Tréo ngoe tình đời
Tôi, một lần nữa tự vấn lương tâm mình sau hàng ngàn lần thức giấc trong suốt 20 năm dài đằng đẵng, phải chăng, quyết định chia tay mối tình đầu của mình là sai lầm. Cuộc đời quá ngắn ngủi để phải trải qua 20 năm dằn vặt…
Cuộc tình đầu 10 năm của cả 2 chúng tôi bắt đầu từ thời trung học chấm dứt trong tức tưởi chỉ đơn giản vì anh tiếc rằng mình…chưa nếm trải đủ mùi đời. Tôi vô tình biết trong một lần, ở một cuộc nhậu, anh cảm thấy “hối tiếc” vì từ bé tới giờ mới chỉ biết 1 người con gái là tôi và cảm thấy “ghen tị” với bạn bè anh vì họ “ sung sướng” hơn khi trải qua nhiều mối tình với nhiều cô gái để rồi lựa chọn lấy 1 người. Tôi nghe được ý này và cương quyết chia tay ngay khi thấy anh bắt đầu là lơi với 1 cô phục vụ trong bàn tiệc.
Anh bất ngờ, anh níu kéo, anh thề thốt chỉ yêu mình tôi và nói rằng chỉ là đùa giỡn trong bàn nhậu. Nhưng tôi vẫn kiên quyết ra đi. Anh tìm kiếm một thời gian rồi cũng buông tay khi tôi quyết đoán chặn tất cả mọi cuộc gọi, mọi thông tin. Tôi chuyến choáng nhiều năm. Đôi khi tôi tự vấn mình rằng có phải mình không yêu anh như mình nghĩ nên tôi mới cương quyết như thế. Nhưng sau đó tôi dường như nhận ra rằng, vì quá yêu anh nên tôi không thể chấp nhận điều đó.
Tôi gần như đêm nào cũng mơ về anh trong nhiều năm. Những giấc mơ rất đẹp và gần như chỉ là những kỷ niệm đẹp mà không hề có những khoảnh khắc cãi nhau, giận hờn khiến mỗi lúc thức dậy tôi lại tự vấn lý trí mình có nên liên lạc lại và tha thứ cho anh. Trong tôi luôn khắc khoải nhớ lần cuối anh ôm tôi và khóc ” “anh yêu em, người đàn ông nào cũng có những lúc như vậy”. Mỗi lần như vậy tôi gần như luôn bật khóc “Đúng thật, người đàn ông nào cũng vậy nhưng nếu là người đàn ông của tôi thì không nên như vậy”.
Đêm nào tôi cũng mơ thấy tình đầu
Người ta bảo rằng vì quá yêu nên sẽ tha thứ còn tôi, vì quá yêu nên không thể chấp nhận. 10 năm sau, ngay khi cả 2 đều đã có gia đình êm ấm, tôi vẫn luôn nhớ và mơ tới anh từng đêm, không biết bao ngàn lần tôi muốn cầm điện thoại liên lạc mà lý trí luôn chiến thắng. Tôi né tránh tất cả các cuộc hội họp của lớp để tránh mặt anh. 3600 ngày khắc khoải… và rồi một ngày chúng tôi vô tình chạm mặt nhau trong lần họp lớp cuối năm.
Video đang HOT
Lần này tôi tham dự vì được tin rằng anh đã sang nước ngoài định cư cùng gia đình. Thật tréo ngoe, anh bước vào, ngồi bên và nói thật nhiều… trách cứ thật nhiều. Tôi xúc động run người. Tình cảm như bùng nổ. Nhưng bây giờ đã 10 năm qua rồi, giữa chúng tôi không còn là hai cá thể độc lập mà tồn tại thêm ít nhất hơn 4 người liên quan nữa là gia đình của mỗi người. Đêm đó anh nhắn tin cho tôi. Tôi thả lỏng cho tâm lý mình bay bổng, hả hê rằng anh vẫn nhớ tôi sau 10 năm đằng đẵng. Nhưng rồi, một lần nữa, lý trí lại chiến thắng. Tôi lựa chọn gia đình nhỏ của mình bởi hơn tất cả, họ đều vô tội. Họ yêu thương tôi và không thể phải đau khổ vì mối tình đầu đầy trăn trở của tôi.
