Trên đời này làm gì có đường cùng, chỉ cần đi là sẽ tới đích!
Đường chẳng phải là cái gì khác, chỉ giống như niềm tin vào cuộc sống, hoặc phương cách đấu tranh cho mục tiêu và ước mơ mà ta chọn lựa. Còn niềm tin là còn đường, còn mục tiêu là còn phương hướng.
Chỉ cần còn sống là còn cách, còn cố gắng là còn đứng lên được. Cứ đi thật vững, phía trước sẽ có đường.
Trong cuộc sống, đôi khi ta rơi vào tình trạng tuyệt vọng, cảm thấy không còn lối thoát, nhưng đó đâu phải là dấu chấm hết. Ta nên biết rằng cuộc không không phải màu hồng. Mà đôi khi màu hồng trong cuộc sống cũng không phải tự dưng mà có.
Màu hồng ấy là do chính ta tạo nên: mỗi cố gắng, kiên trì, nổ lực của chính ta đã vẽ nên cái màu hồng ấy. Hãy lạc quan lên bởi vì ngay cả ngõ cụt cũng sẽ là điểm xuất phát nếu bạn biết quay lưng.
Đừng bao giờ tuyệt vọng. Hãy thử nhìn khác, biết đâu trong bất hạnh, biến cố không may của cuộc sống, chúng ta lại tìm ra điều may mắn ẩn chứa.
Trong một vụ đắm tàu, chỉ duy nhất một người đàn ông còn sống sót. Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, cuối cùng, anh trôi dạt vào một đảo hoang. Một mình giữa vùng đất hoang vu lạnh lẽo, không dấu chân người, không đồ ăn, thức uống, anh vô cùng lo lắng và sợ hãi.
Mỗi ngày, anh đều dõi mắt mong chờ một phép lạ xảy ra, nhưng tất cả chỉ là một màu trắng xóa của biển cả mênh mông. Thế là anh đành phải ở tạm trong chiếc lều xiêu vẹo làm từ những khúc gỗ trôi dạt cùng với số đồ dùng ít ỏi còn lại.
Một hôm, sau khi đi tìm thức ăn về, anh sửng sốt khi thấy toàn bộ căn lều nhỏ của mình đang bốc cháy, khói nghi ngút tỏa lên trời cao. Tất cả số đồ dùng còn sót lại đều bị cháy thành tro bụi. Anh đau đớn kêu lên trong tuyệt vọng:
- Trời ơi! Sao tôi lại phải khổ đến thế? Làm sao tôi có thể sống được nữa đây?
Sáng hôm sau, anh bị đánh thức bởi tiếng động của một con tàu đang tiến về đảo. Những người trên tàu đã thấy đám khói bốc lên từ hòn đảo và họ quyết định ghé vào. Anh đã được cứu thoát.
Khi gặp những biến cố bất ngờ, chúng ta rất dễ nản lòng, tuyệt vọng. Đừng bao giờ mất niềm tin trong mọi hoàn cảnh. Hãy thử nhìn khác đi và biết đâu trong bất hạnh hay trong những biến cố không may của cuộc sống, chúng ta lại tìm ra điều may mắn ẩn chứa – mỗi việc trên đời đến với chúng ta đều có ý nghĩa riêng của nó – nếu ta biết nhìn nhận.
Video đang HOT
Mỗi ngày mở mắt dậy là sống, hít thở cũng là sống, yêu ai đó cũng là sống, bước đi thôi cũng là sống. Nhưng nếu cứ mãi đứng yên một chỗ thì còn có thể nhận ra mình đang sống hay không? Huống hồ trong một thế giới với vòng quay chóng mặt, chỉ có thể dũng cảm mà liều mạng lao lên phía trước, chứ tuyệt đối không thể sợ hãi mà lùi lại phía sau.
Đường chẳng phải là cái gì khác, chỉ giống như niềm tin vào cuộc sống, hoặc phương cách đấu tranh cho mục tiêu và ước mơ em chọn lựa. Còn niềm tin là còn đường, còn mục tiêu là còn phương hướng. Đã bao giờ em nghĩ, mình sẽ có tất cả hay chưa?
