộc du lịch làm cuộc sống của tôi bớt ngột ngạt hơn. Thú thật, từ hôm xảy ra chuyện, tôi không dám đi thang máy vì sợ đụng phải ả đó. Vì lẽ gì thì tôi không rõ, nhưng có sự lấn cấn trong lòng tôi khiến bản thân không thấy thoải mái và khó quên được câu chuyện nhơ nhuốc ấy, thế nên tốt nhất là tránh.
Đêm lạnh, tình nóng. Hai vợ chồng mê mải quấn lấy nhau như đôi tình nhân mới yêu, trong khoảnh khắc rùng mình, tâm trí tôi lóe lên hình ảnh tăm tối, khuôn mặt thâm tím, ánh nhìn hoang dã của Dương. Sức ám ảnh của cô ta thật đáng sợ, tôi mở mắt ra nhìn âu yếm vợ tôi, thiên thần đang nằm trong tay tôi để quên đi cơn ác mộng ấy,. Trong giấc mơ đêm ấy, hình ảnh Dương cứ vướng víu trong tâm trí tôi, đến mấy ngày sau, cứ mỗi lần nhìn đến cán cửa, hoặc đi ra khỏi thang máy là tôi lại sợ đụng mặt ả hàng xóm kì dị.
Công việc hôm nay bận bịu, vừa tan ca ở bệnh viện, tôi vội vàng lái xe đến phòng khám, có một ca chỉnh hình mũi đang chờ tôi phẫu thuật. Mọi việc đã được các hộ lý và y sĩ chuẩn bị tất cả, tôi đặt chiếc cặp xách xuống ghế, lấy áo blu mặc vào và đến phòng rửa tay trước khi tiến hành vào phòng phẫu thuật.
Video đang HOT
Bệnh nhân cũng đã vào phòng, đang nằm trên giường mổ chuẩn bị gây tê sống mũi. Vừa nhìn thấy bệnh nhân tôi chợt khựng lại, đó là “oan gia ngõ hẹp” của tôi. Lần đầu tiên tôi chứng kiến ả hàng xóm với dung nhan lành lặn, tôi ngơ người ra đến vài khắc. Cô ta đẹp hơn tôi tưởng, dù sao thì làm cái nghề ấy mà không có nhan sắc thì đúng là bi kịch. Dương cũng tỏ ra thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi, tuy vậy cô ấy vẫn rất bình thản ngồi dậy và chào tôi:
- “Chào bác sỹ ạ…”
- “Chào em, tôi sẽ phẫu thuật chính cho em. Thực ra, ừm… Gọi là phẫu thật vậy thôi chứ thực sự đây chỉ là tiểu phẫu thôi, chỉ khoảng 20 phút là em có thể về nhà luôn…” tôi dặn dò như bao bệnh nhân khác.
Dương cũng tỏ ra thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi, tuy vậy cô ấy vẫn rất bình thản ngồi dậy và chào tôi (Ảnh minh họa)
- “Sẽ không thể đau bằng cái gã suốt ngày tẩn cô thâm tím mặt mày đâu…” tâm trí lên tiếng.
Cô ấy nằm xuống, tôi đeo găng tay và bắt đầu tiến hành. Dù đã tiêm ba mũi thuốc tê vào mũi cô ấy nhưng Dương vẫn rên rỉ, tư dưng một khắc trôi qua sóng lòng tôi gợn dậy, như một luồng điện giật dội trong cơ thể bình tĩnh, tự tin khi đang hành nghề. Lý trí quay lại ngay tức khắc, khi những hình ảnh ám ảnh chưa kịp hiện về thì ca phẫu thuật đã tiến hành xong.
Tôi để Dương ngồi dậy ngắm nghía cái mũi mới đã được độn một miếng silicon vào sống, tôi cởi găng tay, tháo khẩu trang, bỏ mũ và bước về phòng riêng đóng cửa lại, tôi muốn tránh mặt cô ấy, chỉ là cảm thấy sợ hãi dục vọng của chính mình có thể trỗi dậy, tôi sợ khuôn mặt của cô ta…
Có tiếng gõ cửa. Tôi vừa lướt Ipad xem tin tức vừa mời vào theo phản xạ. Dương bước vào phòng, cười nhẹ với tôi, tôi đáp lại. Cô ấy kéo ghế ngồi xuống và đi thẳng vào vấn đề:
“Em muốn nâng ngực, bác sỹ có thể tư vấn giúp em được không? Về mọi thứ…”
- “Thế là đẹp rồi…” Tôi buột miệng rồi chợt tự thấy xấu hổ với chính mình.
