Triết lý tình yêu của người đi “hỏi vợ cho chồng”
Người ta thường nói, con cái là sợi dây liên kết tình cảm vợ chồng và không có nó hôn nhân rất dễ r.ạn n.ứt. Thế nhưng đã hơn 60 năm trôi qua, ông Nguyễn Ngọc Đinh (1925) và bà Phạm Thị Quảng (1926) ở ngôi nhà số 14 phố Đào Duy Từ (T.P Hà Nội) vẫn sống hạnh phúc bên nhau dù không có sợi dây tình cảm thiêng liêng kia.
Điều đặc biệt, bà còn tự nguyện lấy vợ hai cho ông vì nghĩ rằng mình không thể sinh con và xây dựng một gia đình “nhà Táo” hạnh phúc mấy chục năm khiến bao người phải trầm trồ thán phục.
Coi bà hai như chị em
Ông Đinh và bà Quảng đều là gốc Hà Nội. Họ gặp nhau năm 1947 khi lên đường thực hiện nhiệm vụ thiêng thiêng với Tổ quốc, đó là kháng chiến chống thực dân Pháp. Qua khoảng thời gian tìm hiểu nhau trong lúc cùng đơn vị, hai người cũng tính đến chuyện kết hôn. Hồi đó, hai ông bà cưới nhau trong lúc đang chiến tranh nên tổ chức rất giản dị, chỉ là một buổi lễ nhỏ, có chào cờ. Tuy nhiên, do vẫn phải thực hiện những nhiệm vụ, đôi vợ chồng trẻ đành xa nhau với lời hứa hẹn “khi nào kháng chiến kết thúc, hòa bình lặp lại sẽ cùng vể ở cùng với nhau”.
Và ngày đó cũng đã đến, chiến tranh kết thúc, hòa bình lập lại hai người an toàn trở về. Những tưởng giọt nước mắt ngày đoàn tụ là khởi đầu thuận lợi cho chuỗi ngày hạnh phúc nhưng bất hạnh thay, hạt mầm mà họ ra sức vun trồng đã qua mấy mùa xuân cũng không có dấu hiệu nảy nở.
Mơ ước có con của bà Quảng mỗi ngày lại thêm vô vọng. Chính những lúc đó, bà trầm ngâm suy nghĩ, có thể do lỗi ở mình không thể sinh con. Nhiều đêm, bà thức trắng trăn trở, và cuối cùng đi đến một quyết định đau lòng: cưới vợ hai cho chồng. Bản thân ông Đinh cũng quá đỗi bất ngờ trước ý kiến của vợ đưa ra, nhưng hôm đó, nước mắt người phụ nữ giàu đức hi sinh đã khiến ông không thể không nghe theo. Sau khi mang trầu cau hỏi bà Phương cho chồng, bà Quảng còn sắp xếp một phòng riêng trong ngôi nhà công vụ mà vợ chồng đang sống để ông tiện “qua lại” với bà hai.
Bà Quảng ngồi tâm sự với PV
Tưởng rằng kiếp chung chồng sẽ khiến hai người phụ nữ luôn phải sống trong cảnh ghen tuông, hờn giận, nhưng điều làm nhiều người bất ngờ là họ lại sống rất hòa thuận. Bà Quảng và bà Phương sống cùng một ngôi nhà, mặc dù mỗi người một phòng nhưng mọi sinh hoạt ăn uống đều chung cả.
“Thời gian đầu, bề ngoài thì tôi tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng vẫn có những suy nghĩ buồn bã, ghen tuông. Tuy nhiên từ sâu thẳm, tôi vẫn mong muốn chồng có một đứa con cho vui cửa vui nhà. Lúc đó, tôi tưởng mình vô sinh nên tự nghĩ rằng mình không thể ích kỷ bắt chồng phải chịu cảnh không có lấy một người con nối dõi được. Sau thời gian lạ lẫm ban đầu, chúng tôi sống với nhau như một gia đình thực sự. Bà hai cũng rất tốt và tính tình cũng hiền lành sống hòa nhã với mọi người.