Than vãn nhiều sẽ càng thấy cuộc đời bi kịch, suy nghĩ tiêu cực sẽ đẩy chúng ta vào hố sâu tối tăm nhất của vũ trụ. Tôi ơi, còn chần chừ gì nữa mà hãy đứng lên đi!
Ai đó đã nói với tôi, đất trời dài rộng, các vì sao thì lúc nào cũng tỏa sáng, ngay cả khi mặt trời ló dạng, cứ tỏa sáng suốt như thế dẫu cho ngày đến, bị ánh sáng mặt trời lấn át đi. Cách để chọn đúng đường nhất chỉ có niềm tin và sự kiên nhẫn, chỉ có sự dũng cảm và cố gắng không mệt mỏi.
Phía trước là đường đấy rồi, cứ thoải mái mà tiến lên. Dẫu cho sự chọn lựa nào cũng sẽ khiến chúng ta phải hối hận, bởi vì vốn dĩ cuộc đời đâu thể vẹn toàn. Chọn cái này nhưng sẽ đánh mất cái kia, để rồi đến một lúc nào đó sẽ nghĩ nhiều về cái phần phải nhắm mắt mà bỏ qua trên chặng đường khi đó. Sự tiếc nuối đấy âu cũng là quy luật cuộc đời, cái gì không có được sẽ vĩnh viễn là thứ đáng ao ước nhất.
Con đường của chúng ta, là do chúng ta tự chọn, rồi sẽ phải tự mình đi hết. Và chẳng ai có thể đến gần, đưa tay đỡ khi vấp ngã, níu kéo khi chông gai, lo lắng vì từng lần hô hấp khi hồi hộp, vì sợ hãi, hay vì tất cả những thứ khác nữa.
Sẽ không đâu, vì họ còn có con đường của mình. Còn chúng ta phải theo đó mà lớn lên, mà đối diện, mà biết chịu trách nhiệm về bản thân mình, để rồi sự hối hận đừng theo thời gian mà lớn lên, khi chúng ta đã trưởng thành.
Chúng ta vẫn phải đi những con đường phía trước, đôi ba lúc nhắm mắt dũng cảm để liều lĩnh quyết định những chuyện bất ngờ xảy đến, và thi thoảng buồn khổ hay thất vọng vì những gì đang diễn ra.
Nhưng đừng quên bước đi, đừng quên phải tin vào những con đường trước mặt. Cứ đi rồi sẽ đến, bởi vì vạch đích của con người có bao giờ giới hạn đâu? Bởi, trên đời này vốn dĩ làm gì có đường cùng, chỉ có những ranh giới, bước qua vạch xuất phát này, sẽ đến một chặng đường khác. Chỉ cần đi là sẽ tới đích, không phải hay sao?
Theo Phununews
Thiếu nữ xinh đẹp rơi vào đường cùng vì gã chồng biến thái, ăn chơi
Chồng Thủy ruồng rẫy mẹ con cô đi theo nhân tình mới. Nghe người ta đồn thổi đó chính là cô N, làm cắt tóc gội đầu ở ngõ gần nhà Thủy.
Cuộc sống đơn thân nhọc nhằn của mẹ con Thủy (Ảnh minh họa).
Tình cờ gặp em trên một diễn đàn "thầm kín" chỉ dành cho những chị em phụ nữ, nghe câu chuyện em kể tôi không cầm nổi những giọt nước mắt. Nói về cuộc đời của mình, em nói trong cay đắng: "Giờ em chẳng dám về quê, cũng không dám để mẹ em lên thăm. Đợi khi nào con em lớn em sẽ về quê với mẹ".
Thủy vốn là cô gái miền Trung vào Sài Gòn làm việc. Những ngày chân ướt chân ráo vào đây, Thủy gặp không ít khó khăn. Thủy nhớ rõ, ngày đó cô đi rửa bát thuê mỗi tháng được 500- 1 triệu đồng. Nhưng những đồng tiền ấy em đâu có được tiêu hết, em chỉ tiêu một nửa đó, còn lại em gửi về quê cho mẹ mua thuốc cho bà nội.
