Trắng tay vì chạy theo gã Sở Khanh
Tôi quá ngu ngốc tin yêu anh và bị lừa, bị bỏ rơi. Giờ tôi chỉ biết khóc suốt ngày và nuôi lòng trả thù con người tệ bạc đó.
Tôi 43 tuổi, lấy chồng từ lúc 25 tuổi, đến giờ có 3 mặt con. Nói chung tôi có một gia đình hạnh phúc, chồng hiền lành biết lo gia đình, các con học hành tốt, ngoan ngoãn, khỏe mạnh. Từ hai bàn tay trắng vợ chồng phấn đấu chăm chỉ làm ăn nên sau hơn chục năm đã làm chủ một công ty tư nhân khá lớn ở Hà Nội, có nhà lầu, ôtô, kinh tế khá đầy đủ. Tôi rất yêu chồng, thương con nhưng từ lúc gặp anh tôi như bị cuốn hút bởi cặp mắt đa tình và vẻ điển trai.
Anh tâm sự còn độc thân, đang quen nhiều bạn gái nhưng tính rất khó, đến giờ vẫn chưa chọn được ai, chưa yêu ai. Anh nói trên đời này đầy gian dối, lừa lọc nên nhiều khi cảm thấy chán không thích dính vào tình, chỉ muốn lên chùa tu để có phước đức cho kiếp sau. Điều bất cần đời và bất cần tình này vừa kích thích tôi, vừa đánh gục niềm kiêu hãnh của một phụ nữ trẻ đẹp, danh giá và giàu có như tôi.
Xưa nay tôi vẫn tự hào là một người đàn bà xinh xắn, có nhan sắc, cộng với quá khứ lẫy lừng thời trẻ từng là một hoa khôi sắc nước hương trời trong vùng. Đã có biết bao thanh niên đàn ông say đắm theo đuổi, tán tỉnh mà tôi không thèm để ý. Giờ tôi bị anh ta đánh gục, yêu anh ta mà không biết mình đúng hay sai nữa. Chúng tôi lén lút qua lại rồi chuyện gì đến cũng đến, sau những lần đó là cảm giác tội lỗi lại day dứt trong lòng.
Tôi hối hận vì trót phản bội chồng con, muốn chấm dứt cuộc tình tội lỗi này nhưng không thể nào một sớm một chiều dứt ra đuợc. Cứ như thế tâm hồn tôi ở trong trạng thái nửa say mê nửa tội lỗi, cảm thấy ghê sợ chính mình. Tôi biết ở trong bùn mà không thể tự mình thoát ra khỏi bùn, bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về gia đình anh ta, thật sốc khi biết được anh không phải độc thân mà đang ở với vợ. Tuy chưa có con nhưng vợ chồng lấy nhau gần chục năm. Gia đình ở Hải Phòng và anh xuống Hà Nội đi công tác dài ngày.
Khi chất vấn, anh nói tuy có vợ nhưng từ lâu không sống cuộc sống vợ chồng vì hai người không hợp nhau, đó chính là lý do khiến họ không muốn có con. Giờ trên giấy tờ, danh nghĩa là vợ chồng chứ sống như độc thân, không quan tâm nhau, ai muốn làm gì vẫn đuợc phép làm, muốn quen hay kiếm người khác cứ tự do, vô tư. Tôi lại tin anh, ngược lại anh đòi tôi bỏ chồng nếu thật lòng yêu anh. Tôi lưỡng lự và phân vân, bỏ chồng con tôi không nỡ vì chồng không có lỗi gì, lúc nào cũng yêu thương và quan tâm tôi.
Anh dọa nếu tôi không quyết định anh sẽ chia tay vì chán làm kẻ thứ ba lén lút trong bóng tối. Anh hứa sẽ cho tôi một cuộc sống hạnh phúc đến hết cuộc đời. Tôi và anh cũng nhiều lần giận nhau vì chuyện này. Tôi xin thời gian vì không thể một sớm một chiều bỏ gia đình và nhất là thật lòng mà nói tôi vẫn còn yêu thương chồng.
