Trên đời này chẳng có gì mãi mãi, mọi sự đến cùng rồi cũng phải chia ly
Người ta thường nói rằng, đời này vốn làm gì có sự vĩnh cửu, làm gì tồn tại sự vĩnh hằng. Chia ly là một phần tất yếu của cuộc sống mà rồi ai cũng phải đối mặt.
Em chưa từng nghĩ rằng có ngày bước về căn nhà này mà không thấy bóng hình anh. Ngày mình còn yêu, qua bao sóng gió và vẽ cùng nhau bức tranh tương lai thật đẹp.
Anh muốn có một ngôi nhà nhỏ giữa lòng thành phố to rộng này. Anh bảo: “Chỉ cần có em ở đấy là đủ”. Em đã bật khóc như một đứa trẻ khi nghe câu nói này vì yêu, vì tin và và vì những tổn thương tuổi thanh xuân đến cuối cùng rồi em cũng có thể cập bến an yên.
Em đã từng nghĩ cuộc đời mình đã cập bến an yên. Ảnh minh họa: Internet
Và em cũng không ngờ lại có ngày hôm nay, ngày em ngồi đây để viết chuyện chúng mình: Hai bàn tay đã lạc nhau. Viết về những ngày đầu, ta lỡ say ánh mắt nhau rồi tim lạc đi từng nhịp, về những hôm mệt nhoài nhưng vẫn kịp vội hôn tạm biệt nhau. Và giờ đây, về anh, về em, về trái tim đang quặn đau từng ngày.
Em đã từng nghĩ rằng, nếu một ngày em mất anh, hẳn sẽ đau lắm. Ấy vậy mà, một giọt nước mắt cũng không thể rơi ra dù lòng đau, đau lắm anh à!
Khi người ta bảo rằng, anh có tình yêu mới. Em bật cười và cho đó là chuyện hoang đường. Với em, tình yêu phải dựa trên sự tin tưởng và anh đã chiếm trọn sự tin tưởng của em trong suốt 5 năm bên nhau.
Nhưng em không ngờ có ngày mắt em lại đọc được những dòng tin nhắn bạc bẽo kia, anh xem cô ấy là tất cả, vậy còn em là gì?
Cô ấy là tất cả, vậy còn em?. Ảnh minh họa: Internet
Anh biết không, ngày mẹ anh nhập viện để chạy thận, em đã phải làm việc liên tục 24 giờ mỗi cuối tuần và không ngủ suốt một tuần liền để gom đủ tiền viện phí cho mẹ. Ngày anh ốm, anh đau em phải dậy từ 4 giờ sáng để nấu cơm và đạp xe hơn 8km để đưa cơm cho anh rồi lại quay về cho kịp giờ học.
Video đang HOT
Anh nhớ không, ngày em giận anh và đuổi anh về giữa đêm gió lạnh. Vậy mà sáng mai thức dậy vẫn thấy anh nằm lỳ trước của phòng trọ. Em đã khóc vì thương anh.
Anh nhớ không, cái khung hình anh tự làm tặng em vào đợt em tốt nghiệp, anh bảo sau này khi con chúng mình ra đời, ba chúng mình sẽ cùng nhau chụp 1 tấm thật đẹp rồi bỏ vào đây. Nhưng thật ra vì anh không đủ tiền tặng em một món quà giá trị như người khác. Em cũng không đòi hỏi vì với em, cảm nhận được tình yêu của anh thế là đủ rồi.
Mỗi kỷ niệm về chúng mình em đều nhớ rõ, rất rõ.
Nhưng giờ đây, cũng chính tay anh đã đặt dấu chấm hết cho chuyện chúng mình. Anh thừa nhận với em rằng, anh không hạnh phúc khi bên em và cuối cùng anh đã tìm được hạnh phúc của đời mình. Tại sao chỉ mới 1 tháng trước chúng mình vẫn còn mặn nồng bên nhau mà giờ đây anh quay đi mặc em đứng đó.
Em chết lặng mắt ráo hoảnh, em muốn khóc nhưng tại sao nước mắt em lại chẳng thể rơi ra. Ngày anh quay lưng bỏ đi, em đứng đó nhìn theo bóng anh xa dần và đợi cái nhìn lại từ anh. Nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận lại bờ lưng lạnh lùng xa dần rồi mất hút khỏi con ngõ nhỏ.
