Trên đời này có những thứ mất đi rồi sẽ không bao giờ tìm lại được…
Thì ra trên đời này có rất nhiều việc không thể như lúc đầu, có rất nhiều vật không thể phục chế được, cũng như có rất nhiều thứ tình cảm đã mất đi là không bao giờ trở lại…
Năm đó, hắn 17 tuổi, đi học cấp III ở một thành phố nhỏ xa xôi, đó là nhà bà ngoại hắn. Vì ông ngoại đã mất nên mẹ quyết định để hắn ở lại bên bà.
Cũng nhờ thế mà hắn biết và quen cô. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, hắn có cảm giác cô đẹp một cách kì lạ. Cô bé cúi đầu cười – nụ cười giống như hoa súng không che giấu được vẻ thẹn thùng. Hắn lấy một tờ giấy, viết cho cô: “Có thích tớ không?”. Cô bé bảo hắn đi ra, đứng dưới ánh sao rồi nói: “Xòe tay ra!”. Hắn xòe tay, cô đặt vào tay hắn một đôi găng tay màu đỏ tươi.
Cô bé bảo:
- Ở miền Bắc này lạnh, các anh ở miền Nam ăn mặc phong phanh, xem tay lạnh cóng đỏ hồng lên như củ cà rốt kìa.
Nói xong cô bé lại cúi đầu xuống. Lời nói theo gió bay đi nhưng khiến thời thiếu niên của hắn xao động. Đôi găng tay màu đỏ tươi ấy giống như hai ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trong lòng hắn. Đã có lúc hắn nghĩ rằng đời này, kiếp này, hắn không thể nào quên được cô ấy.
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, hắn lại trở về Miền Nam, còn cô ấy quyết định không thi đại học mà vào làm ở lâm trường, cuối cùng hai người bặt tin nhau. Một thời gian sau, hắn ra nước ngoài học tập, lấy vợ sinh con, có hạnh phúc như mình mong đợi, có công ty riêng ở Mỹ, không ngừng thay đổi nhà ở, không ngừng chuyển nhà, nhưng chỉ có một thứ nó không vứt đi, đó là đôi găng tay màu đỏ tươi.
(Ảnh minh họa)
Bẵng đi cũng đã mười mấy năm kể từ ngày xa quê hương, ngẫu nhiên hắn có cơ hội về nước khảo sát các hạng mục, thế là nảy ra ý định sẽ tìm gặp lại cô bé. Hắn muốn được nhìn thấy cô và hỏi rằng cô còn nhớ đôi găng tay màu đỏ ngày nào không…
Sau nhiều lần hỏi han, cuối cùng hắn cũng biết được hiện giờ cô bé đang ở đâu. Thì ra cô ấy đã hai lần ly hôn và có một đứa con, bây giờ cô ấy đang bán quần áo, cách rất xa thành phố mà hắn đang khảo sát.
Khoảng cách không làm suy giảm ý muốn tìm gặp lại người xưa trong hắn. Ngồi trên máy bay, tim hắn đập như muốn vỡ tung. Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi rồi mà những xúc động vẫn trào dâng như thanh niên mới biết yêu thuở nào. Trước tiên hắn không định gọi điện cho cô ấy vì muốn xem cô ấy vui mừng thế nào khi gặp lại hắn, và muốn thử xem cô ấy còn nhận ra hắn không.
Video đang HOT
Đứng trước quầy hàng của cô ấy, hắn đứng đờ người ra, không làm sao nhận ra thiếu nữ xinh đẹp năm xưa nữa. Hắn nhìn cô ấy – những dấu ấn sau mười mấy năm đã biến mất hoàn toàn, hắn muốn khóc… Ai là người vô tình nhất? Không phải là hắn, cũng không phải là cô ấy mà là thời gian – đã cướp đi của hai người quá nhiều thứ và vĩnh viễn không bao giờ quay lại…
Hắn gọi tên cô, cô quay đầu lại, sau khi nhìn hắn mấy giây, lại quay đi bối rối:
- Là anh đấy à? Đại tiến sĩ nước Mỹ về nước rồi…
Hắn cũng không nhắc gì đến chuyện đôi găng tay màu đỏ nữa. Sau khi uống rượu với một nhóm bạn học, có người nhắc đến chuyện năm ấy, nói cặp đôi các cậu thế nào mà khéo cặp đôi như Kim Đồng ngọc nữ vậy, cô bé cười: “Nói gì thế, người ta đâu có thèm để ý đến tôi đâu…”.
