Tro bụi có biết nguôi ngoai ?
Nhưng vì người khác không phải là em, nên họ không trải qua cảm giác hụt hẫng thế nào khi hằng ngày vẫn nói chuyện với 1 người, vẫn chạm vào 1 người, rồi đột nhiên người đó thành tro bụi. Người khác cũng không thể hiểu được cảm giác day dứt thế nào khi câu xin lỗi chưa kịp nói, những sai sót chưa kịp sửa chữa…
Buổi sáng đó trời mưa nhỏ nhỏ.
Em, sau mấy ngày không ăn, không ngủ, bơ phờ đến tận cùng.
Em kiên quyết không đi vào nơi đang diễn ra nghi lễ hỏa táng anh.
Em cứ đứng trơ trọi dưới mưa, mặc cho người quen bạn bè người thân của anh đến năn nỉ em đi vào mái hiên đứng, đừng để mưa ngấm vào người mà bệnh.
Em sợ phải nhìn thấy anh tan vào hư vô nhanh như vậy.
Hôm đó, em đơn độc và đau đớn biết chừng nào.
Có bác kia cầm dù đến che mưa cho em. Chắc bác sợ em gục ngã. Em chỉ thấy mình run rẩy.
Video đang HOT
2. Người ta nói không nên níu kéo những gì đã thành tro bụi. Em có níu kéo đâu. Em hiểu quy luật của sinh lão bệnh tử mà.
Em nhớ đã từng động viên anh bằng 1 trò rất trẻ nít, em mượn cái vòng tràng hạt anh đang đeo ở tay, có 10 hạt, rồi em lẩm nhẩm đếm “sinh-lão-bệnh-tử-sinh-lão-bệnh-tử-sinh-lão” và em reo lên với anh, thấy chưa, anh chỉ có già đi thôi chứ không sao đâu.
Rốt cuộc, anh vẫn mất vì một căn bệnh quái gở từ trên trời rơi xuống.
Nhưng em không mất niềm tin vào Đấng Bề Trên, vì em nghĩ, chuyện gì xảy ra trong đời, chắc cũng có lý do của nó. Thôi, em đành nghĩ vậy, để lòng em thanh thản. Cũng tốt mà.
3. Em băng qua mất mát bằng cách lãng quên. Có thể người khác sẽ nghĩ em hèn nhát khi phải vật vã tìm cách lãng quên những gì đã qua.
Nhưng vì người khác không phải là em, nên họ không trải qua cảm giác hụt hẫng thế nào khi hằng ngày vẫn nói chuyện với 1 người, vẫn chạm vào 1 người, rồi đột nhiên người đó thành tro bụi.
Người khác cũng không thể hiểu được cảm giác day dứt thế nào khi câu xin lỗi chưa kịp nói, những sai sót chưa kịp sửa chữa.
…
4. Hôm nay Thứ 4 Lễ Tro.
Em không rõ cảm giác mất mát có gam màu gì?
Nhưng hình như nguôi ngoai có gam màu trong trẻo.
Theo Guu
Nhà chồng xem tôi như người ngoài
Có hôm, cả nhà đang nói chuyện gì đó, thấy tôi đến gần, không ai nói gì nữa luôn. Tôi cảm giác như họ đang nói xấu mình, hoặc là có chuyện gì mà mình không thể biết.
Bất cứ ý kiến nào của tôi, ông bà đều không bao giờ để tâm. Ông bà cho rằng, con cháu như tôi không có quyền can thiệp vào chuyện nhà này. (Ảnh minh họa)
Về ở nhà chồng, tôi vốn không phải là đứa con dâu không biết điều. Nghe lời mẹ dặn, tôi luôn tâm niệm, phải sống làm sao để nhà chồng yêu mến và nể phục. Thế nên, lúc nào tôi cũng coi bố mẹ chồng, ông bà chồng như người nhà mình. Ấy vậy mà, tôi luôn có cảm giác, họ không coi tôi là người một nhà, lúc nào họ cũng muốn tạo ra khoảng cách với tôi, khiến tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng.
Tôi chăm chỉ làm việc nhà, sáng sáng dậy sớm dọn dẹp, chuẩn bị ăn sáng cho cả nhà rồi mới đi làm. Tối về, tôi lại tranh thủ đi chợ rồi nấu cơm. Cuộc sống của tôi quả thực nhiều lúc nhàm chán vô cùng, vì ngay tới khoảng thời gian riêng tư tôi cũng không có, nói đúng hơn là không dám có. Biết ông bà của chồng không thích việc chơi bời tự do nên tôi đã nín nhịn, chấp nhận cuộc sống như vậy.
Ông bà đã nhiều tuổi nên có nhiều quan điểm phong kiến. Bố mẹ chồng hiện đại hơn một chút nhưng cũng chẳng phải là người dễ dàng gì cho cam. Nên, trong suốt thời gian ở nhà chồng, dường như tôi bị bó buộc và khó chịu vô cùng. Nhưng tôi vẫn cam chịu vì cuộc sống hạnh phúc gia đình. Chỉ là, chồng tôi không hiểu được sự hi sinh của tôi. Với anh, gia đình anh là nhất. Anh sẽ không bao giờ trách mắng gì bố mẹ, ông bà mình, vì họ đối xử quá tốt và chiều chuộng anh hết mực.
