Trên đời này, cảm giác đau lòng nhất là khi nhắc về hai chữ ‘đã từng’
Rồi ai cũng sẽ thay đổi và vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi?
Cuộc sống này to lớn là thế, vậy mà sao lại quá chật hẹp cho một chút bình yên, mà trái tim con người thì còn quá ích kỷ trước những “cơn giông nghịch mùa”. Khao khát tìm kiếm một nơi chốn ấm áp trong cái giá lạnh mà quên mất rằng ngọn lửa ấm áp phải được cùng nhau thắp lên, chứ chẳng phải thứ cảm giác dựa dẫm và đòi hỏi sự cho đi từ một phía.
Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện.
Để tôi kể bạn nghe câu chuyện của tôi và về người-đã-từng-là-của-tôi. Có lẽ cái cảm giác đau lòng nhất chính là khi nhắc về hai chữ “đã từng”. Chúng tôi đã từng là của nhau, anh ấy đã từng là của tôi, tôi đã từng có anh ấy trong đời – những câu nói đó chẳng phải rất đau lòng mỗi khi nhắc về người cũ sao? Có lần tôi nhắn tin cho anh ấy nói rằng: “Anh! Em mệt”. Anh ấy đã xem và không trả lời. 5′ sau trên dòng thời gian của tôi xuất hiện trạng thái anh ấy đang hẹn hò và đánh dấu cô ấy vào trạng thái đấy. À, lúc đấy tôi mới biết thì ra tôi đã từng có anh ấy…
Tôi nhớ những lần tôi ốm, anh ấy đã từng lo lắng ra sao! Tôi nhớ anh ấy đã từng chạy cả mấy chục cây số chỉ vì tôi kêu buồn, tôi nhớ anh ấy đã từng sốt sắng mỗi khi tôi đói hay mệt. Còn bây giờ sự lo lắng, sốt sắng, đau lòng ấy chẳng còn dành cho tôi. Đau lòng ư? Tất nhiên có. Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng mình thật sự hụt hẫng. Cũng từ đó tôi mới hiểu con người ta thay đổi nhanh đến mức nào. Hôm nay có thể còn nồng thắm, tự nhiên một ngày đẹp trời mở mắt ra người ta chẳng còn thích bạn nữa.
Tất cả những gì nhỏ bé hay lớn lao đều có thể đổi thay trong phút chốc. Không ai trong chúng ta có thể bỏ qua được cảm giác đó, thứ cảm giác làm ta nhức nhối cả tâm can, rõ ràng và tàn nhẫn đến mức không thể phủ nhận. Rồi sẽ có ai đó mỉm cười thay cho nỗi đau, cũng có thể vì không biết trút bỏ cảm giác đau ấy ra sao hay là đành bật cười thành tiếng.
Nghiễm nhiên là chúng ta không đành lòng, tại sao lại như thế? Ta ngại rời bỏ những thói quen đã theo ta bao năm tháng, ta ngại phải bỏ quên một chút nuối tiếc của ngày xưa, kể cả khi đã hiểu rõ khái niệm kiên định chưa chắc là mãi mãi. Nhưng chúng ta ai rồi cũng sẽ đau một nỗi đau như thế.
Video đang HOT
Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi, cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau, cả 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Và vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa.
Nhưng ít ra lúc bên nhau có thể làm gì đó cho nhau thì hãy làm tất cả bởi biết đâu vào một ngày bạn ngủ dậy thì tất cả cũng thay đổi thì sao…
Theo Phununews
Vợ ạ! Anh là người thừa
Dẫu những quyết định của vợ luôn đúng nhưng chúng đang ngầm giết chết hôn nhân. Bởi vợ không hiểu rằng, vợ đang "dìm" vai trò của chồng...
ảnh minh họa
Em là "number 1"
"Vợ anh mà", đó là câu cửa miệng của Hoa hay nói với chồng. Không cần nhìn, Minh cũng vẽ ra hình ảnh vợ khi ấy. Đó là khi nét mặt Hoa sẽ tươi rói, cái cằm hất cao hơn bình thường, và ánh mắt sáng lên vẻ tự tin. Xét về "tổng quan" ngôn ngữ trong quan hệ vợ chồng thì Hoa nói câu đó nhiều nhất.