Sau khi trở về Mỹ, hắn lục tìm lại đôi găng tay màu đỏ mới phát hiện ra màu đỏ xưa kia đã biến màu, chuyển sang tím thẫm, có chỗ còn rách. Hắn thử đeo vào tay và phát hiện đã chật, thử thục mạnh một cái, thế là găng tay đứt toác ra. Hắn không hiểu nổi vì sao đôi găng tay lúc đầu đẹp là thế mà bây giờ lại trở thành một vật bé nhỏ ảm đạm đến vậy…
Thì ra trên đời này có rất nhiều việc không thể như lúc đầu, có rất nhiều vật không thể phục chế được, cũng như có rất nhiều thứ tình cảm đã mất đi là không bao giờ trở lại. Có lẽ, đôi găng tay màu đỏ cùng những cảm xúc thuở thiếu thời sẽ mãi nằm lại trong kí ức của hắn – như vậy sẽ tốt hơn?
Theo Phununews
Đau lòng khi mẹ chồng luôn nghĩ tôi 'cướp' con trai bà
Bà nhớ con nên lấy được vài tháng bà nói anh bỏ việc về ở với bà. Chồng tôi không đồng ý. Từ đó, bà trút hết bực bội lên tôi
Cha mẹ tôi là công chức nhà nước, có địa vị, sống hào sảng nên trong cơ quan, họ hàng ai cũng kính trọng. Tôi là con một, học xong ở nước ngoài thì về quê làm.
Lý do là ngày xưa khi tôi học xa nhà, có việc gì hay ai ốm đau thường giấu, thậm chí có lần mẹ tôi lên huyết áp, cấp cứu 1 tuần vẫn giấu vì sợ con lo.
Tôi làm bạn với anh được 7 năm thì yêu, do tính anh hiền lành, không khôn vặt, ít tụ tập. Làm bạn với anh lâu, tôi biết anh không có tiền, lương mỗi tháng đều đưa hết cho mẹ, lúc đi chơi thì xin lại tiền, trong khi tôi đi làm dư dả nên khi hẹn hò tôi thường kiếm cớ để trả.
Cha mẹ tôi cũng bỏ qua 'môn đăng hộ đối', cho tôi lấy anh.
Về nhà chồng, tôi là người Bắc mới vào, cha chồng làm công nhân, mẹ chồng trước cũng làm công nhân, sau nghỉ hưu ở nhà nội trợ.
Cha chồng hiền lành nên mọi thứ trong nhà mẹ quyết định hết, phải làm theo ý mẹ. Hàng tháng mọi người đi làm đều phải đưa hết tiền cho mẹ.
Nhà chồng tôi đang nợ tiền từ lúc xây nhà nên mẹ nói mọi người phải đóng góp, đưa tiền cho mẹ đi chợ. Theo mẹ nói các bác bên nhà cha chồng tôi khinh nghèo nên lúc trước không ai quan tâm, không cho vay tiền, bà cũng dạy các con xa lánh nhà nội.
Ảnh minh họa
Mẹ chồng lúc nào cũng 'nghèo' với 'nợ' nhưng vẫn sắm sửa mọi thứ trong nhà phải là đồ tốt nhất. Khi sang nhà tôi, thấy món gì ở nhà không có cũng khen rồi quay sang nói chồng tôi sau này mua cho mẹ.
Lúc cưới, mẹ chồng nói nhà không có tiền nên không đưa đồng nào, tôi không muốn lớn già đầu, đi làm rồi mà đám cưới cha mẹ tôi lo hết nên chỉ nhờ cha mẹ lo tiệc cưới, còn lại dùng tiền tiết kiệm của tôi, còn anh đi vay.
Lúc đầu mẹ tôi có ý định rủ hùn chung mua nhà cho 2 con nhưng do nhà anh không có điều kiện, nên cưới xong chồng tôi về ở rể.
Tôi nhiều lần hỏi anh cha mẹ tôi đối với anh thế nào thì anh đều trả lời là ở thoải mái. Mẹ chồng lúc đó còn vui vẻ nói ở đâu văn minh, tiện làm ăn, học hành thì các con ở, mẹ không giữ.
Xin nói thêm là nhà chồng ở sâu trong khu công nghiệp, xung quanh là rừng hoang vu, chỉ có vài căn nhà, chợ gần nhất cũng cách 7km nên mọi thứ rất bất tiện.
Nhà chồng cách 70km nên 2-3 tuần chúng tôi về thăm một lần, lúc nào về cũng mua quà bánh, mỗi tháng gửi biếu bà 1 triệu, cha mẹ tôi lần nào cũng mua quà gửi về.
Tôi biết nhà chồng không dư dả gì nên từng cái áo, cái khăn đều mua về. Khi tôi có bầu xin phép không về, vì nhà chồng ở nơi heo hút, đi lại rất khó khăn, còn chồng tôi vẫn 1 tháng về một lần.
Tuy ở xa nhưng mẹ chồng đều gọi cho chồng tôi 2-4 lần/ngày nói nhớ con, vì trước kia chồng tôi ở trong nhà.