- “Em chưa hài lòng, em muốn thay đổi ngoại hình…”
- “Để đắt hàng hơn à?” Lời nói vụt ra khi lý trí chưa kịp ngăn lại.
Dương nhìn tôi với một thái độ khinh bỉ, sự khinh bỉ của một ả điếm trước những lời mạt sát không đúng lúc. Tôi sai rồi, ít nhất trong lúc này, tôi đã quên mất phận sự của mình. Cô ấy đang là khách hàng của tôi, và cô ấy có quyền…Tại sao tôi lại có thể văng ra những thứ ngu ngốc như thế???
- “À, ừm… tôi sẽ gọi một bác sỹ khác đến tư vấn cho em…” tôi không dám nhìn vào mắt cô ấy.
Dương ngả người ra ghế, tay cô ấy đưa ra sau đầu, cổ cô ấy hơi ngửa lên, tóc cô ấy buông xõa, một vài sợi rối bay lên mặt, mũi cô ấy bắt đầu sưng đỏ, cô ấy thở hắt ra một hơi…tất cả những cử động ấy, chỉ xuất hiện trong vòng ba giây nhưng nó khiến tâm hồn tôi xao động. Phía bên trái bắt đầu tăng nhịp đập, tôi nhớ đến sự co bóp đau đớn bên trong lớp váy của cô ấy…
Tôi đứng bật dậy nhanh hơn cả phản xạ thông thường, lấy chiếc áo khoác và cặp táp rồi hỏi :
- “Tôi phải về. Em có muốn đi chung không?”
Dương uể oải đứng dậy, không trả lời. Cô ấy xách cái túi rồi đứng dậy, cô ấy nhìn tôi, định nói gì xong lại thôi. Cô ấy kéo cửa rồi đi ra trước. Một không gian nặng nề, nao nao cứ bao vây lấy tôi kể từ khi người đàn bà đó bước vào.
Tôi bước ra ngoài cửa thì đã không thấy cô ấy đâu nữa, tôi hỏi cô lễ tân xem bệnh nhân đi đâu thì biết cô ta lên taxi đi rồi. Thật là…
Cửa thang máy mở. Cô ấy đứng trước cửa nhà cô ấy, một chân co lên đạp vào tường, miệng rít thuốc, mũi đã sưng tấy. Cô ấy nhìn thấy tôi nhưng không có phản ứng, tuồng như một người xa lạ, ánh mắt vô hồn vô cảm tuồng như đang nghĩ cái gì mà tôi không thấu được. Tôi cảm thấy bối rối, muốn mở lời nói câu gì nhưng lại có gì đó ngăn lại, tôi ngó lơ cô ấy, coi như không quen biết vậy, bước đi vài bước…
Tôi cảm thấy bối rối, muốn mở lời nói câu gì nhưng lại có gì đó ngăn lại, tôi ngó lơ cô ấy, coi như không quen biết vậy, bước đi vài bước… (Ảnh minh họa)
Bỗng tôi thấy cổ tay Dương chảy máu. Máu chảy thành giọt xuống nền nhưng cô ấy vẫn đứng thản nhiên hút thuốc như không có chuyện gì xảy ra. Tôi dừng lại.
- “Tay em chảy máu kìa…”
Cô ấy đưa mắt nhìn tôi, u ám, khinh bỉ, hoang dã, đau đớn, xa lạ…tất cả những thái cực cảm xúc trộn lẫn lại trong một màu vô cảm. Thú hoang trỗi dậy, phần tăm tối nhất nơi con người tôi đã mở khóa…Tôi tiến đến và ngậm miệng vào vết thương trên cổ tay của cô ấy, hút hết tất cả những giọt máu đang chảy và nuốt ực qua cổ họng, máu tanh và có vị mặn thật kích thích… Dương cúi mắt nhìn tôi rồi rít lên nhè nhẹ. Cái vị máu tanh của cô ấy, tôi thấy các giác quan của mình bùng nổ trong cơ thể, nó đã bất tuân lệnh tôi. Tôi cúi đầu trước thú tính…Tôi kéo tay cô ấy vào nhà tôi thật nhanh, mặc kệ chuyện gì có thể xảy ra, mặc kệ cả chuyện vợ tôi tan sở có thể về nhà bất cứ lúc nào…
(Còn nữa)
Theo Khampha
Trò chơi tình ái ( Phần 1)
Người đàn bà ấy đứng dậy, bước chân một cách đau đớn, miệng cô ấy mím lại nhưng trên tay vẫn cầm điếu thuốc, máu ở miệng của cô ấy lại rỉ ra, nó bỗng làm tôi cảm thấy bản thân mình dường như đang mất kiểm soát.
