Trên đời không có người phụ nữ mang tên “Xấu – Dốt”!
Điều người phụ nữ nào cũng làm được mà chị không làm được, thì em thấy chị mới chính là xấu và dốt đó. Còn việc kiếm tiền, chăm sóc bản thân, mua sắm cho mình, em nghĩ, những chuyện đó quá đơn giản.
Gửi chị Hoài Anh trong bài “Chỉ có phụ nữ xấu, dốt mới phải than trách về bổn phận đàn bà”!
Chị Hoài Anh thân!
Đọc bài của chị, em không khỏi cười thầm trong bụng. Trước tiên, cho em bày tỏ sự ngưỡng mộ chị, khi mà chị có nhiều thứ mà các chị em ở đây đều mơ ước. Phải nói là chị sướng từ trong trứng sướng ra.
Mẹ ruột chị có điều kiện nên hoá chị từ vịt thành thiên nga, để bây giờ chị ngồi đây dương dương tự đắc rằng mình xinh đẹp. Thêm nữa là chị có anh chồng quá cưng chiều vợ. Chị lại có công việc, thu nhập tốt. Bằng đấy thứ cũng đáng để các chị em khác ước ao rồi.
Sau khi đọc bài của chị, ngẫm lại phận mình, em thấy mình sao mà hẩm hiu quá. Bởi, nếu xét theo suy nghĩ của chị thì em đúng là phụ nữ xấu và dốt rồi. Nhưng chị ạ, thật sự thì em tự nhận thấy mình không xấu và cũng chẳng dốt.
Em không xinh đẹp, nhan sắc của em chỉ ở mức trung bình khá, vóc dáng không được cao. Nhưng em biết cách làm cho mình đẹp hơn. Em cũng chẳng có tiền để dùng hàng “shop thời trang” như chị, nhưng em biết cách bới tìm trong đống “hàng chợ tùm lum” những thứ đẹp và hợp với mình nhất. Bởi vậy, em nghĩ, khi nhìn vào gương em có thể tự coi mình là đẹp.
Khi về nhà em vẫn chu toàn hết mọi việc trong gia đình, chia sẻ nó với chồng. Em nấu cơm, chồng rửa bát, em giặt quần áo, chồng phơi chẳng hạn (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Trong bài viết của chị, em chỉ thấy duy nhất chị nhắc đến biệt tài xinh và có công việc tốt, thăng tiến nhanh của chị. Còn biệt tài mà người phụ nữ nào cũng có, đó là giữ gìn và chăm sóc tổ ấm thì chị lại chưa nhắc đến. Những việc đó chồng chị đã làm hết cho chị rồi phải không?
Bản thân em và hàng triệu người phụ nữ khác vẫn đang ngày ngày đi làm kiếm tiền, tối về nấu mâm cơm thật ngon cho gia đình sum họp; giặt quần áo thật sạch, thật thơm cho chồng, cho con; lau dọn nhà cửa thật tinh tươm để mọi người trong gia đình đều thấy tiện nghi, thoải mái.
Đồng ý rằng có những người phụ nữ ôm hết việc vào mình, để rồi sau đó than khổ, than mệt mà không ai thương. Nhưng với riêng em, em vẫn đi làm kiếm được tiền (tuy có lẽ không bằng chị). Khi về nhà, em vẫn chu toàn hết mọi việc trong gia đình, chia sẻ nó với chồng. Ví dụ em nấu cơm, chồng rửa bát, em giặt quần áo, chồng phơi chẳng hạn. Em chưa đến mức ngồi không xem chồng lau dọn nhà cửa, kể cả chồng có tranh làm đi nữa.
Em nghĩ thời đại bây giờ rất nhiều chị em cũng làm được việc chia sẻ việc nhà với chồng. Em thấy những người phụ nữ đó mới chính là xinh đẹp và tài giỏi. Còn như chị, em thấy chị chỉ việc đi làm. Em thấy chị thật thiệt thòi đó.
Chị thiệt thòi ở chỗ không cảm nhận được niềm vui sướng của người phụ nữ khi được chồng và con khen nấu ăn ngon. Chị không cảm nhận được sự hãnh diện khi khách đến chơi nhà, khen nhà cửa đẹp và sạch. Những niềm vui nho nhỏ đó không tầm thường chút nào.
