Tranh thủ nói xấu chồng
Chẳng bao giờ chồng xì ra một đồng để mua quà cáp cho vợ hay mẹ vợ nhân ngày phụ nữ. Tôi phàn nàn thì chồng cho rằng tôi câu nệ hình thức, quan cách.
Nói thật, mang chuyện chồng xấu tính ra nói thì ngại nhưng thật lòng, chỉ có cách này, mình mới cảm thấy thoải mái và được chia sẻ. Nói với bạn bè thì lại sợ họ đi kể với chồng, nói với ai cũng không có cảm giác tin tưởng, vì lỡ đến tai chồng thì mọi chuyện sẽ to tát hơn. Nhưng viết ra thế này, cảm thấy thoải mái lắm!
Chồng tôi, từ ngày lấy về, tôi mới biết anh có cái tính xấu ơi là xấu. Nghĩ đến mà xấu hổ. Sang nhà mẹ vợ, có cái gì chồng cũng bòn rút. Ngay cả mấy tí thịt gà, xôi còn lại trong ngày giỗ, chồng cũng xin mẹ mang về bảo cho các cháu. Nhiều lúc tôi không muốn lấy vì con cái sang chẳng có gì cho mẹ thì thôi, lại còn tha lôi làm ngại người. Vợ chồng thì không nói làm gì, đằng này còn em rể, anh rể, em dâu, cũng tụ tập cả. Nếu ai cũng có cái tính như chồng thì có phải bố mẹ của cải đâu mà cho. Tôi nhiều lúc thấy xấu hổ với các em, các chị.
Chồng tôi hay ghen tị, cứ sợ bố mẹ thiên vị cháu này, coi rẻ cháu khác. Có cái gì cũng đòi công bằng, ngay cả miếng ăn, quả táo, quả lê mà ông bà có cho các cháu. Nghĩ bụng, mình đã không có cho ông bà thì thôi, còn tính chuyện ông bà cho cháu. Mà cũng hay, giỗ Tết nếu không phải là tôi chủ động mua đồ sang nhà bố mẹ thì chồng tôi không bao giờ đả động. Chồng coi như đó là trách nhiệm của tôi, bắt buộc tôi phải làm. Tôi cũng vì ngại thay cho chồng mà phải chủ động đi làm hết những việc ấy.
Chồng tôi hay ghen tị, cứ sợ bố mẹ thiên vị cháu này, coi rẻ cháu khác. Có cái gì cũng đòi công bằng, ngay cả miếng ăn, quả táo, quả lê mà ông bà có cho các cháu. (ảnh minh họa)
Tôi làm con trưởng trong nhà, dù là con gái. Vì vậy, chồng tôi là rể trưởng. Nhưng khổ nỗi, anh chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của mình.
Video đang HOT
Nói đi nói lại, chồng có cái tính ki bo. Nhiều lần đi ăn cùng bạn bè, chồng không bao giờ chịu rút tiền ra. Bao nhiêu lần như thế rồi chứ không phải lần đầu. Tôi thấy xấu hổ, không dám nói ngay trước mặt người khác, nhưng về tới nhà, tôi nói này nói nọ thì chồng mắng tôi, đàn bà lắm chuyện, đó là kế sách. Kế sách cái gì, chẳng phải là “mưu hèn kế bẩn” sao?
Mỗi lần định đi đâu với bạn bè là chồng thường nhịn cơm, vì biết rằng hôm ấy sẽ được ăn no nê, tha hồ đánh chén mà không phải trả tiền. Chồng tôi còn thường xuyên bày trò “quên ví ở nhà” để trốn tránh trách nhiệm. Một lần, hai lần còn được, đằng này ăn của người ta mãi rồi mà không trả thì còn mặt mũi nào. Đúng là số tôi khổ, toàn phải đi đỡ đạn cho chồng.
Chẳng bao giờ chồng xì ra một đồng để mua quà cáp cho vợ hay mẹ vợ nhân ngày phụ nữ. Tôi phàn nàn thì chồng cho rằng tôi câu nệ hình thức, quan cách. Đã là vợ chồng bao năm rồi còn cần gì quà cáp, lúc nào chồng cũng có cái lý lẽ xuông ấy.