Video đang HOT
Bà ấy là công chức Nhà nước, làm về công trình và cũng thương ông Đinh không kém gì tôi. Hàng ngày, chúng tôi vẫn ăn cơm chung với nhau, có khi tối đến ba người cùng ngối xem ti vi, nói chuyện rất vui vẻ. Chỉ khi đi ngủ bà ấy mới về phòng riêng. Trong sinh hoạt vợ chồng, chúng tôi cũng rất đơn giản, một tuần ông ở với tôi, một tuần sang ngủ cùng bà hai. Mọi người chắc cảm thấy rất nực cười khi hai người đàn bà sống với một người đàn ông mà lúc nào cũng quấn quýt bên nhau như chị em gái. Tuy nhiên, có ở vào hoàn cảnh này mới biết, để sống hòa thuận cũng không có gì khó khăn khi chúng tôi đều hướng tới người đàn ông mà mình dành hết cả tình yêu thương”, bà Quảng hồi tưởng.
Tưởng khi lấy vợ hai về cho chồng thì gia đình sẽ có tin vui, cuộc sống của gia đình sẽ rộn ràng hơn, nhưng hy vọng của bà Quảng lại một lần nữa bị dập tắt. Khi hai người phụ nữ không thể mang thai, họ mới nghĩ trộm tới nguyên nhân là do ông Đinh. Tuy nhiên, khi biết rõ ngọn ngành sự thực đó, cả bà Quảng và người vợ hai của ông Đinh đều không rời bỏ cuộc sống éo le này. Họ đã sống bên nhau sống hòa thuận thân thiết như chị em một khoảng thời gian dài là 22 năm cho tới khi bà Phương qua đời cách đây 20 năm. Sau khi bà hai qua đời, bà Quảng và ông Đinh lại tiếp tục cuộc sống đơn độc của hai người già. Tình yêu gắn bó, bền chặt đã giúp họ vượt qua nỗi buồn về đường con cái.
T.uổi già nương tựa vào nhau
Hàng ngày, để cho cuộc sống thêm thú vị, tươi vui quên đi sự cô quạnh khi không có con cháu sum vầy, bà Quảng vẫn hay làm những bài thơ ngắn để cùng người chồng già thưởng thức, bình luận. Bà nhớ lại thời còn trẻ bà thường viết những câu thơ để thể hiện tình cảm của mình với ông như: “Ngồi sau xe anh rất yên tâm/anh đi chẳng vội cũng chẳng nhầm/ đường phố nào đâu em cần biết/bản đồ đã sẵn ở tim anh”. Trong mỗi bài thơ của bà là điều thể hiện một tình cảm, một con người sống vô tư và không kém phần thoải mái.
Khi tham gia chiến tranh, bà Quảng từng bị địch b.ắn vào chân nên giờ đi lại rất khó khăn, ông Đinh cũng vậy, tuy t.uổi đã già nhưng tâm hồn của chúng tôi thì không hề già. Bà vẫn thường xuyên động viên ông “chúng ta còn sống ngày nào thì hãy tận hưởng niềm của cuộc sống ngày ấy”. Mỗi lúc cụ bà ngâm thơ thì cụ ông cũng ngồi gần, vừa ghi chép vừa gật gù theo nhịp bằng trắc, theo giọng thơ lúc trầm lúc bổng bởi phần lớn những sáng tác của bà đều dành tặng cho ông – người duy nhất luôn bên bà gần hết cuộc đời.
Những lúc rãnh bà Quảng sáng tác thơ ông Đinh đều chép lại
Sống với nhau đến cái t.uổi xưa nay hiếm, bà Quảng cũng hiểu rõ tính cách, sở thích của ông chồng. Đã mấy chục năm trôi qua, cuộc sống đầm ấm trong căn nhà nhỏ số 14 phố Đào Duy Từ ấy đã trở nên quen thuộc trong mắt những người dân sống ở khu vực này và những người thường xuyên ghé qua quán nước chè của bà Quảng. Mọi người đều ngưỡng mộ mối tình đẹp bền chặt của ông bà, dù không có con cái, dù đã xuất hiện “người thứ ba” nhưng tình cảm giữa hai người chưa bao giờ sứt mẻ. “Bà Quảng sống phúc hậu và có tình cảm lắm. Bao năm qua, sống không con cái, hai ông bà tự lo lắng cho nhau và cũng cẩn thận tích cóp để chuẩn bị cho tương lai. Sống với nhau mấy chục năm mà không có con cháu như hai ông bà thì trên đời này hiếm lắm”, chị Nụ (một người hàng xóm) cho biết.