Ảnh minh họa: Internet
Anh đi, em cũng chẳng thiết tha nơi này và quyết định chuyển ra Sapa sinh sống với hy vọng quên được anh. Những ngày đầu đông ở Sapa lạnh buốt, một đứa vốn quen khí hậu nóng ở Sài Gòn như e chẳng thể nào thích nghi được, cứ xỉu hết lần này đến lần khác. Chỉ 2 tuần mà em đã ngất đi giữa trời đông đến 4 lần.
Cuối cùng, em cũng phải nhập viện vì tình trạng sức khỏe kém. Lúc trở về điện thoại cũng báo tin nhắn của anh. Từng câu, từng chữ như nghìn mũi dao xoáy thẳng vào tim.
“Tuần sau, anh và cô ấy cưới nhau…”
Dòng tin nhắn em đang soạn dở cũng phải vội xóa đi, tờ giấy báo thai trên tay em cũng nhòe theo dòng nước mắt. Cuối cùng, em cũng có thể khóc được rồi anh!
Theo PNSK
Nỗi đau của đàn bà bị chồng ruồng bỏ: Khi người chồng xem nghĩa một đời chỉ như cát bụi
Vẫn biết rằng chữ "duyên" chẳng thể cưỡng cầu, nhưng khi bị phản bội, bị ruồng bỏ trong lòng ta vẫn đau đến thế?
Khi đàn ông xem nghĩa 1 đời chỉ như cát bụi
Nhân duyên là thứ chẳng thể cưỡng cầu, có duyên thì đến, hết duyên thì đi, đó là lẽ thường tình ở đời. Nhưng đôi khi có những thứ chúng ta không thể chấp nhận hết duyên thì đi, mà vẫn ray rứt khôn nguôi. Giống như cuộc hôn nhân của tôi và anh vậy.
Tôi xem anh là nghĩa một đời, nhưng anh lại dửng dưng như không. Tôi xem anh là chỗ dựa vững chắc nhưng anh lại mang điểm tựa đó cho một người khác. Với anh một người chỉ quen vài ba tháng, ngủ với nhau đôi ba lần đã là thân. Còn nghĩa vợ chồng thì anh lại nghĩ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Ngày anh mang đơn về cho tôi ký cũng là ngày mọi niềm tin và tình yêu trong tôi đổ vỡ. Anh nói người đó có thai được hai tháng. Anh ra điều kiện với tôi, một là cho anh sang ở bên cạnh chăm sóc nhân tình. Hai là tôi phải ký vào đơn ly hôn, bởi anh không thể nào làm khác được. Anh vừa dứt lời đã ăn cái tát của tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi đánh anh và cũng là lần cuối cùng. Bởi tôi đã quá rõ bộ mặt giả dối đó rồi, bây giờ có níu kéo cũng thêm tủi thân. Vậy là chúng tôi ly hôn sau 2 năm kết hôn. Tôi không ngờ con đường hôn nhân của mình lại ngắn ngủi đến vậy. Ngắn đến nỗi chưa cảm nhận được hương vị của hạnh phúc đã vội vàng chia ly. Ngắn đến nỗi anh thay lòng lúc nào tôi cũng chẳng kịp nhận ra. Và ngắn đến nỗi mỗi lần nhắc đến cũng cảm thấy đau lòng.
Sau tất cả, tôi nghe người ta kể lại, anh sống hạnh phúc lắm. Còn tôi giờ đây phải mang tiếng đàn bà một đời chồng. Trong khi anh hạnh phúc đón chào đứa con của mình thì tôi lại một mình nuôi con của cả hai. Đôi khi ấm ức đến tột cùng nhưng rồi lại tự nhắc nhở bản thân không được giận dữ. Bây giờ tức giận để được gì, anh cũng đã vui vẻ bên vòng tay khác rồi. Tức giận chỉ khiến bản thân ngày càng thất bại mà thôi.
Nhân duyên này anh đành lòng cắt đứt, khiến tôi tủi thân không biết tựa vào đâu. Vợ chồng là nghĩa trăm năm, nhưng anh lại xem như ngày một ngày hai. Thích thì tiếp tục, không thích thì rời đi. Quả thật không thể biết được trên đời này có điều gì là trường tồn. Tôi được cưới hỏi đàng hoàng, ngày đám cưới cũng tưng bừng, náo nhiệt nhưng lại không sánh bằng một mối tình vụng trộm, lên giường vài lần để rồi tưởng là thuộc về nhau.
Trong khi nhiều đàn ông xem nhẹ nghĩa vợ chồng, phụ nữ lại rất quan tâm. Đàn ông cứ nghĩ cưới nhau về rồi, cứ thoải mái sống như trước đây, việc gì phải thay đổi. Nhưng phụ nữ lại cố gắng để hoàn thiện mình trở thành người vợ tốt.