Tôi tham lam, vừa yêu chồng vừa yêu tình nhân. Rồi chuyện tôi lo sợ nhất cũng chẳng tránh được. Mấy tháng sau chồng tôi phát hiện chuyện ngoại tình này. Anh lồng lộn lên mắng chửi tôi và đi kiếm người tình đòi trả thù. Sau đó mỗi ngày anh đều say khướt và trốn tránh mọi người không bước ra khỏi ngõ. Người tình sợ bị đánh hay bị đâm đã khôn ngoan trốn kỹ nhưng vẫn tìm được cách liên lạc với tôi tuy không thường xuyên.
Hai tháng trời nặng nề tưởng chừng như hai năm cũng trôi qua. Chồng buồn quá không ăn uống, chỉ rượu suốt ngày, người gầy rạc thấy mà thương. Tôi hối hận, vừa thương chồng vì tất cả lỗi lầm do tôi gây nên nhưng xa người tình tôi lại nhung nhớ và đau đớn. Cuối cùng chồng cương quyết đòi ly hôn. Mặc dù không muốn bỏ gia đình nhưng vì sĩ diện cao tôi cũng đồng ý.
Chồng và tôi thống nhất một giải pháp, căn nhà lớn anh và các con tiếp tục ở vì gần công ty, còn tôi dọn về căn hộ cao cấp mới mua trước đây một năm. Sau một năm ly thân, thủ tục ly hôn ở toà án hoàn tất, tài sản chia đôi. Anh rước mẹ lên phụ chăm sóc các con. Phần tôi và người tình chính thức sống bên nhau, chung nhà từ lúc ly thân đến lúc tôi ly hôn chồng.
Thời gian đó thật ra tôi ít khi đuợc vui mà lại buồn nhiều. Buồn vì nhớ con, tuy cũng nhiều khi về thăm, nhưng bao giờ cũng nhận được những ánh mắt khinh bỉ bên nhà chồng cũ và các con dường như bớt rất nhiều tình thương mà ngày nào chúng còn thắm thiết dành cho mẹ. Buồn vì anh ta và tôi hay gây gổ, cãi cọ. Anh thường xuyên bỏ tôi một mình ở nhà, lấy cớ về thăm bố mẹ hoặc lo chuyện nhà.
Rồi anh bảo đưa hết tiền để đầu tư làm ăn trong giới showbiz gì đó, anh nói muốn phát triển thương hiệu người mẫu của anh nên nói tôi tạm thời phải bán căn hộ lấy tiền đầu tư, làm rồi sau một thời gian ngắn thế nào cũng vô mánh, sẽ mua lại căn biệt thự đẹp gấp chục lần như thế. Tôi thấy anh đưa ra nào là hình ảnh các dự án, ảnh chụp với các diễn viên, ca sĩ, người mẫu, do đó tất cả tài sản, tiền bạc của cải và cả tiền bán căn nhà tôi cũng mù quáng vì tình mà đưa anh tất cả, tạm dọn về ở đỡ một phòng trọ với số tiền thuê hàng tháng 5 triệu.
Video đang HOT
Sau đó anh bặt tin âm tín, bỏ lại tôi một mình chơi vơi, liên lạc di động không được hình như anh đã thay sim. Tức quá tôi tìm xuống nhà vợ anh ở Hải Phòng, sững sờ đau đớn biết được hai người vẫn còn là vợ chồng, anh đi đâu cũng một tháng ghé nhà một hai lần. Ngoài người vợ ra, anh còn có một đống nhân tình và bốn người con rơi. Vợ anh đau khổ cam chịu như vậy vì chị vô sinh. Còn anh thật sự là một kẻ Sở Khanh, bạc tình bạc nghĩa, mặt nạ hiền lành, đẹp trai, đạo đức của anh giờ đây đã bị rơi xuống.
Tôi quá ngu ngốc tin yêu anh và bị lừa, bị bỏ rơi một cách trắng trợn. Giờ tôi chỉ biết khóc suốt ngày và nuôi lòng trả thù con người tệ bạc đó, nhưng chẳng thể làm gì được vì hoàn toàn trắng tay, mất gia đình và mất tất cả.
Theo VNE
Vụ chồng vào tù vì cứu vợ mang thai: Con chết đuối, vợ bỏ nhà đi
Sau khi bị hai thanh niên đánh hư thai, chồng lãnh án nặng, con út ngã hồ chết, người vợ trong vụ "giải cứu" đã bỏ đi suốt nhiều tháng qua, để lại con nhỏ cho bà nội.