Nói về chuyện con cái, bà Quảng bảo: “Ngày xưa còn trẻ thì quan trọng chuyện con cái chứ bây giờ sống vui, sống khỏe là được rồi. Giờ tôi chỉ cần niềm vui và tình người thôi. Mỗi khi tôi cần đổ bã chè, các chị ngồi bán hàng bên ngoài lại bảo: “Bà để cháu giúp cho”, thế là trong lòng mình vui rồi”.
Qua câu chuyện tình yêu của cặp vợ chồng sống bên nhau 60 năm không có con cái mới thấy, những khó khăn, vất vả sẽ giúp người ta sống trân trọng nhau hơn; đúng như những câu thơ mà bà Quảng đã chiêm nghiệm: “Hương thơm cỏ khắp quanh nhà/Em ơi ngồi xuống uống trà cùng anh/Khi xưa còn trẻ đã đành/Ngày nay sức yếu càng dành tình thương/Nhớ ngày phát rẫy làm nương/Bao nhiêu vất vả anh nhường cho em/Ngồi buồn nghĩ lại mà xem/Làm ăn khó nhọc tình thêm mặn nồng/Khi leo núi lúc ra sông/Sang đò lội suối mà lòng vẫn vui”.
Cốt cách của người con gái Hà Thành xưa thể hiện rõ trong câu nói, cử chỉ của bà. Lời nói nhẹ nhàng, ý nhị. Căn nhà luôn gọn gàng, ngăn nắp, bàn ghế tuy đã cũ nhưng luôn được lau chùi sạch sẽ. Chỉ trò chuyện với bà không lâu, chúng tôi cảm nhận rõ sự lạc quan và đôn hậu, sự quan tâm hết mực của bà với người chồng mà đã luôn bên mình mấy chục năm nay.
Lẽ ra, bà Quảng đã không phải chung chồng Th.S tâm lý Bùi Hồng Quân Đồng – Giảng viên cao cấp tại Trung tâm đào tạo và chăm sóc tinh thần Ý Tưởng Việt (TP. Hồ Chí Minh): “Câu chuyện về gia đình ông Đinh bà Quảng đã diễn ra từ rất lâu rồi, trong cuộc sống hiện nay rất hiếm gặp những trường hợp như vậy. Có lẽ trước đây, bà Quảng suy nghĩ quá vội vàng rằng mình không sinh được con lỗi là do bản thân và quyết định lấy vợ hai cho chồng. Lẽ ra, hai vợ chồng phải cùng nhau đi khám xem nguyên do vì sao không sinh được con, chứ không phải giải quyết bằng cách người vợ đổ lỗi là do mình rồi vì quá thương yêu chồng mới quyết định đi hỏi vợ lẽ để sinh con cho chồng. Khi nghe câu chuyện hai bà vợ sống chung một chồng rồi thân nhau như hai chị em, có thể nhiều người cảm phục tấm lòng cao cả của bà Quảng, nhưng trên thực thì họ đã vi phạm luật hôn nhân gia đình”.
Theo Phú Hồ (Gia đình & Xã hội)
Luật “bó tay” với người vợ mù mò mẫm mang trầu cau đi… hỏi vợ hai cho chồng?
Trong khi chị Hường đang sống trong cảnh mù lòa, căn bệnh ung thư não mới tạm được kiềm chế chứ chưa khỏi, thì chồng chị đã bỏ nhà đi với người phụ nữ khác.
Đứa con riêng của anh mỗi lúc mẹ đi vắng lại quấn quýt bên "mẹ Hường", coi chị như người mẹ thứ hai.