Có những đêm nằm một mình trong căn phòng vắng, Thủy lại bật khóc nhớ về tuổi thơ dữ dội của mình. Thủy nghe tiếng mẹ cô nức nở "Con đừng nhắc tới gã đàn ông bội bạc ấy với mẹ. Mẹ không muốn nghe bất kỳ điều gì liên quan tới ông ta". Nói rồi mẹ Thủy lại ôm lấy cô, gạt vội giọt nước mắt. Căn nhà chật chội ấy từ lâu chỉ có 3 người đàn bà với nhau, nay càng trở nên hiu quạnh
Với Thủy, tuổi thơ ấy, căn nhà ấy dù đi đâu cô cũng sẽ không bao giờ quên bởi nơi đó đã in sâu bao nhiêu kỷ niệm. Những nhọc nhằn, cũng như tuổi thơ cơ cực càng thôi thúc cô kiếm tiền hơn bao giờ hết.
Một buổi chiều đi làm về, Thủy gặp Quý người đàn ông miền Tây. Quý nhìn Thủy với ánh mắt trìu mến. Khi đó, Thủy không hề hay biết rằng chính người đàn ông ấy sẽ mang tới cho cô những đau khổ, cũng như sự lừa dối ghê tởm sau này.
Sau khi có số điện thoại của Thủy, đêm nào Quý cũng nhắn tin nói chuyện, có hôm tới 2-3h sáng. Đặc biệt, từ hôm biết chỗ Thủy làm, tối nào Quý cũng ghé qua đón cô về. Gã còn mua không ít món quà xa xỉ tặng cô, thậm chí còn nói nguyện suốt đời che chở cho cô nếu cô chịu yêu gã.
Thủy vốn là cô gái quê ngây thơ, non nớt. Lần đầu có người quan tâm nói lời yêu thương, Thủy không khỏi xao xuyến. Thậm chí còn tin răm rắp những lời gã nói. Để rồi hơn 2 tháng sau ngày Quý ngỏ lời yêu đương, Thủy đã ngã vào vòng tay gã vô điều kiện. Cái lần đầu tiên ấy với Thủy sao mà thiêng liêng tới vậy. Cô cứ nghĩ gã sẽ vì thế mà nâng niu trân trọng cô hơn. Nhưng cô đã nhầm...
Từ ngày yêu Quý, Thủy đôi lần dẫn anh ta về quê. Những khi đó, chàng rể hờ cũng không quên thể hiện bản thân khi sửa sang nhà cửa, lắp máy bơm nước cho gia đình cô. Thậm chí hắn còn hào phóng khi mua hẳn cho mẹ Thủy một chiếc xe tay ga. Chính những việc làm đó của Quý đã tạo nên những lời đồn thổi ly kì về một tương lai tươi sáng mà cô gái quê này có thể có được.
Yêu nhau chưa được 1 năm, đám cưới linh đình giữa Thủy và Quý diễn ra trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Chỉ có nhà trai, mặt mày ai cũng rầu rĩ, có người độc mồm còn kêu với mẹ chú rể: "Không biết cưới bao nhiêu lần nữa mới chịu thôi. Mệt mỏi với thằng trai rượu của bà rồi".
Khi đó, Thủy chẳng hiểu chuyện gì, cô cho rằng chắc có sự nhầm lẫn. Tuy nhiên, đêm tân hôn Thủy mới hay rằng mình đã bị gã trai chơi bời lừa một cách ngon lành. Gã chẳng những không phải công tử mà còn là một tay chúa chổm. Thậm chí, gã nợ đầm đìa.
Những đồng tiền gã đưa cho Thủy, những món quà xa xỉ, chẳng qua là số tiền gã "chặt chém" từ tiền nuôi con của cô vợ cũ. Đau đớn hơn, gã còn hạch sách vay mượn cả của bố mẹ mình chỉ để lấy được cô vợ theo như gã nói "còn zin". Gã cũng không khỏi tự hào với bạn bè rằng mình là tay "sát gái".
