Trao đời con gái, anh khinh tôi “cũng thường thôi”
Chấm dứt mối tình hơn 2 năm, điều tôi tiếc không phải là mất đi anh ta mà đã trót trao thân cho một gã đàn ông bỉ ổi để rồi bị anh ta c.oi t.hường.
Câu chuyện tình của tôi, lỗi trước hết thuộc về tôi. Tôi đã sai lầm khi tin và yêu một người như hắn ta để rồi cuối cùng nhận về những đắng cay.
Khi gặp anh ta, tôi 22 t.uổi, là sinh viên mới ra trường. Anh ta bảnh bao, có công việc làm ổn định và dư giả so với bạn bè đồng trang lứa. Tuy thế, yêu anh, tôi chưa bao giờ lợi dụng hay có ý vòi vĩnh chuyện t.iền bạc mặc dù tôi luôn được đ.ánh giá là cô gái có nhan sắc hoa khôi. Tôi ý thức được tình yêu cần sự chân thành và thật lòng chứ không phải ỷ vào ngoại hình để vòi vĩnh hay làm cao.
Ngay từ khi yêu, tôi đã luôn muốn giữ gìn cho tới ngày cưới. Anh ta không phải người đầu tiên mà tôi yêu nhưng thực sự tôi vẫn còn là một cô gái trong trắng khi hai đứa đến với nhau. Tôi có nói quan điểm của mình cho anh ta biết nhưng đáp lại chỉ là thái độ dửng dưng. Anh ta chê tôi cổ hủ, lạc hậu, tư tưởng ích kỉ, yêu nhau, trao cho nhau những điều tuyệt vời nhất là điều bình thường. Thậm chí anh ta còn nói tôi cố giữ cho mình chẳng qua là không đủ tin tưởng, sợ rằng sẽ không cưới nhau thì sau này mang tiếng với chồng. Nếu tin anh ta sẽ cưới tôi làm vợ, việc giữ gìn đó chẳng có ích gì.
Anh ta không phải người đầu tiên mà tôi yêu nhưng thực sự tôi vẫn còn là một cô gái trong trắng khi hai đứa đến với nhau. (Ảnh minh họa)
Con gái hay mềm lòng… Tôi đã khăng khăng bảo vệ quan điểm của mình được hơn 1 năm thì cuối cùng thất bại. Ngần ấy thời gian bên nhau, mỗi khi có cơ hội là anh ta lại gạ gẫm, năn nỉ, thậm chí ra điều kiện với tôi. Nghĩ rằng anh ta yêu mình quá không chịu được, nên tôi đã yếu lòng. Trong lần đi nghỉ cuối tuần cùng nhau, tôi đã trao cho anh ta những gì trong trắng nhất. Khi đó, tôi vừa bước sang t.uổi 25!
Đó thực sự là một sai lầm của tôi. Sai lầm không phải là vì tôi đã đ.ánh mất mình mà bởi tôi chọn nhầm người để trao đời con gái. Lần ấy trở về, tôi bắt đầu cảm thấy mọi chuyện khác thường.
Video đang HOT
Trong một lần tình cờ, tôi tới căn chung cư của anh mà không báo trước, tôi nghe rõ tiếng anh ta bả lả nói chuyện và cười một cách khả ố khi nói về tôi. Bạn bè khen anh ta tốt phúc khi yêu được cô gái ngoan hiền như tôi, còn anh ta thì cười lớn và nói bằng cái giọng k.hinh t.hường. Anh ta bóc mẽ tôi cũng tầm thường như bao cô khác thôi, yêu lâu là có thể lên giường. Giờ anh ta đã chiếm trọn con người tôi rồi, cũng chẳng danh giá gì mấy, không như cái vẻ ngoài c.ao n.gạo của tôi.
Đó thực sự là một sai lầm của tôi. Sai lầm không phải là vì tôi đã đ.ánh mất mình mà bởi tôi chọn nhầm người để trao đời con gái. (Ảnh minh họa)
Tôi quyết định chấm dứt tình yêu của mình kể từ hôm đó. Anh ta không hiểu vì sao, anh ta vẫn xác định lấy tôi nên khá ngạc nhiên với lựa chọn này của tôi. Anh ta còn nói tôi sẽ chịu thiệt thòi nếu dừng lại. Nhưng tôi nghĩ khác… Tôi trao đi cái ngàn vàng không phải cần một tấm chồng mà vì tôi yêu thật. Và cái mà tôi nhận được về chỉ là sự k.hinh t.hường thì đâu cần gì cả đời phải cố sống bên một gã đàn ông coi mình không ra gì như thế.
Tôi cay đắng nhưng không tiếc cuộc tình này. Nó cho tôi một bài học lớn, một bài học mà tôi phải trả cái giá khá đắt để có được!
Theo Phamtrang/Eva
Đằng sau món quà mẹ chồng đặt dưới giường đêm tân hôn
Tôi rất ngạc nhiên thấy mẹ chồng trên tay cầm một chiếc dao mới tặng vợ chồng tôi.
Lấy chồng đã được hơn 1 tháng mà cho đến giờ tôi vẫn bị ám ảnh mỗi khi đối diện với chồng. Yêu anh đến hơn 1 năm, bao nhiêu lần đi chơi chung, ngày nào cũng tâm sự vậy mà sao đến khi làm vợ anh tôi mới biết anh mang căn bệnh đáng sợ đến vậy.