*****
Một người đàn bà đã có gia đình mới chuyển đến khu nhà tôi. Tôi thì vốn bàng quan với sự đời, chả bao giờ quan tâm quá nhiều đến chuyện của người khác nhưng riêng người đàn bà này thì tôi buộc phải chú ý.
Lần đầu tiên gặp cô ấy trong thang máy, tôi thấy mặt cô ấy tím bầm, đầy những vết máu tụ dưới làn da mỏng manh, cô ấy co ro trong chiếc áo len mỏng màu nâu nhạt, một chiếc váy xòa kiểu của các bà nội trợ hay mặc,một đôi giày bệt màu đen, mái tóc đen thẳng buông xõa xuống khuôn mặt như để che đi những vết thâm tím, cô ấy lúi húi bước vào, hai tay khoát trước ngực, đầu hơi cúi nên không để ý có người trong thang máy nên suýt đâm vào tôi.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi, một khuôn mặt đầy những vết thương với ánh nhìn lạnh lẽo và vô cảm, không hề có cảm giác của một người phụ nữ vừa bị bạo hành, đánh đập mặc dù cô ấy trông có vẻ thế, trông cô ấy có vẻ bất cần đời. Tôi cũng không biết gì nhiều về cô ấy ngoài việc thi thoảng gặp cô ấy vết những vết thâm trên mặt, dù chẳng quen biết gì nhưng trong bản năng tự tôi bỗng dấy lên một lòng thương cảm cho người đàn bà ấy, tuy nhiên tất cả chỉ là trong ý thức nội tại, tôi và người đàn bà ấy vẫn chưa một lần mở lời nói chuyện dù cô ấy ở cách nhà tôi hai số nhà trong tòa chung cư này.
Tôi đã kết hôn được năm năm, vợ tôi là người con gái mà tôi phải mất bao nhiêu tấm chân tình mới có thể chinh phục được. Với tôi, cô ấy là một người phụ nữ hoàn hảo từ nội tâm đến vóc dáng. Cô ấy vốn là giáo viên mĩ thuật, còn tôi là một bác sỹ thẩm mĩ, chúng tôi quen nhau qua sự mai mối của những người bạn chung.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Nhi- vợ tôi bây giờ, tôi đã chết chìm trong sự quyến rũ của cô ấy. Ở đâu ra một người phụ nữ duyên dáng và cá tính đến vậy? Trong cuộc chuyện trò, tôi những tưởng sẽ chẳng thể tìm được đề tài chung nào để nói với cô ấy để làm quen, không ngờ Nhi lại chủ động hỏi han tôi về nghề nghiệp và đan cài những hiểu biết của mình về công việc của tôi nữa. Phụ nữ khéo léo và duyên dáng lại xinh đẹp nhường ấy, lần đầu tiên tôi gặp trên đời! Thích quá, mê quá, đêm nằm thao thức chỉ muốn gọi điện nhắn tin ngay nhưng mà cứ phải dằn lòng vị còn chút e ngại, cuối cùng thì không kìm được vì sợ người đẹp thế, quý hiếm thế mình mà không lao đến thì cô ấy bay đi mất! Thế là nhiệt tình tán, mang cả chân thành ra mà chinh phục, riết rồi nàng thương cho cái tấm lòng chân chất mà đồng ý lấy tôi! Giây phút ấy, tôi cứ tưởng như mình vừa trúng độc đắc vậy!