Vợ trọng bệnh, chồng bỏ nhà theo gái
Người phụ nữ cao thượng này là chị Vũ Thị Hường (SN 1979, ngụ xã Bắc Sơn, huyện An Dương, TP. Hải Phòng). Sinh ra trong một gia đình nông dân có bốn anh chị em, bản thân là chị cả, nên từ thủa bé chị Hường đã có tính cách mạnh mẽ, tự lập. Tuy không phải là người phụ nữ có nhan sắc, nhưng chịu khó nên chị được nhiều các anh chàng theo đuổi. Ngày đó, qua một người bạn giới thiệu chị đã kết hôn với anh Vũ Doãn (SN 1978, người cùng xã) trong sự chúc phúc của hai bên gia đình.
Hạnh phúc càng được nhân lên khi đứa con trai của anh chị chào đời. Nhưng từ đây cuộc sống gia đình cũng trở nên khó khăn hơn trong khi nguồn thu nhập chính của cả nhà chỉ trông chờ vào những đồng t.iền ít ỏi chị bán rau ở chợ và mấy sào ruộng. Để kiếm thêm thu nhập đỡ đần vợ con, mỗi khi nông nhàn, chồng chị lại tranh thủ ra đường quốc lộ hành nghề xe ôm. Tuy vất vả, nhưng bù lại gia đình chị luôn ngập tràn hạnh phúc. Thế nhưng "niềm vui ngắn chẳng tày gang", cũng từ đây trong gia đình phát sinh nhiều mâu thuẫn. Chồng chị thường đi sớm về muộn, số t.iền đưa cho vợ sau mỗi ngày làm việc cứ thưa dần. Linh tính của người phụ nữ đã mách bảo có chuyện không lành sẽ xảy ra với tổ ấm bé nhỏ của mình.
Tai họa đã giáng xuống gia đình chị khi một ngày đầu năm 2009, chị tỉnh dậy đi bán rau từ lúc sáng sớm. Tuy nhiên, ngày hôm đó chị cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đôi mắt mờ dần đi. Lúc đầu chị cứ nghĩ do mình làm việc quá sức, cơ thể bị suy kiệt nên cũng không mấy quan tâm. Nhưng vài ngày sau, đôi mắt chị chìm hẳn vào bóng tối. Lúc này gia đình chị mới tóa hỏa chạy chữa nhưng tất cả đều vô vọng, các bệnh viện địa phương không thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh của chị. Nhà quá nghèo, nghĩ đến việc chạy chữa ở các bệnh viện lớn sẽ tốn kém nhiều t.iền, chị định buông xuôi... Thế nhưng, được sự động viên của hai bên nội ngoại, đặc biệt là 3 người 3 trai của chị, cuối cùng chị cũng quyết định khăn gói lên Hà Nội để khám bệnh.
Chị thấy như "sét đ.ánh ngang tai" khi bác sĩ thông báo chị bị ung thư não cần phải mổ gấp để đảm bảo tính mạng. Bác sĩ cũng cho biết ca phẫu thuật này may mắn thì chỉ đảm bảo được sự sống cho chị, nhưng chị phải chấp nhận bị mù lòa vĩnh viễn. Chi phí cho ca phẫu thuật lên đến 120 triệu đồng, đây là số t.iền quá lớn đối với hoàn cảnh hiện tại của gia đình chị.
Không chịu khuất phục số phận khó khăn, các em của chị đã tìm mọi cách vay mượn để có t.iền chữa trị cho người chị gái tội nghiệp. Cuối cùng ca phẫu thuật cũng thành công trong niềm xúc động của gia đình. Nhưng một bi kịch khác lại xảy đến với chị. Khi trở về nhà để dưỡng bệnh, chị được tin chồng mình đã đi theo người đàn bà khác, để mặc chị một mình với đứa con và gánh nặng bệnh tật.
Nén nỗi đau mang trầu cau đi hỏi vợ hai cho chồng
Trong khi chị Hường đang sống trong cảnh mù lòa, căn bệnh ung thư não mới tạm được kiềm chế chứ chưa khỏi hẳn, thì chồng chị đã bỏ nhà, ra ngoài thuê trọ sống chung với một phụ nữ cũng đã b.ỏ c.hồng. Thương cảnh bệnh tật của chị nên hàng xóm thường xuyên đến thăm hỏi, không ai bảo ai, người thì giúp đỡ ít gạo, người khá khẩm hơn thì thỉnh thoảng mua cho vài lạng thịt để chị bồi bổ nhanh khỏi bệnh. Càng thương chị bao nhiêu, họ lại trách chồng vô trách nhiệm gấp bội lần. Chị Hường tâm sự những ngày cuối năm 2009 là những ngày khổ sở vô cùng, chị phải cùng lúc gánh chịu cả nỗi đau thể xác lẫn tinh thần. Sau nhiều đêm trăn trở, chị đã quyết định gọi chồng về và tác hợp cho chồng cưới người đàn bà kia.