Tôi không biết với tình cảnh này thì sẽ chịu được bao lâu nữa. Chắc thời gian không xa thôi, tôi sẽ chán chồng vô cùng nếu như anh không chịu thay đổi. Tôi mệt mỏi, chán nản với việc phải phục vụ chồng và chịu những điều tiếng phàn nàn không hay như thế này lắm. Tôi thật sự bối rối, không biết phải làm sao nhưng nói mãi chồng không tiếp thu, không nghe.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chuyện tình éo le
Dũng đến dự đám cưới với hai tâm trạng và tư cách khác nhau: Niềm vui của một người bạn thân và nỗi đau khổ của một người yêu khi người ấy đi lấy chồng.
Anh chẳng bao giờ nghĩ tình bạn của 3 người lại có ngày éo le như thế.
Dũng, Ngọc và Dương là bạn thân của nhau suốt những năm tháng cấp 3 và đại học. Có lẽ cái vẻ đoan trang và nết na của Ngọc làm cho cả Dũng và Dương đều không thể nào kìm nén nổi tình cảm của mình. Cả hai đem lòng yêu Ngọc. Sự nhạy cảm của một người con gái đủ để Ngọc biết điều đó. Nhưng tình yêu chỉ có một mà thôi. Ngọc hướng trái tim về phía Dũng. Họ yêu nhau. Một tình yêu thật đẹp. Dương lẳng lặng rút lui khỏi cuộc tình ấy. Bởi với Dương, ở đời này, ngoài tình yêu, anh còn một thứ khác cần nâng niu và trân trọng, đó là tình bạn hơn 10 năm qua của ba người.
Dương chấp nhận là một người bạn thân, một "chuyên gia gỡ rối" trong tình yêu của Dũng và Ngọc. Mỗi lần hai người có gì hiểu lầm, xích mích hay giận dỗi, Dương đều lắng nghe và tìm cách giải quyết giúp. Ngọc và Dũng đều là những người bạn mà anh thấy rằng may mắn lắm mình mới có được. Nhưng cũng không tránh khỏi những phút giây Dương thấy nghẹn đắng nơi cổ họng, thấy tim mình rớm máu vì tình yêu của họ.
Dũng đi du học nước ngoài hai năm để hoàn thành nốt tấm bằng Thạc sĩ. Ngày Dũng đi, Ngọc khóc như mưa. Dũng ôm lấy người yêu: "Đợi anh về em nhé, sẽ nhanh thôi mà. Anh về chúng mình sẽ cưới". Dũng nắm lấy tay Dương người bạn chí cốt: "Hãy chăm sóc Ngọc giúp mình, mình nhờ cậy ở cậu đấy". Dương không nói gì, chỉ nhìn bạn rồi khẽ gật đầu. Cả hai đều hiểu, đó là lời hứa thiêng liêng.
Tình bạn hơn 10 năm và sự tin tưởng vào nhân cách của nhau khiến cả Dũng và Dương đều không có một chút mảy may e ngại nào. Dũng không bao giờ lo sợ Dương sẽ "cướp" mất Ngọc, dù anh biết Dương cũng đem lòng yêu cô. Còn Dương cũng không bao giờ có ý định lợi dụng bạn đi xa để chiếm lĩnh tình cảm.
Từ ngày Dũng đi, Dương thay bạn làm mọi việc. Lúc Ngọc ốm, Ngọc buồn, Ngọc vất vả Dương đều bên cạnh giúp đỡ. Mỗi lần Ngọc gục đầu vào vai Dương khóc vì nhớ Dũng, anh như một người anh trai, vỗ về an ủi, dù con tim anh cũng cần có ai đó làm như vậy. Gần 2 năm trôi qua, những cuộc điện thoại, tin nhắn của Dũng với Ngọc thưa dần, thay vào đó, Dương lúc nào cũng hiện hữu trong cuộc sống của Ngọc. Anh như một người bạn, một người anh trai và cả một người yêu.