Đáng tiếc những công sức họ bỏ ra để xây dựng một gia đình hạnh phúc cũng không bằng một người chỉ gặp nhau vài lần. Tiếc là những lao tâm khổ tứ của họ bỏ ra cũng không bằng một người chỉ nói vài lời ngọt ngào. Suy cho cùng, đàn bà xem trọng nghĩa trăm năm, còn đàn ông thì dửng dưng đến đau lòng.
Phụ nữ hãy biết yêu bản thân mình
Có không ít chị em sau khi lấy chồng, hoặc có người yêu thương họ quên mất đi việc làm đẹp, chăm chút cho bản thân mình. Đa số khi đó họ đều tặc lưỡi cho rằng "Chồng con rồi, có người yêu rồi diện cho ai ngắm chứ".
Có người còn bị chính chồng cổ súy "Thế là đẹp rồi. Trong mắt anh em lúc nào chẳng là hoa hậu", "không cần phải diện gì cả, đẹp rồi"... Chính từ đó mà chị em dần quên đi việc chăm sóc bản thân, thậm chí bỏ bê.
Họ cứ thế vùi đầu 8 tiếng ở công sở, tan tầm tất bật đón con, cơm nước cũng tới 9-10h đêm. Làm việc nhà xong, họ tắm nhoáng 1 cái là lên giường đi ngủ. Họ cũng chẳng có thời gian đọc báo, lướt web xem xu hướng làm đẹp, kiểu tóc, hay màu son nào đang lên ngôi. Đều đều, hết ngày này sang ngày khác, tháng này sang tháng khác nhan sắc của họ đang dần tàn phai.
Phụ nữ là thế, họ sẵn sàng mua cho chồng chiếc thắt lưng HM vài triệu hay chiếc đồng hồ hiệu đắt đỏ. Thậm chí với con cái không tiếc vài triệu đồng đi mua sắm. Nhưng tới khi mua cho bản thân mình đôi giày, cái váy vài triệu là đắn đo suy nghĩ.
Có chị còn chia sẻ, họ phải tiết kiệm, suy nghĩ hàng tuần mới quyết định "rước" về một món đồ mình thích. Còn về son phấn, họ cũng đâu dám mua đồ xịn để dùng, chỉ dám mua thỏi son vài trăm nghìn nhưng vẫn tiếc đứt ruột.
Nhưng họ không biết, bỏ bê sở thích cá nhân, bỏ bê việc làm đẹp chăm sóc bản thân là một sai lầm cực kỳ lớn. Chỉ tới khi rơi vào tình huống trớ trêu, hay khi chợt nhìn lại mình trong gương, chị em mới thấy hối tiếc.
Đau đớn hơn, một ngày đẹp trời nọ, họ phát hiện chồng mình cặp với cô A, chị B, hay em C... nào đó họ mới giật mình. Thì ra chồng họ đã phải lòng một cô gái xinh đẹp, trẻ trung hơn.
Khi họ lên tiếng còn bị chồng chê bai mẹ sề, đàn bà lắm lời, đàn bà chỉ biết nếp núc...Thế mới thấy rằng: "Mất chồng đâu phải mất mát lớn nhất, mà đánh mất chính bản thân mình mới là điều đáng tiếc nhất trên đời".
Vì thế, là phụ nữ dù ở đội tuổi nào cũng vậy hãy luôn nhớ phải yêu thương, trân trọng bản thân nhiều hơn. Đừng bao giờ nghĩ mình chấp nhận hi sinh tất cả không màng tới bản thân là được chồng yêu, chồng quý trọng.
Hãy nhớ rằng, đường đời còn dài, lòng người dễ thay đổi. Đừng hi sinh quá nhiều vì một người rồi sẽ có ngày nhận lấy cay đắng. Hãy nhớ "Là phụ nữ thông minh hãy biết yêu thương trân trọng bản thân"
Theo PNTD
Chồng bội bạc, sớm hay muộn đàn bà cũng phải tự tìm cho mình một câu trả lời Với đàn bà, chồng bội bạc rồi thì sớm hay muộn cũng phải cho mình một câu trả lời.Dù là chia ly, là nước mắt, là mất mát thì cũng phải cho mình đúng một lần kết thúc hay bắt đầu. Đừng gia hạn thêm nỗi đau, đừng kéo dài thêm một tình yêu đã méo mó... Chồng chị ngoại tình, hình như...