Cuộc đời quá ngắn ngủi để phải trải qua 20 năm dằn vặt
Năm sau nữa, tôi lại không đi họp lớp. Tôi cố tình tổ chức một chuyến đi thật xa với chồng để kỷ niệm ngày cưới. Cuộc đời thật quá nhiều trái ngang. Một lần nữa, tôi gặp anh trên cùng chuyến bay, cùng một tour du lịch tới cùng địa điểm cách nửa vòng trái đất. Nhưng lần này là cuộc chạm mặt của cả 2 gia đình. Chúng tôi nhìn nhau, ngượng ngùng.
Tôi trải qua một đêm dài trên máy bay mà không thể chợp mắt và đầy căng thẳng. Tại sao ông trời luôn thử thách tôi trong những tình huống quá bất ngờ như vậy. Làm ngơ cũng khổ, nói chuyện cũng không xong. Cả hai chúng tôi bối rối đến độ vợ anh và chồng tôi đều cảm nhận được nên chúng tôi đành giới thiệu lẫn nhau. Câu nói của anh rằng “anh cố tình tránh cuộc họp lớp để tôi tự nhiên tham dự” khiến tôi gần như gục ngã. Chuyến du lịch 10 ngày sang các nước Châu Âu cùng nhau, cùng gia đình của nhau như một tấn kịch mà mỗi chúng tôi buộc phải làm tròn vai diễn. 10 ngày, nước mắt tôi không ngừng chực trào trước cảnh đời quá sức tréo ngoe… Tôi, một lần nữa tự vấn lương tâm mình sau hàng ngàn lần thức giấc, phải chăng, quyết định chia tay mối tình đầu của mình là sai lầm. Cuộc đời quá ngắn ngủi để phải trải qua 20 năm dằn vặt…
Theo Trí Thức Trẻ
Rối bời khi người yêu cũ thuê nhà của bố mẹ chồng, mà mình vẫn còn tơ vương
Từ khi biết anh - người yêu cũ của tôi vô tình thuê đúng nhà chồng tôi làm nơi kinh doanh, mấy tháng trời cứ ra khỏi cửa là tôi phải bịt khẩu trang, lẩn trốn như ăn trộm.
Lòng tự trọng đã khiến tôi quyết định rời xa anh (ảnh minh họa: IT)
22 tuổi, vừa tốt nghiệp ĐH, tôi gặp và yêu anh, một chàng trai rất hiền lành, phong độ và giỏi giang ở Hải Phòng. Yêu nhau được gần 1 năm thì anh quyết định đưa tôi về ra mắt bố mẹ để tính chuyện lâu dài. Nhưng trớ trêu, mẹ anh không thích tôi chỉ vì nhà tôi ở miền Trung, quá xa lại không môn đăng hậu đối. Bà cho rằng gia đình tôi... không cơ bản khi bố mẹ tôi đã li hôn.
Nhân lúc anh không có mặt ở đó, bà đã gọi tôi ra nói chuyện riêng, bà mong muốn tôi rút lui trong im lặng để anh có cơ hội đến với người con khái khác tốt hơn vì anh là con một. Nghe bà nói, tôi đau đớn và cảm thấy bị xúc phạm. Lòng tự trọng và kiêu hãnh của một đứa con gái mới lớn, xinh đẹp và có bằng cấp đã khiến tôi quyết định rời xa anh.
Tôi thay số điện thoại, chặn facebook, chuyển phòng trọ cắt đứt mọi liên hệ với anh mà không một lời giải thích. Buồn bã, mất phương hướng và nhớ anh, đã không ít lần tôi muốn bỏ cuộc để gọi cho anh nhưng cứ nghĩ đến những lời nói như dao cứa vào da thịt của mẹ anh, tôi lại đừng. Tôi bỏ việc ở Hà Nội vào Đà Nẵng để trốn tránh những kỷ niệm với anh, mong muốn sẽ sớm quên đi người đàn ông không thuộc về mình.