Cả gia đình tan nát vì những thanh niên côn đồ
Đến nhà anh Nguyễn Thanh Tuấn - nhân vật chính trong vụ án "Giải cứu vợ mang thai, bị lãnh án 14 năm tù", chúng tôi không khỏi bất ngờ khi hay tin vợ Tuấn đã bỏ nhà đi nhiều tháng nay, không quay lại thăm con - ngay sau khi Tuấn phải nhận mức án tăng cao từ 12 năm lên thành 14 năm tại tòa án tối cao TP.HCM.
Bà Hương (mẹ ruột Tuấn) khóc nức nở trong suốt thời gian kể lại câu chuyện bi kịch của gia đình mình.
Chồng giận bỏ đi, con trai duy nhất vào tù, 2 đứa cháu không còn nữa, con dâu giờ cũng biệt tăm... bà chỉ còn một nỗi đau và một nỗi lo to lớn cận kề bên mình.
Bà Đào Thị Thu Hương (mẹ ruột Tuấn) nức nở khi được hỏi về con dâu: "Còn gì nữa đâu mà tìm nó. Mất hết rồi cô ơi. Gia đình tôi tan nát hết rồi...". Sau một hồi được động viên, an ủi - bà Hương mời phóng viên về nhà nói chuyện và gửi hàng thịt heo cho một người bán hàng bên cạnh (bà vừa chuyển nghề bán thịt ở chợ nhỏ trong xóm để kiếm tiền nuôi cháu).
Vừa vào nhà, bà kêu Khang (6 tuổi, con lớn của anh Tuấn và chị Tuyền) ra chào khách rồi buồn bã lấy xuống một tấm ảnh trên cao - có hình một đứa trẻ nhỏ, và nói: "Con nó đây (cậu bé có mặt cùng anh Tuấn và chị Tuyền trong đêm xảy ra vụ án - PV), mới 3 tuổi thôi, chết sau khi bố nó ở tù 4 tháng. Vậy mà nó đâu có biết. Tôi giấu mãi, sợ nó biết sự thật sẽ bất mãn cuộc sống mà sinh bệnh rồi chết trong tù, không còn về với tôi, với thằng Khang nữa..." - bà bật khóc - nỗi đau dường như đang chất chứa, chỉ chờ vỡ òa khi được nhắc đến.
Cháu Nguyễn Phúc Bảo đã không còn kịp để đón ba về.
Khang khá hồn nhiên nhưng có vẻ rất tình cảm. Thằng bé đến ôm lưng bà từ phía sau rồi nói những câu gì đó chỉ hai bà cháu nghe thấy. Cậu bé nhìn bà nội đầy tình cảm rồi bất ngờ chỉ tay vào tấm ảnh em trai, đầy hồn nhiên và nói: "Bảo này, Bảo này, em con đó. Em con nó chưa biết nói đâu nhưng không ở đây với con nữa".
Cháu Nguyễn Tấn Khang chỉ còn chỗ dựa duy nhất là bà nội.
Bà Hương cho biết, sau khi con đi tù, bà đem con dâu về nhà sống cùng để cùng nhau lo cho các cháu. Cả bà và con dâu đều xuất thân từ dân lao động nghèo khổ, không biết chữ nên làm gì cũng khó (ngày xưa anh Tuấn là trụ cột gia đình). Bà nói mãi con dâu mới học ký tên để có thể tự ký được tên mình khi lãnh lương để có thể xin làm công nhân cho khu công nghiệp gần nhà. Còn bà từ nghề phụ nấu cơm cũng đã chuyển sang buôn bán thịt heo ở chợ, mong sao kiếm thêm được nhiều tiền để lo cho cháu và đi thăm nuôi con trai trong trại.
Vậy mà tai ương không buông tha gia đình bà, Tuấn bị bắt vào tù được 4 tháng, chị Tuyền đưa 2 con đi khám bệnh ở bệnh viện tỉnh vì hai đứa bị bệnh. Trên đường đi xe buýt về, chị ghé qua trại bò sữa cho mấy đứa nhỏ nghỉ ngơi. Trong lúc đi mua cơm, vì không để ý, bé Bảo đã đi ra hồ nước và ngã chết ở đó từ bao giờ. Đến khi quay lại và phát hiện con không còn nữa, chị đi tìm thì mọi sự đã muộn màng.