Vợ chồng cưới nhau được hai năm, cô bàn với anh mua nhà. Lần đó, Minh hơi e dè muốn hai vợ chồng chuyển về quê để chăm sóc cả hai bên bố mẹ già yếu mà công việc vẫn thu nhập tốt. Nhưng Hoa thì nhất quyết: "Mình không mua ngay là bất động sản lên vù vù đấy. Mình phải lo cho mình đã, bố mẹ thì còn có anh chị em khác nữa chứ...". Bây giờ, thỉnh thoảng kể về đứa bạn nào chật vật thuê nhà thì Hoa lại tự đắc: "Em không tự quyết thì mình đâu có nhà. Vợ anh mà tính toán thì...". Cũng từ đó, Hoa luôn cho quyết định của mình dứt khoát và đúng đắn hơn chồng.
Về nhà đẻ, Hoa hay nói với bố mẹ: "Chồng con không quyết đoán, con mà không tính toán thì có mà...". Bố mẹ có góp ý về thái độ của mình thì Hoa xua đi: "Bố mẹ cứ bênh con rể. Nhà con cũng biết là kém hơn nên anh ấy đâu phản đối được gì". Trước mặt hai bên gia đình, đám đông bạn bè hàng xóm, chị cũng đều thể hiện "tôi phải tự lo mọi việc đấy". Người ta khen chồng điều gì thì chị đính chính ngay: "Em làm đấy, nhà em có mà...".
Về nhà chồng chị cũng nhanh nhẹn đi trước anh. Có chuyện thưa với bố mẹ chồng thì chị cũng chẳng đùn đẩy cho chồng như nhiều người khác. Bởi chị tự tin ở những lý lẽ mình đưa ra và cũng dám chấp nhận để nhà chồng phê bình khi nói sai. Chị không thích kiểu cư xử "nữ nhi thường tình" cái gì cũng nương vào chồng. Nhiều lần bố mẹ phàn nàn với Minh: "Đàn ông mà toàn để vợ lấn lướt", anh chỉ còn ngậm ngùi cho qua: "Nhà con cũng chỉ vì sốt sắng thôi, cô ấy nói cũng đúng mà".
Nhà cửa đồ đạc trong gia đình cũng tự Hoa lên kế hoạch, không cần "làm phiền" ông xã. Có hôm vừa đi làm về thấy trong nhà một đám thợ, anh chưa khỏi ngạc nhiên thì vợ nói: "Anh, em gọi họ lắp thêm cái điều hòa và cái màn hình ti vi để chuẩn bị World Cup". Mấy người thợ cũng lẻo mép: "Anh lấy được chị vợ quyết đoán thật, đúng là phụ nữ hiện đại. Giỏi lại còn tâm lý nữa, nhất anh đấy". Họ không biết, Hoa mê bóng đá chứ đâu phải vì anh.
Anh muốn góp ý cách làm với thợ thì Hoa xua: "Anh cứ để em, vợ anh mà, để em bảo họ làm cho nhanh và cẩn thận". Có gì bất đồng là Hoa nói: "Các anh cứ làm theo ý em đi". "Lệnh ông không bằng công bà", mấy người thợ lại nói "mát": "Thôi anh ạ, anh cứ yên tâm giao việc cho chị và chúng em đi". Thật may, lúc anh về họ đã làm sắp xong, để anh khỏi phải chứng kiến lâu ánh mắt tinh quái có phần cười cợt của cánh thợ. Đến tối, anh nói nhỏ "Sao em không nói với anh một câu" thì vợ gạt đi: "Em làm cả ngày mệt rồi, anh cứ yên tâm, vợ anh quyết định có sai bao giờ, em không muốn anh phải bận tâm thôi". "Không muốn đôi co với đàn bà" là phương châm của anh khi ở với vợ, nhất là vợ như Hoa.
Nhưng vợ anh ngày càng làm chồng mất mặt. Hôm trước, vợ chồng bàn đổi chiếc xe mới, Hoa rủ chồng đến cửa hàng của Mạnh (là bạn cũ của chồng, lại từng một thời theo đuổi Hoa). Nửa ngày rồi, hai vợ chồng còn lấn cấn vì Minh nghe Mạnh nói hai tuần nữa ra đời xe mới còn Hoa thì lại muốn "làm gì là làm luôn". "Tùy hai vợ chồng thôi, vì chỗ quen nên mình mới cho biết thông tin sẽ có dòng sản phẩm mới, chứ ai chả muốn bán hết sản phẩm đã xuất xưởng này". Hoa đong đưa miệng cười và nói luôn: "Thôi, em chọn cái xe này luôn". Mạnh liền hỏi: "Thế còn ông xã thì có chiều ý vợ không?". Minh vừa cất miệng chưa lên tiếng thì Hoa đã lanh lẹn: "Em mà đã quyết thì anh không phải hỏi lại đâu". Minh chưng hửng, nóng ran sau lưng. Nhưng không lẽ lại đi so hơn thua với vợ.