Thủy uất nghẹn ôm mặt khóc, chẳng ngờ hơn 20 năm giữ gìn, đời con gái của cô lại trao cho gã trai đểu giả như thế. Dù Thủy đã cố gắng nín nhịn, cố gắng sống cho vừa lòng gã, nhưng giữa vợ chồng cô vẫn không tránh khỏi xung đột.
Đỉnh điểm là một hôm giữa tháng 3, gã đi chơi về say bí tỉ, không chỉ mắng chửi gã còn lao vào Thủy đòi chiều chuộng. Thủy khi đó đang bầu tháng thứ 4, cô mệt mỏi đẩy gã ra ngoài. Gã liên hồi đập cửa, đòi hỏi này nọ. Khi Thủy kiên quyết không cho vào, gã nói vọng qua ô cửa sổ "Mày không chiều ông, ông đi tàu đêm với con bé N đầu ngõ đấy nhé!".
Mặc cho gã chồng nát rượu đòi yêu, mặc cho gã chửi bới, dọa nạt inh ỏi cả khu trọ, Thủy vẫn ôm gối nằm khóc nức nở. Khi đó, Thủy muốn bỏ đi biệt xứ cho khuất mắt. Thậm chí cô muốn chết quách đi cho xong, nhưng rồi cái thai đang lớn dần, những chuyển động ban đầu của con khiến cô thấy ấm áp, vững tin hơn.
Lâu dần Thủy trở nên chai lỳ, cô đau đớn nghẹn ngào khi nghĩ tới tương lai vô định của mình (Ảnh minh họa).
Lâu dần Thủy trở nên chai lỳ, cô đau đớn nghẹn ngào khi nghĩ tới tương lai vô định của mình. Còn mẹ cô ở quê vẫn luôn miệng khen chàng rể hiếu thảo, chàng rể giàu có,... Bà đâu biết ở cách hàng nghìn cây số, con gái mình đang lặp lại cuộc đời đầy đau khổ của mình.
Còn Thủy, sau những năm tháng sống cơ cực, bị hết chủ nợ này sang chủ nợ khác tới siết nợ, cuộc đời cô rơi vào ngõ cụt. Hơn 3 tháng sau ngày con Thủy chào đời, chồng Thủy cũng ruồng rẫy mẹ con cô đi theo nhân tình mới. Nghe người ta đồn thổi đó chính là cô N, làm cắt tóc gội đầu ở ngõ gần nhà Thủy.
Căn phòng trọ vắng bóng gã chồng nát rượu của Thủy trở nên im lìm đến lạ. Chốc chốc người ta lại nghe tiếng trẻ con khóc. Trong căn phòng thiếu thốn đủ thứ ấy, chỉ có duy nhất chiếc giường nan, 2 cốc nước, 2 cái bát ăn cơm và 1 nồi cơm điện nho nhỏ. Tất cả đã bị người ta siết nợ hết.
Những ngày Thủy không đi làm, 2 mẹ con cũng chẳng có gì ăn ngoài cân gạo cô hàng xóm cho. Những bộ quần áo con cô mặc cũng là của các nhóm từ thiện gửi cho. Khuôn mặt Thủy cũng đã gầy đi hốc hác. Cô thực sự không còn sức để gắng gượng, cô cảm thấy chán chường. Nhưng vì đứa con, cô vẫn nín nhịn. Giờ đây người ta hỏi Thủy "Em tính thế nào". Thủy chỉ biết lắc đầu thở dài "Em không biết nữa".
Theo Người Đưa Tin
Trên đời này có những thứ mất đi sẽ không bao giờ tìm lại được... Thì ra trên đời này có rất nhiều việc không thể như lúc đầu, có rất nhiều vật không thể phục chế được, cũng như có rất nhiều thứ tình cảm đã mất đi là không bao giờ trở lại... Năm đó, hắn 17 tuổi, đi học cấp III ở một thành phố nhỏ xa xôi, đó là nhà bà ngoại hắn. Vì...