Tôi gặp chồng khi cả hai đã vào độ t.uổi được mọi người coi là ế. Ai cũng bảo tôi may mắn vì không chỉ lấy được chồng mà anh lại còn là trai thành phố, con nhà gia giáo có nhà cửa, công việc ổn định. Nói chung nói như mọi người lấy anh tôi chẳng còn lo điều gì.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi thấy hoảng (Ảnh minh họa)
Còn với tôi thì thú thực tôi cảm thấy yên tâm và hạnh phúc vì anh hiền lành, không cờ bạc, rượu chè và yêu tôi thật lòng. Ngày yêu nhau, anh thường xuyên đi gần 20 km xuống nhà tôi mỗi khi tôi bảo nhớ.
Và trong suốt hơn 1 năm yêu nhau, chúng tôi đã chia sẻ và hiểu nhau trong mọi chuyện, từ sở thích, giờ ăn, ngủ, gu ăn mặc cho đến khẩu vị từng món ăn.
Tưởng rằng chúng tôi đã hiểu nhau đến chân tơ kẽ óc. Vậy mà cho đến tận đêm đầu tiên làm vợ anh, tôi mới biết một sự thật động trời qua món quà mẹ chồng kín đáo giấu dưới giường cưới của chúng tôi.
Hôm đó, sau cả ngày mệt rã rời với việc tiếp đón khách, tối đó khi trở về phòng riêng, chồng tôi đặt lưng xuống giường là ngủ ngáy như sấm, còn tôi cũng đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng mẹ chồng gõ cửa.
Khi cánh cửa bật mở, tôi rất ngạc nhiên thấy mẹ chồng trên tay cầm một chiếc dao mới rồi tươi cười bảo "mẹ tặng vợ chồng con". Khi tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì bà đã giúi vào tay tôi vào bảo đặt xuống dưới chiếu chiếc giường cưới của chúng tôi. Bà dặn dao này là dao lấy vía nên tuyệt đối không mang ra dùng.
Phần vì tò mò, phần vì cũng muốn trò chuyện với mẹ trong ngày đầu về làm dâu nên tối đó tôi đã theo mẹ xuống phòng khách trò chuyện. Qua câu chuyện dài dòng, mẹ chồng tôi đã tiết lộ rằng chồng tôi bóng vía kém lại mắc bệnh động kinh từ nhỏ nên thi thoảng khi say rượu hay mệt mỏi, căng thẳng là anh lại trở bệnh.
Trước nay, ở giường anh nằm, bao giờ bà cũng làm mẹo bằng việc cất giấu một chiếc dao dưới chiếu. Tuy nhiên, từ hôm đóng giường cưới, bà chưa kịp để dao dưới đó. Hơn nữa, bà cũng muốn tự tay tôi đặt dao dưới đó để mong anh sẽ khỏe mạnh hơn nên đợi đến đêm tôi về nhà bà mới đưa chiếc dao đã được bà sắm từ lâu.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi thấy choáng váng, trời ơi yêu nhau chừng ấy thời gian mà sao giờ tôi mới biết thực tế này. Cả đêm đó tôi thức trắng. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đành an ủi bản thân rằng biết đâu mẹ chồng tôi nói đúng: Khi lấy vợ vào, có hơi phụ nữ, anh sẽ khỏi bệnh.
Tuy nhiên, ý nghĩ đó chỉ tồn tại được đúng 3 ngày đầu làm vợ anh. Bởi đến ngày thứ 4, tôi đã chứng kiến những cơn bạo bệnh của anh: Cả đêm anh nằm co quắp, sùi bọt mép trên giường khiến cả nhà phải xúm lại tìm cách chữa.
Sau đêm đó, ngày hôm sau anh lại bình thường, lại phong độ như những gì tôi từng thấy. Nhưng cứ thi thoảng, vào những hôm mỏi mệt, anh lại hoặc rơi vào trạng thái bất động hoặc rơi vào trạng thái điên loạn, tự đ.ập đ.ầu vào tường đến c.hảy m.áu.
Mẹ chồng tôi kể rằng có lần mọi người đi vắng đúng hôm anh lên cơn động kinh, anh đã đ.ập đ.ầu vào tường đến mức phải đi khâu mấy mũi. Thành ra, lâu nay, ông bà không khi nào dám để anh ở nhà một mình và hôm nào anh đi làm về muộn chút là cả nhà nháo nhác gọi điện thoại.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi thấy hoảng. Đến giờ, mỗi lần đối diện với chồng, tôi vẫn như không tin vào mắt mình, tai mình, tôi sợ khi nghĩ đến những lúc anh trở bệnh.
Chồng tôi bị bệnh, anh không có lỗi nhưng giờ tôi phải làm sao đây? Căn bệnh này khó lòng có thể chữa được và nếu chấp nhận sống và sinh con, con tôi có bị ảnh hưởng từ căn bệnh của chồng chăng? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo ....hanh@gmail.com/24h
Tạo điều kiện cho chồng chơi thể thao tối nhưng lại bị anh lừa dối Anh một mực phủ nhận chuyện n.goại t.ình, bảo đó chỉ là trêu đùa. Khi đuối lý thì anh bảo là do tôi ích kỷ, không niềm nở khi anh đi chơi thể thao. Ảnh minh họa Tôi và chồng đến với nhau một cách tự nguyện, xuất phát từ tình yêu không toan tính. Cuộc sống vợ chồng tạm bình yên được...