Mặc dù chỉ là một mâm lễ đơn giản với trầu, cau, rượu để đi "hỏi vợ lẽ cho chồng" nhưng chị đã phải vượt qua bao lời dị nghị của xóm làng. Người thì bảo chị "hâm, dở hơi", người thì bảo chị thích "chơi trội"... Nhưng tất cả mọi lời đàm tiếu chị đều để ngoài tai. Chị nghĩ đơn giản: "Nghĩ đến chuyện chồng mình ôm ấp người đàn bà khác, tôi cũng tổn thương lắm chứ. Nhưng không còn cách nào khác, tôi cũng tổn thương lắm chứ. Nhưng không còn cách nào khác nên tôi đành phải làm như vậy thôi. Bây giờ mình là người tàn phế không thể chăm lo cho gia đình, chồng mình lại b.ỏ c.on đi thì con trai tôi sẽ vô cùng thiệt thòi".
Đối với chị, "hết tình còn nghĩa" không thế vì sự ích kỉ của bản thân mà để con trai chị thiếu thốn tình cảm của người cha. Mọi sự thua thiệt chị đều cam chịu để giữ gìn gia đình trọn vẹn. Thế nhưng, sống cảnh chung chồng, chị vẫn phải nín nhịn rất nhiều để tránh đi những chuyện mâu thuẫn nhỏ nhặt. Chính tấm lòng độ lượng của chị đã giữ được gia đình không rơi vào cảnh quăng bát, bẻ đũa vì "kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng"...
Thấm thoát đã hơn hai năm trôi qua từ ngày chị Hường "mù" nhờ người quen dẫn đi hỏi vợ cho chồng. Người vợ hai đã sinh được một b.é g.ái kháu khỉnh. Đứa con riêng của anh mỗi lúc mẹ đi vắng lại quấn quýt bên "mẹ Hường", coi chị như người mẹ thứ hai.
Hạnh phúc vì có đứa con hiếu thảo
Chị Hường tâm sự, niềm an ủi lớn nhất đối với chị lúc này là cậu con trai 15 t.uổi đã kịp khôn lớn, trở thành chỗ dựa tinh thần quan trọng của chị. Chị kể: "Năm 2009, sau khi phẫu thuật xong, tôi phải nằm một chỗ trong suốt thời gian dài, mọi sinh hoạt của bản thân phải phụ thuộc vào người khác giúp đỡ. Con trai tôi đã chăm lo cho mẹ từ miếng ăn đến giấc ngủ, thậm chí còn tự tay tắm rửa, đưa mẹ đi vệ sinh. Thấy con phải làm những việc như vậy, nhiều lúc tôi cũng chạnh lòng nhưng cũng chẳng biết trông vào đâu".
Một người hàng xóm với chị Hường cho biết thêm: "Thằng bé ngoan lắm, suốt ngày chỉ ở bên chăm sóc mẹ thôi, là con trai mà không hề nề hà bất kỳ việc gì. Tội nghiệp nó, được Sở Thể dục thể thao Hải Phòng chọn vào đội tuyển đấu vật, nhưng sợ không ai chăm sóc mẹ nên nó lại bỏ giữa chừng".
Số phận dường như đã bù đắp cho người phụ nữ bất hạnh như chị Hường có một chỗ dựa là cậu con trai hiếu thảo và nghị lực. Trong cuộc trò chuyện, ánh mắt của cậu bé bỗng chốc chợt sáng lên tia hi vọng khi nhắc đến dự định sẽ đi học một cái nghề để sau này kiếm được t.iền lo cho mẹ một cuộc sống tốt hơn.
Theo Xahoi