Ảnh minh họa
Nên anh là số 0
Có lần đi công tác Nha Trang, anh dành cả ngày trời đi mua sắm quà tặng vợ và ít đồ trang trí trong nhà. Anh đang hào hứng vì nghĩ vợ chồng sẽ có ngày lãng mạn, cô ấy sẽ vui vẻ nhận ra "chồng em mà". Nào ngờ xem xong đống đồ, chị nói: "Anh lích kích mang chúng lên máy bay làm gì. Quần áo mua cho em cũng được nhưng em đã nói rồi, em tự mua sẽ hợp hơn. Còn mấy đồ trang trí kia chẳng hợp với nhà mình tí nào, trên phố đầy, thích thì em đã mua rồi".
Hết hứng! Đúng là vợ anh "Trên chỉ có trời, dưới có triệu người"! Đến lần sinh nhật vợ, anh lại "cố gắng" tìm cho vợ cái dây chuyền mà vợ từng thích. Ai ngờ vợ anh nói: "Em biết ngay là anh tặng em cái này mà. Chẳng sáng tạo gì cả. Hôm qua em tự mua rồi. Anh không biết vợ anh thích gì thì sẽ làm ngay à"...
Anh thấy mình đúng là chồng thừa trong nhà. Không chỉ tự quyết, anh còn cảm giác vợ không khi nào tin vào khả năng của chồng, cố tình phủ nhận tất cả những đóng góp của anh. Đôi co với vợ thì cãi nhau, góp ý vợ không nghe; cà kê quán xá, bạn bè là cách duy nhất để anh "thoát" khỏi cảm giác bực tức, vô dụng.
Nhưng chính anh không ngờ ra khỏi gia đình lại thú vị như vậy. Anh gặp những người phụ nữ giỏi, rất giỏi nhưng vẫn duyên dáng, nhẹ nhàng không như vợ anh để đến khi anh muốn "thoát" hẳn khỏi gia đình vì một người con gái khác. Cô sẵn sàng chỉ ra trong anh những nhược điểm gì nhưng quan trọng anh có những điểm đáng ngưỡng mộ. Trong mối tương quan ấy, anh không thừa như với vợ, anh không kém cỏi, chỉ đơn giản anh có những điểm yếu như tất cả mọi người "không ai là hoàn hảo".
Quen với việc tự cho mình quyền quyết định mọi thứ nên lúc đầu Hoa cũng chẳng thấy "vắng" khi Minh hay đi sớm về muộn. Đến khi cô bạn rỉ tai "Thấy chồng mày ngồi với cô bé nào trong café vẻ tình tứ lắm", Hoa còn giễu cợt: "Mày dở hơi không đấy, lão đấy nhà tao mà dám, lão tìm được ai hơn tao đâu". Nhưng rồi thấy chồng hay nhận tin nhắn lúc khuya và hay ra hành lang với lý do "khó ngủ" thì Hoa bắt đầu nghi ngờ.
Chuyện vỡ lở, Hoa "choáng" vì Minh không hề run sợ, van xin tha thứ mà đường hoàng nói: "Anh nghĩ là em quá giỏi và anh thừa trong mối quan hệ của chúng ta. Bên em, anh như một cái cây đổ. Còn cô ấy rất cần anh... Anh nghĩ đã đến lúc chúng ta phải chấm dứt, mình chưa có con, em sẽ cũng nhanh quên anh".
Mặc cho Hoa nói gì, Minh sẽ không thay đổi quyết định. Anh bỏ đi để lại cô với nỗi giận dữ vì tổn thương lòng kiêu hãnh và một uất ức mà hiện tại cô không thể nào lý giải nổi "mình đã làm gì sai nào, tất cả những điều mình làm cũng vì chồng, vì cuộc sống chung đấy chứ. Anh ta đúng là đồ phản bội".
Theo SKGĐ
"Đêm qua, anh ấy ở với tôi" Cả đêm, em gọi hàng chục cuộc điện thoại nhưng không ai nhấc máy, nhắn biết bao nhiêu tin hỏi xem anh đang ở đâu nhưng chẳng hề nhận được một dòng hồi đáp. Trái tim em hoàn toàn vỡ vụn khi sau một đêm em sốt sắng, đứng ngồi không yên vì lo cho người mình yêu, thì sáng ra nhận được...