Anh rũ bỏ những dằn vặt ám ảnh mình mà tiếp nhận sự thật có phần đau đớn đó... (Ảnh minh họa)
Dương không thay lòng đổi dạ và Ngọc cũng vậy. Nhưng người ta vẫn nói đấy thôi: xa mặt cách lòng. Hơn thế nữa, trong những thời điểm khó khăn nhất, Ngọc cần sự giúp đỡ và che chở của người yêu mình nhất, thì cái mà Ngọc nhận được lại chỉ có từ người bạn thân mà thôi.
Cha Ngọc phải đi cấp cứu bệnh viện. Người phát hiện và đưa ông tới viện là Dương. Người đóng tiền viện phí cho ông là Dương. Và người truyền cho ông những giọt máu để cứu sống ông cũng là Dương. Sau lần đó, mọi người trong gia đình Ngọc đều cảm kích anh. Và tất nhiên lòng biết ơn nhiều nhất là từ Ngọc.
Bố mẹ Ngọc muốn cô lấy Dương, cái lí do mà họ đưa ra thật sự chẳng thể nào tốt hơn được nữa: "Con yêu Dũng, nhưng giờ Dũng ở quá xa con. Chẳng biết ngày trở về liệu tình yêu đó có còn vẹn nguyên không? Con cũng đến tuổi lập gia đình rồi. Mấy năm qua, ai là người bên con, giúp con và giúp gia đình này có lẽ con rõ hơn ai hết. Tình yêu có thể đến sau hôn nhân con ạ. Nhất là khi con và Dương đã là bạn tốt của nhau và Dương yêu con".
Ngọc suy nghĩ mãi rồi quyết định đồng ý. Xét cho đến cùng, người con gái dù mạnh mẽ đến đâu vẫn cần có người đàn ông bên mình để được bao bọc và che chở. Mà người đàn ông làm việc đó với Ngọc lúc này là Dương. Ngọc nói với Dương quyết định của mình. Nhưng Dương yêu cầu chờ Dũng về. Anh không muốn là người cướp người yêu của bạn. Thời gian qua anh làm mọi việc đều chỉ vì anh là bạn Dũng và cũng là bạn Ngọc. Nếu ngày hôm nay Ngọc quyết định yêu anh vì anh có thể mang lại hạnh phúc cho Ngọc, anh sẽ không từ chối. Nhưng anh cần nói rõ điều đó với Dũng.
Ngày Dũng về nước. Cả ba người hẹn gặp nhau ở quán cà phê quen thuộc. Câu chuyện được bắt đầu thật dài và Dũng nhanh chóng nhận ra điều mà Dương và Ngọc muốn nói. Anh im lặng một hồi và nói: "Mình tôn trọng quyết định của Ngọc, chỉ có cô ấy mới biết ai là người mang lại hạnh phúc cho mình". Ngọc nhìn Dũng, nước mắt chứa chan: "Em xin lỗi".
Dũng đau khổ, anh có cảm giác mình bị lừa dối, bị phản bội. Nhưng rồi anh học cách chấp nhận sự thật theo hướng tích cực nhất. Nếu ngày trước Dương có thể toàn tâm toàn ý đóng vai trò một người bạn khi Ngọc chọn anh là người yêu thì ngày hôm nay anh cũng nên làm như vậy khi Ngọc chọn Dương làm chồng. Anh rũ bỏ những dằn vặt ám ảnh mình mà tiếp nhận sự thật có phần đau đớn đó.
Dũng đứng vào một góc khuất trong đám cưới, nhìn hai người bạn thân của mình hân hoan tiếp khách. Dũng khẽ thở một tiếng thật dài, rồi mỉm cười. Anh đến bên bàn tiệc, nâng ly rượu chúc mừng Ngọc và Dương "Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc mong manh! ""Tình yêu của chúng tôi đến rất nhẹ nhàng không một lí do và rồi ngày hôm nay nó ra đi cũng thật lặng lẽ""... Đã rất nhiều người hỏi cô rằng: tại sao không một lần níu kéo để anh ở lại bên mình? Cô đã không làm như vậy bởi vì cô nghĩ mỗi người một suy nghĩ khác nhau và...