Ngay từ lần đầu tiên gặp Nhi- vợ tôi bây giờ, tôi đã chết chìm trong sự quyến rũ của cô ấy. Ở đâu ra một người phụ nữ duyên dáng và cá tính đến vậy? (ảnh minh họa)
Là vì tôi chẳng có tài lẻ gì ngoài việc học tập và nghiên cứu, tạm gọi là thành công trong công việc, làm bác sỹ ở một bệnh viện lớn, cũng đã có giấy phép hành nghề và kinh tế để mở một trung tâm thẩm mỹ mang tên mình. Tính cách cũng khá trầm, nghĩ nhiều hơn nói và khá nhạt. Tôi tự thấy mình như vậy...
Thế nhưng vợ tôi lại cho rằng những điểm mà tôi cho là nhạt nhẽo ấy lại là điểm mạnh của tôi, Nhi thích sự điềm đạm, đĩnh đạc và chân thành của tôi, cô ấy cảm thấy tôi đích thị là một cây tùng cây bách cho cô ấy nương vào...Dù thế nào, thì việc cô ấy đồng ý làm vợ tôi cũng khiến tôi thấy mình danh giá lên vài bậc. Thật thế!
Chúng tôi hiếm muộn về đường con cái, Nhi gặp một vấn đề nhỏ ở tử cung nên khó mang thai và cần phải điều trị, tôi thì không quá đặt nặng việc cần thiết phải con, hai vợ chồng lại sống riêng nên khá thoải mái trong việc chăm sóc nhau. Tôi thỉ bình đẳng trong mọi việc với vợ, công việc thì vẫn hết sức, về đến nhà hai vợ chồng vẫn lúi húi cùng nhau làm việc nhà, bạn bè hai đứa đã đề huề con cái nhưng vẫn nhìn vợ chồng tôi trầm trồ ước ao chả hiểu vì lẽ gì, thường thì con người ta thường ham muốn cái mình không có được mà coi thường những điều quý giá mà họ đang sở hữu, trong trường hợp này chắc cũng vậy.
Tôi không có xu hướng ngoại tình, không muốn lang chạ mặc dù những cám dỗ ngoài cánh cửa nhà luôn đầy rẫy, tại sao thì tôi không rõ, có lẽ do bản năng không muốn, phần nhiều là do yêu vợ nên tôi không có nhu cầu đổi mới tình cảm ở bên ngoài.
Người đàn bà bên cạnh nhà tôi cũng vậy, có lẽ với tư cách là một bác sỹ thường cảm thông với nỗi đau của một bệnh nhân nên khi nhìn thấy cô ấy bị thương thì trong lòng tôi dội lên cái cảm giác đồng cảm và xót xa ấy chứ tuyệt nhiên không phải là sự rung động gì, hẳn nhiên thế! Tôi rất yêu vợ tôi...
Tôi không có xu hướng ngoại tình, không muốn lang chạ mặc dù những cám dỗ ngoài cánh cửa nhà luôn đầy rẫy, tại sao thì tôi không rõ, có lẽ do bản năng không muốn, phần nhiều là do yêu vợ nên tôi không có nhu cầu đổi mới tình cảm ở bên ngoài. (Ảnh minh họa)
Nhi cùng với đồng nghiệp trong trường đi du lịch ở tận Phú Quốc, tôi thì muốn đi cùng cô ấy lắm nhưng bận việc ở phòng khám nên không đi được, tôi hứa với vợ chờ qua mùa nghỉ lễ của các chị em sẽ thu xếp thời gian để hai vợ chồng ngao du đó đây, tôi thích được đi du lịch với vợ tôi, ở đâu cũng được! Biết vợ không ở nhà nên tôi cứ tà tà đi về nhà, vừa mở cửa thang máy ra tôi đã gặp ngay cảnh éo le. Người đàn bà với khuôn mặt thâm tím đang nằm lê lết trước cửa nhà cô ấy, bất động, xung quanh hành lang thì vắng tanh. Tôi vội vàng chạy đến nâng cô ấy dậy thì thấy máu ở khóe miệng cô ấy rỉ ra, chân tay mềm nhũn mất hết sức lực, ánh mắt lờ đờ nhìn tôi.
- "Cô làm sao thế này? Người nhà cô đâu?"
- "Tôi không sao..."
- "Anh làm ơn...Nhặt hộ tôi chiếc túi xách dưới kia...." Người đàn bà thều thào.