5 năm sau tôi gặp chồng mình bây giờ, một người đàn ông thành đạt, gia đình khá giả và rất yêu thương tôi. Nhà chồng tôi có hai ngôi nhà mặt tiền ngay trục chính một con phố lớn. Một nhà gia đình chúng tôi sinh sống và một nhà bên cạnh cho thuê. Gia đình chồng tôi rất tốt, bố mẹ chồng cũng quan tâm và chăm sóc cho con dâu, thường xuyên gọi điện thăm hỏi mẹ tôi ở quê. Chưa bao giờ ông bà tỏ thái độ coi thường tôi và gia đình thông gia kém môn đăng hậu đối. Tôi cảm thấy đó là một may mắn đối với tôi và tự nhủ sẽ làm tròn bổn phận vợ hiền, dâu thảo.
Tôi cưới được vài tháng thì có bầu nhưng vì cơ địa không ổn nên bác sĩ chỉ định phải kiêng đi lại giữ thai ngay tháng thứ 5 nên tôi xin nghỉ việc ở nhà. Hôm đó, đang bước xuống phòng khách thì tôi giật nảy mình vì nhận giọng nói quen thuộc của người đàn ông đang nói chuyện với bố mẹ chồng tôi. Đó là anh - người yêu cũ, mối tình đầu mà tôi đã trốn tránh suốt 5 năm nay. Anh đến để thuê căn nhà bên cạnh của bố mẹ chồng tôi làm văn phòng cho công ty của anh. Nhà 3 tầng 2 tầng dưới là văn phòng, tầng 3 anh và một chú bảo vệ làm phòng ở.
Gặp người yêu cũ trong hoàn cảnh trớ trêu tôi không biết phải làm sao? (ảnh minh họa: IT)
Từ khi anh chuyển đến, lòng tôi rối bời, tất cả những ký ức về mối tình đầu dang dở như quay trở lại. Tôi mò mẫm tìm lại facebook của anh thì được biết anh vẫn chưa lập gia đình, 5 năm qua anh vẫn đăng những dòng status đầy nhớ nhung dành cho tôi, anh vẫn tìm tôi. Anh vào Đà Nẵng lập nghiệp cách đây 3 năm cũng một phần để quên đi mối tình đầu. Không ngờ ông trời trớ trêu lại cho chúng tôi gặp nhau trong hoàn cảnh này. Lòng tôi đau thắt.
Tôi cố tình tìm cách tránh để không gặp mặt anh. Cũng may, tôi đang bầu những tháng cuối nên hạn chế ra ngoài. Mỗi lần phải đi đâu tôi đều trùm áo chống nắng và bịt khẩu trang kín mít. Mặc dù tình cảm của anh không còn như trước nhưng tôi vẫn sợ anh bắt gặp, sợ anh nhận ra tôi trong bộ dạng lôi thôi, phì lộn của một mẹ bầu đang chờ nằm ổ, tôi cũng sợ sự có mặt của anh sẽ phá vỡ sự bình yên của gia đình tôi, tôi sợ nhà chồng và chồng tôi biết về quá khứ của hai chúng tôi.
Tôi tính rồi, tháng sau tôi sinh, tôi sẽ về ngoại ở hết 3 tháng cữ, như thế việc đụng mặt anh sẽ không xảy ra, ít nhất trong khoảng thời gian tôi chưa có hướng giải quyết. Tuy nhiên, tôi có thể trốn tránh 2 tháng, 3 tháng nhưng không thể trốn tránh định mệnh trớ trêu này mãi được. Tôi có nên nói chuyện với chồng tôi và bố mẹ chồng? Tôi có nên đề nghị ông bà thôi không cho anh thuê nhà nữa? Tôi có nên đối diện với anh một lần không?
Theo Dân Việt
Tôi nhiều lần làm 'chuyện ấy' với chị vợ Tôi không biết viết như thế nào để nói cho hết tâm sự của lòng tôi đây. Còn nếu không nói ra thì lương tâm tôi dằn vặt không nguôi. Tôi không biết viết như thế nào để nói cho hết tâm sự của lòng tôi đây. Còn nếu không nói ra thì lương tâm tôi dằn vặt không nguôi. Nếu như mọi...