Bà nhớ con nên lấy được vài tháng bà nói anh bỏ việc, về nhà kiếm việc gần nhà ở với bà, lâu lâu về thăm vợ là được. Chồng tôi không đồng ý. Từ đó, bà trút hết bực bội lên người tôi, nói do tôi mà bà 'mất con'.
Tôi đang có bầu nên cố gắng không suy nghĩ nhiều, thu nhập mỗi tháng 2 vợ chồng được tầm 12 triệu vừa để dành tiền trả nợ lúc cưới, khám thai và để dành sinh nở, khi nhà chồng có việc về Bắc hay xuống thăm chúng tôi, tiền tàu xe tôi đều chủ động chi trả nhưng bà lúc nào cũng nghĩ tôi giấu hết tiền của con bà.
Trong khi từ lúc bầu bí đến khi sinh cháu, bà chưa bao giờ hỏi xem các con có đủ tiền chi phí không. Sau đó, mỗi ngày bà vẫn gọi cho chồng tôi để nói xấu tôi và cha mẹ tôi bằng những từ ngữ rất bất nhân, mục đích để chồng tôi thù ghét nhà vợ rồi về ở với bà và luôn nhắc nhở chồng tôi rằng mẹ đã vất vả nuôi lớn, phải luôn nhớ báo hiếu cho mẹ.
Tôi lo chồng chạy xe ngoài đường suy nghĩ, mà sáng sớm nào bà cũng gọi. Bà cũng cấm không cho tôi nói chuyện với em chồng, vì theo bà, tôi đối xử tốt với em là để mua chuộc, phá nhà bà.
Đỉnh điểm cách đây ít lâu, cha tôi đi cùng với vợ chồng tôi bế con (được 3 tháng) về thăm nhà chồng. Cha tôi là trí thức, lại là cán bộ nhà nước nên tuy rất buồn, nóng tính nhưng muốn tôi vẫn giữ lễ về thăm nhà nội.
Bà cố ý nói to cho cha tôi nghe, rằng bà đã nuôi chồng tôi vất vả, bà 'trồng cây' giờ phải cho bà 'hái quả', tôi phải biết ơn bà vì đã tặng không cho tôi một người chồng.
Lúc đó do u uất lâu ngày, tôi mới nói lại là 'Mẹ ơi, con của mẹ là con người chứ có phải đồ vật đâu mà mẹ nói tặng'. Bà được dịp chỉ cho cha tôi biết tôi cãi bà, là thứ 'mất dạy hỗn láo', vịn cớ có bầu không về thăm nhà chồng, đẻ xong cũng không chịu về nhà chồng.
Tôi chẳng biết có quy tắc nào bắt con dâu mỗi tháng phải về thăm nhà chồng, khi cháu còn đỏ hỏn bà cũng bắt đem cháu về mà không nghĩ cháu ra đường gió máy thế nào, dù đã giải thích khi cháu cứng cáp hơn sẽ về nhiều nhưng bà vẫn chửi rất ác miệng.
Hiện tại cả nhà tôi ai cũng mệt mỏi, vì sau lần đó bà gọi chỉ đạo anh nhiều hơn, dọa đến cơ quan cha và chồng tôi làm việc ăn vạ, bắt anh phải thuê phòng trọ ở riêng vì nghĩ rằng cha mẹ tôi khinh anh.
Khi anh nói chúng tôi mới đi làm còn lo con nhỏ, nếu ở riêng thì sau này không có tiền cho mẹ nữa thì bà giãy nảy lên, bảo vẫn phải đưa tiền cho bà nhưng vẫn phải ở riêng. Còn nếu không thì phải về nhà ở với bà, sau này bà kiếm vợ khác cho.
Khi anh nói ở nhà tôi mọi người đối xử tốt, xin mẹ thương con thương cháu nghĩ thoáng hơn, thì bà chửi anh, nói bà nuôi anh lớn mà lại đi bênh người ngoài.
Tôi thật sự không hiểu nổi cách cư xử của bà, cũng như không hiểu tại sao bà gieo nhiều khẩu nghiệp như vậy. Không lẽ chọn chồng còn phải chọn cả mẹ chồng?
Theo Ngọc/Netnews
Bi kịch của hotgirl 'tân trang' vùng kín để lấy bằng được đại gia Khi biết anh ta là gã chồng nát rượu, có phần biến thái trong quan hệ tình dục Linh càng cảm thấy đau khổ hơn. Linh sinh ra và lớn,nhưng từ ngày bố Linh qua đời, mẹ con Linh chưa một lần dám về quê. Bởi lẽ, cuộc hôn nhân của bố mẹ Linh không nhận được sự ủng hộ từ ông bà...