Trên thế gian có hai kiểu phụ nữ: Một là hạnh phúc, hai là kiên cường
Tôi thích cảm giác kiêu hãnh trên giày cao gót, nhưng cũng rất dựa dẫm vào cảm giác an toàn khi đi giày đế bằng.
ảnh minh họa
Trên thế gian có hai kiểu phụ nữ: Một là hạnh phúc, hai là kiên cường! Người phụ nữ hạnh phúc là người được nâng niu trong lòng bàn tay, không cần phải kiên cường. Người phụ nữ kiên cường thì bị vùi dập trong nước mắt và tủi thân, không thể không kiên cường. Đây chính là điều khác biệt!
Thế giới rối ren ngoài kia cần phải trầm tĩnh và hơn thế nữa là phải dũng cảm để đối mặt. Chỉ vì bạn là phụ nữ, bạn có thể không thành công, nhưng bạn phải trưởng thành.
Đời người, có mưa gió, có những thăng trầm, dù có ra sao, chúng ta đều phải sống thật tốt. Cuộc sống có đắng cay ngọt bùi, bất kể là gì, chúng ta đều phải sống vui vẻ.
Có lẽ là thể xác và tinh thần bị kiệt quệ, nhưng hãy cố gắng chịu đựng. Có lẽ là gặp phải tình huống không biết phải làm thế nào, nhưng hãy cố chịu đựng để đối diện. Có lẽ là dở khóc dở cười, nhưng cứ bước đi rồi cũng sẽ qua.
Không có ai che mưa chắn gió, tự mình có thể nắm lấy một khoảng trời; đừng cứ tự thương hại mình, bởi vì không có ai sống dễ dàng cả.
Đừng tự xem mình là vô dụng, nếu bạn chịu nỗ lực, 10 năm sau bạn sẽ trở thành có ích; đừng cứ oán trách bản thân không có gì cả, nếu bạn biết thế nào là đủ thì mỗi giây mối phút đều là hạnh phúc.
Thật ra mỗi chúng ta đều có cái khó khăn của riêng mình và những điều tủi nhục không nói nên lời.
Video đang HOT
Chúng ta đều phải tự kiểm soát tâm trạng của chính mình thật tốt, đừng áp chế, đừng kìm nén.
Chúng ta phải nỗ lực làm việc của mình thật tốt, không so bì, không nản chí.
Chúng ta phải chăm sóc sức khỏe, biết yêu quý sinh mệnh vì bản thân, vì người thân.
Chúng ta đều phải sống thật tốt, đường đời còn rất dài, hãy kiên cường, đừng từ bỏ; còn rất nhiều việc phải làm, hãy kiêu hãnh, kiên trì đến cùng.
Đừng để người phụ nữ của bạn phải quá kiên cường. Nếu cô ấy đã kiên cường có nghĩa là bạn có thể “biến mất” được rồi đấy.
Trước đây, một người phụ nữ rất muốn đi du lịch cùng chồng, chuẩn bị rất lâu, nhưng chồng không bao giờ có thời gian cả, kể từ khi đó, con đường cô ấy đi không còn cần đến chồng nữa.
Cô ấy đi làm đẹp cùng bạn bè, trời đã khuya lại mưa to, cô ấy gọi điện thoại nhờ chồng đến đón, đầu dây bên kia nóng nảy buông một câu: “Trời mưa to như vậy, cô không biết tự mình đón xe về à?”. Kể từ đó, khi ra ngoài, cô ấy luôn sẽ nhớ tự mang theo áo mưa và dù.
Khi ra ngoài cùng chồng vào đêm mùa đông, trên mặt đường đóng băng, rất trơn, cô ấy khoác tay chồng theo bản năng, anh ta lại cứ tự mình bước đi, từ đó về sau, cô ấy không bao giờ cần sự bảo vệ nữa.
Cô ấy muốn chồng tham gia buổi họp mặt cùng bạn bè, chồng nói rằng bận rộn phải tăng ca, thấy người khác ai cũng có đôi cô ây rất nhớ chồng, gọi điện thoại cho anh thì nghe thấy anh ta đang chơi đánh bài. Từ đó, cô ấy không yêu cầu chồng tham gia bất cứ cuộc họp mặt nào nữa.
Con bị ốm, một mình bối rối không biết làm sao, gọi điện thoại cho chồng, câu đầu tiên chồng trả lời đó là: “Sao lại để cho con bị ốm chứ hả?”. Từ đó, dù có bối rối cô ấy cũng sẽ không để anh ta biết nữa.