Tôi nhìn theo tầm mắt của cô ấy, thấy có chiếc túi xách quăng quật ở gần phía cầu thang bộ, son phần, chìa khóa, thuốc lá và ví tiền văng ra, cả mấy cái bao cao su nữa..Tôi vơ vội tất cả đem đút vào túi rồi quay lại phía cô ấy thì đã thấy cô ấy gượng dậy dựa vào tường, đầu óc bù xù tả tơi. Tôi ngồi xuống đưa cho cô ấy chiếc túi xách, cô ấy đưa ánh mắt lạnh lẽo của mình nhìn tôi rồi bảo:
- "Cảm ơn anh..."
Nói xong thì cô ấy mở túi xách ra lấy bao thuốc rút một điếu rồi đưa lên miệng. Khoảnh khắc nhìn người đàn bà ấy đầy đau đớn nhưng vô cảm đến tận cùng, tự dưng dây thần kinh của tôi giật dội, các mao mạch căng lên, máu chảy rần rật trong huyết quản, sự kích thích đầy tội lỗi ào đến, một thứ cảm xúc thú hoang lạ lùng quái đản bỗng lao đến mở toang tâm hồn đơn giản của tôi. Tôi nhìn người đàn bà ấy một cách tăm tối rồi cảm thấy quá sợ hãi trước thứ cảm xúc ma mị ấy, tôi đứng lên đi nhanh về phía nhà mình.
Người đàn bà ấy vẫn ngồi dựa vào tường, cô ấy thò tay tìm cái gì đó rồi dường như không thấy, cô ấy ngước mắt về phía tôi :
- "Anh có bật lửa không?"
Cái bức tranh tăm tối đầy tội lỗi ấy hiện ra ngay trước mắt tôi, đóng khung lại một hình ảnh đầy đau đớn, vô cảm, lạnh lẽo của một người đàn bà vừa bị bạo hành ngồi đơn độc trên hành lang vắng lặng, thật là đời tôi chưa chứng kiến một cảnh kì dị thế bao giờ, hoặc là bản năng điên rồ của tôi chưa bao giờ được đánh thức. Tôi trả lời trong mê muội, ánh mắt tối sẫm lại, tôi không biết mình muốn gì nữa :
- "Ở trong nhà tôi..."
Người đàn bà ấy đứng dậy, bước chân một cách đau đớn, miệng cô ấy mím lại nhưng trên tay vẫn cầm điếu thuốc, máu ở miệng của cô ấy lại rỉ ra, nó bỗng làm tôi cảm thấy bản thân mình dường như đang mất kiểm soát.
Người đàn bà ấy đứng dậy, bước chân một cách đau đớn, miệng cô ấy mím lại nhưng trên tay vẫn cầm điếu thuốc, máu ở miệng của cô ấy lại rỉ ra, nó bỗng làm tôi cảm thấy bản thân mình dường như đang mất kiểm soát. (Ảnh minh họa)
Cô ấy bước vào nhà, cánh cửa đóng lại và cô ấy dừng chân ở cửa. Cô ấy tựa người vào cánh cửa, khoanh tay trước ngực và chờ đợi tôi lấy chiếc bật lửa. Tôi cảm thấy hơi lúng túng khi có người phụ nữ ấy hiện hữu ở nhà tôi...
Tôi tìm được chiếc bật lửa và đưa cho cô ấy, cô ấy ngậm điếu thuốc vào miệng, máu ở miệng lại rỉ ra, tôi cảm thấy căng cứng hết cơ thể, máu dồn lên đỉnh đầu chỉ trong một khắc, ánh mắt đen thẫm vô cảm của cô ấy chạm mắt tôi...Trong khắc ấy, phần thú hoang của tôi trỗi dậy, máu của cô ấy đỏ tươi, khuôn mặt bi thương của cô ấy, những vết thâm tím...Cơ thể tôi rực lên như sắp nổ tung. Tôi lao vào hôn cô ấy như một gã mất trí, giữa hai chân tôi dục vọng bỗng nhiên trỗi dậy...
Theo VNE
Chưa cưới anh đã vay tiền của bố mẹ tôi Tôi không biết anh có yêu tôi thật lòng không hay vì nhà tôi khá giả mà yêu? Lúc này đây tôi đang vô cùng phân vân và băn khoăn không biết mình yêu người đàn ông này là đúng hay sai. Anh ấy đã từng làm cho tôi tin tưởng nhưng bây giờ lòng tin đang dần một mất đi. Tôi không...