Tôi đã cố gắng chiều lòng chồng và bằng mọi cách cải thiện bản thân mình sao cho bố mẹ chồng ưng ý nhất. Vậy mà, suốt mấy năm về nhà chồng, chuyện gì trong nhà chồng, tôi cũng là người biết sau cùng. Thậm chí còn biết sau cả hàng xóm. Bố mẹ chồng không bao giờ nói với tôi chuyện gì cả. Ông bà thì cho rằng, tôi vừa là đàn bà, vừa là dâu con, cháu chắt trong nhà nên chẳng cần phải biết chuyện, biết cũng không có nghĩa lý gì. Tôi đâu phải là người có quyền hành gì, có tham gia thì bố mẹ cũng không bao giờ nghe lời tôi.
Bất cứ ý kiến nào của tôi, ông bà đều không bao giờ để tâm. Ông bà cho rằng, con cháu như tôi không có quyền can thiệp vào chuyện nhà này. Thế là, nhiều lần tôi đưa ra ý kiến đều bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác lạ. Tôi đâm chán, buồn và cảm thấy cô đơn vô cùng.
Có lần, nhà chồng tôi sửa nhà, thế mà cho đến tận lúc thợ vào nhà sửa sang, thu dọn đồ đạc tôi mới hay. Bố mẹ chồng cũng không nói với tôi một tiếng để tôi dọn dẹp phòng ốc. Hóa ra, tôi đúng là người ngoài trong nhà này. Tôi có nói thì bà nội bảo, &'việc này có gì quan trọng, giờ dọn cũng được chứ sao'. Không có gì quan trọng sao, sửa hẳn một cái nhà mà bà tôi nói là không có gì quan trọng.
Nhưng chuyện đó dần cũng lui vào dĩ vãng, tôi không bận tâm nữa. Chỉ là, tôi luôn bị mặc cảm vì có chuyện gì gia đình cũng quây quần nói chuyện vui vẻ với nhau, nhưng khi tôi vào, họ lại im bặt, hoặc là chuyển chủ đề ngay lập tức. Có hôm, cả nhà đang nói chuyện gì đó, thấy tôi đến gần, không ai nói gì nữa luôn. Tôi cảm giác như họ đang nói xấu mình, hoặc là có chuyện gì mà mình không thể biết. Thất vọng vô cùng, tôi có cảm giác mình đúng nhà chồng coi tôi như người ngoài. Tôi thấy mình bị xúc phạm vô cùng.
Về nhà, tôi nói hết mọi chuyện với chồng như trút được gánh nặng. Và tôi cũng nói luôn với anh về những gì tôi đã phải chịu đựng. (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi làm dâu nhà chồng đã được 5 năm. Tôi mãi không có con, đó là điều bố mẹ chồng càng không hài lòng. Một lần, tôi đi làm về, tự nhiên ông bà lôi tôi vào phòng và bảo tôi là, ngồi xuống để thầy làm phép cho có con. Tôi ngạc nhiên vì không hiểu chuyện gì xảy ra. Hóa ra là bà mời thầy về làm phép cho tôi vì tôi mãi không sinh được con. Chuyện đó liệu có nên nói với tôi một tiếng không, liên quan trực tiếp đến tôi.
Tôi bực quá nói lại bà thì bà bảo, &'nói cho mày mất thiêng, cứ ngồi xuống mà làm'. Tôi tức quá, chẳng chịu nghe lời bà, mặc kệ, ai thích làm gì thì làm. Cái thân tôi không phải mang ra để người khác điều khiển như thế.
Về nhà, tôi nói hết mọi chuyện với chồng như trút được gánh nặng. Và tôi cũng nói luôn với anh về những gì tôi đã phải chịu đựng. Tôi đề nghị chồng ly hôn, nếu như anh không chấp nhận chuyển ra ở riêng. Chồng tôi đắn đo, mong tôi suy nghĩ lại nhưng tôi chẳng thể nào sông trong nhà này nữa rồi. Nếu anh thực sự không thể ra ngoài, tôi sẽ tự kí đơn ly dị, anh không cần bận tâm.
Con người ai cũng có sức chịu đựng nhưng cũng có giới hạn. Bố mẹ và gia đình anh đã ép tôi quá đáng. Có lẽ, tôi không sinh con họ cũng chẳng giữ tôi lại. Tôi cũng sợ một ngày, họ sẽ sắp xếp đồ đạc của tôi để ra ngoài cửa mà không cần nói với tôi một tiếng...
Theo Eva
Tối tân hôn, chồng trân trân rồi biến sắc khi nhìn gói bưu phẩm lạ Chồng tôi trân trân nhìn vào những dòng chữ của bạn trai cũ của vợ và bất ngờ bỏ ra ngoài dắt xe không nói một lời khiến tôi vội vã chạy vào chào bố mẹ và đuổi theo cho kịp. Tôi quả là một phụ nữ kém may mắn trong chuyện tình cảm. Mối tình đầu đã để lại cho tôi những...