Em không xinh đẹp, nhan sắc của em chỉ ở mức trung bình khá, vóc dáng không được cao. Nhưng em biết cách làm cho mình đẹp hơn (Ảnh minh họa)
Ông xã chị liệu sẽ vui vẻ làm thay việc cho chị đến bao lâu nữa? Khi mà theo em thấy chị kể, hình như chị chưa nấu bữa nào cho ông xã. Ông xã chị liệu sẽ vui vẻ chờ chị đi uống rượu đến bao giờ nữa khi mà nhìn người ta được vợ chăm sóc, được vợ chờ đợi mình đi làm về với mâm cơm nóng hổi? Em tin anh ấy sẽ không còn vui vẻ nhiều ngày nữa đâu.
Điều người phụ nữ nào cũng làm được mà chị không làm được, thì em thấy chị mới chính là xấu và dốt đó. Còn việc kiếm tiền, chăm sóc bản thân, mua sắm cho mình, em nghĩ, những chuyện đó quá đơn giản. Đơn giản đến mức chẳng ai thèm mang những chuyện đó ra khoe như một cái tài giống chị cả.
Chúc chị thật vui và cố gắng đừng để cho anh nhà phải lên mục Tâm sự để chia sẻ tiếp về chuyện “Làm đàn bà thay vợ” nhé!
Thân!
Theo VNE
Lời cuối viết cho em
Khi viết những dòng này có lẽ là lúc anh yếu đuối nhất từ trước đến giờ!
Cũng đã một thời gian rồi em nhỉ, kể từ chiều hôm đó em quyết định chúng ta nên dừng lại.
Em sợ khi chúng ta gặp nhau thì em không thể nói được ư?
Em sợ khi phải đối mặt với anh thế sao?
Em sợ em sẽ không quên được anh ư?
Có lẽ lúc anh đang hạnh phúc nhất cũng chính là lúc anh rơi vào tuyệt vọng nhất, nhưng cuộc sống đâu phải như những gì mình ước mơ đúng không em. Khi nghe những điều em nói anh như muốn tan ra, có ai ngờ bàn tay anh nắm thật chặt tưởng không bao giờ mất, không bao giờ xa anh lại để bàn tay anh cô đơn trong nỗi nhớ. Tình yêu không phải toán học, kỷ niệm không phải cơn mưa mùa hạ, rất nặng hạt để có thể cuốn trôi tất cả, và trái tim anh không phải gỗ đá để không phải buồn, phải nhỏ lệ khi em mang theo vùng trời bình yên của anh đi xa...
Những ngày qua là khoảng thời gian khó khăn với anh nhất em biết không? Đêm nằm không thể ngủ, anh sợ khi nhắm mắt lại sẽ thấy em. Anh đau lắm. Anh phải làm sao để quên em? Anh sợ nơi đó, đi đâu cũng thấy chỉ là kỉ niệm... nó như ùa về cùng một lúc khiến anh nghẹt thở.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu của mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình.
Em đã chọn con đường không có anh, em chọn rẽ lối khi chúng ta đang đi cùng nhau... Em chọn cách quay lại với họ...
Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi (Ảnh minh họa)
Anh không thể trách em khi tình yêu ấy không còn hướng về anh nữa. Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi.
Anh buồn khi nghe em nói " Lẽ ra chúng ta không nên quen nhau". Em hối hận ư? Vì tình yêu em dành cho anh hay đó chỉ là chút rung động? Chắc là không rồi vì em nói em yêu anh cơ mà. Hãy giữ chặt lấy tình yêu của mình em nhé...
Xin em đừng cùng ai đó qua những con đường mà ta đã đi, hãy để cho nó là một góc kỉ niệm của anh thôi nhé được không?
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh. Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác nhưng liệu có làm được?
Cảm ơn em đã mang anh ra khỏi thế giới đó...
Cảm ơn em đã cho anh biết tình yêu trong anh vẫn còn...
Cảm ơn em vì là "Thần may mắn" của anh...
Cảm ơn em vì những yêu thương chăm sóc đã dành cho anh...
Cảm ơn em...
Cảm ơn em vì tất cả...
Cảm ơn em người con gái anh yêu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chẳng lẽ cứ nhắm mắt lại mà yêu? Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cầu mong đó chỉ là một cơn ác mộng. Quen nhau rất lâu, chơi với nhau rất thân nhưng đến năm cuối đại học, tôi mới có tình cảm đặc biệt với Minh. Tuy vậy, tôi vẫn chưa nhận lời yêu người con trai hiền lành, chăm chỉ ấy bởi tôi còn cân phân chọn...