Tôi từng đọc được một câu nói trong một tác phẩm kinh điển rằng: Đôi khi phụ nữ cần một người đàn ông giống như người nhảy khỏi máy bay cần dù nhảy vậy. Nếu chẳng bao giờ anh ta có mặt thì sau này anh ta cũng không cần có mặt nữa.
Cô ấy có thể rất cần bạn, bạn là tất cả. Cô ấy có thể không cần bạn nữa thì bạn chẳng là gì cả.
Theo Phununews
Thế nào là yêu một người không dành cho mình?
Yêu một người không dành cho mình là chẳng bao giờ dám đòi hỏi mà chỉ là chuỗi ngày chạy theo sự đòi hỏi của người ta.
Yêu một người không dành cho mình có gì vui đâu, sao cứ phải cố gắng bên cạnh họ? (Ảnh minh họa).
Yêu một người không dành cho mình là thứ hạnh phúc mong manh nhất bởi khi mà mình thì dốc toàn tâm để yêu họ, còn họ đối với mình chẳng có gì ngoài hờ hững và vô tâm.
Yêu một người không dành cho mình là tự nuốt đắng cay vào lòng, tự giải quyết tất cả mọi việc rắc rối mà chẳng dám kêu than, chỉ vì nếu có nói cũng chỉ nhận được câu trả lời: "Chuyện cỏn con thế mà cũng đi kể với anh".
Yêu một người không dành cho mình còn thấy cô đơn hơn cả khi...một mình. Bởi cái danh "có nơi có chốn" khiến chẳng có chàng trai nào mở lời mời mình đi xem phim, đi dạo phố. Ngày lễ không dám ra đường vì sợ người quen nhìn thấy mình lẻ bóng.
Yêu một người không dành cho mình là khi họ buồn họ tìm đến, nhưng khi mình buồn họ quay đi.
Yêu một người không dành cho mình như mang một đôi dày cao gót chẳng vừa chân, chật thì khiến mình đau đớn, rộng thì chẳng thể đưa mình bước tới đâu.
Yêu một người không dành cho mình là tin nhắn gửi đi nhưng vài ba ngày sau khi họ "không có gì làm" mới nghĩ đến việc trả lời.
Yêu một người không dành cho mình như bôi một màu son không hợp màu môi, khiến mình chẳng thể mỉm cười tự tin, hạnh phúc.
Yêu một người không dành cho mình là chẳng bao giờ dám đòi hỏi mà chỉ là chuỗi ngày chạy theo sự đòi hỏi của người ta.
Yêu một người không dành cho mình là phải học quen với việc người ta hẹn đi chơi rồi bỗng dưng...quên mất.
Yêu một người không dành cho mình là học quen với cảnh ngồi cạnh mình nhưng tay họ bấm phím, miệng họ mỉm cười và với người...trong điện thoại.
Yêu một người không dành cho mình là cả một hành trình mệt mỏi không có đích đến, chẳng khác gì xây một tòa lâu đài bằng cát.
Yêu một người không dành cho mình cũng giống như ôm một cây xương rồng, càng ôm chặt càng đau.
Yêu một người không dành cho mình là 1 ngày hạnh phúc mà 9 ngày khổ đau.
Yêu một người không dành cho mình có gì vui đâu, sao cứ phải cố gắng bên cạnh họ?
Yêu một người không sai nhưng dành cả tuổi xuân để yêu một người không dành cho mình thì nhất định sai, sai hoàn toàn. Đó không phải là chung thủy mà là mù quáng. Chung thủy thì sẽ có cơ hội được hạnh phúc, còn mù quáng thì chỉ chuốc lấy mệt mỏi và khổ đau.
Theo Nguoiduatin
Dù hận người cũ đến ngút trời, tôi cũng không ngờ được rằng anh ta lại đưa ra yêu cầu... Đến con tôi cũng không được họ chấp nhận thì tại sao bây giờ tôi lại phải chấp nhận yêu cầu nghịch lý của họ? Đêm đó, tôi rạch tay mình mà vẫn không thấy đau. (Ảnh minh họa) Tôi là bác sĩ bệnh viện tuyến tỉnh. Để có được ngày hôm nay, tôi đã trải qua biết bao nhiêu đắng cay, đã...