Bà kể: "Trước đó 9 ngày, tôi còn đưa cháu lên thăm ba nó. Thằng Tuấn nói mẹ ráng lo cho các cháu giùm con, con ráng cải tạo tốt để về với gia đình và trả hiếu cho mẹ. Rồi nó dạy con nói (bé Bảo đang tập nói), vậy mà...
Hai vợ chồng cùng cháu Bảo trong ngày cưới (đến khi có 2 cháu, đôi vợ chồng nghèo mới đủ tiền làm đám tiệc ra mắt bà con).
Con dâu nó còn trẻ nên khó trách được. Hôm trước nó đi làm suốt 3 tuần không về thăm con, thằng Khang tối ngủ cứ giật mình rồi khóc vì nhớ ba, nhớ mẹ. Tôi xót quá có gọi nó về la nó, nó nói không muốn sống ở đây nữa, muốn về quê. Nhưng tôi gọi về đó, nhà nó cũng không biết nó ở đâu. Rồi cứ như vậy, nó đi mấy tháng nay rồi. Ông chồng sau của tôi cũng bỏ đi vì trách tôi bây giờ lo hết cho gia đình thằng Tuấn, nuôi con tù tội rồi nuôi cháu nhỏ, không quan tâm gia đình nên ổng giận đi luôn rồi... Giờ ai cũng bỏ đi, tôi đành một mình lo mọi việc. Chỉ mong sao mọi thứ tốt đẹp hơn bây giờ...
Cháu nội chết, con dâu bỏ đi biền biệt, tôi đâu dám kể với Tuấn. Đi thăm nó lần nào là phải nói dối nó lần đó. Nó nhớ vợ, nhớ con - cứ hỏi thăm hoài. Tôi sợ nó buồn, uất ức sinh bất mãn, sinh bệnh tật nên cứ cố giấu. Nhưng lần vừa rồi thằng Khang có nói hớ với ba nó nên tôi nghĩ phải sớm nói thật với nó thôi. Tôi đang nhờ người ta viết giùm lá thư để lần sau vô thăm, tôi đưa nó đọc. Mong nó sẽ đủ bản lĩnh chấp nhận sự thật này".
Ngày xưa, nó từng bị án treo vì không biết mà tiêu thụ xe gian
Tôi thương con nhưng không bênh con mình mà nói bậy. Thằng Tuấn lúc trước đi với bạn bè, nó có được nhờ giới thiệu người mua xe máy của bạn nó để nhận 50 ngàn tiền công. Nhưng ai ngờ đó là xe gian, nó bị bắt phạt 10 triệu và chịu án treo 1 năm. Từ nhỏ đến lớn, nó chưa bao giờ đánh nhau hay gây sự với ai cả. Đừng nói là chém giết người như vậy. Chẳng ai đang bình yên, hạnh phúc mà lại đi đánh đổi cả gia đình mình chỉ vì những thứ đó nếu không bị ép vào đường cùng. Tan nát hết rồi một gia đình. Con tôi giờ nó còn gì nữa đâu? Chịu tù 14 năm, mắc nợ gần 200 triệu, hai đứa con chết oan ức, vợ cũng bỏ đi không về... Không biết nó bám víu vào điều gì để sống tiếp bây giờ nữa. Tôi lo lắm".
Mong rằng sẽ có người giúp bà xin xem xét giảm tội cho con trai.
Bà đi bán thịt ngoài chợ, Khang mỗi ngày chơi ở nhà với các bạn hàng xóm.
"Hôm ra công an xã, tôi có gặp cậu Toàn (nam thanh niên gây sự đầu tiên, bị kết án tù 2 năm vì tội gây rối trật tự công cộng trong vụ án). Tôi có nói: "Con ơi, ăn nhậu rồi về nhà ngủ, chứ ra đường đánh võng lạng lách làm chi mà anh em gây sự đánh chém nhau như thế hả con ơi", cậu thanh niên đó lớn tiếng chửi tôi giữa phòng. Chú công an ở đó thấy vậy mới đến chỉ vào con dâu tôi rồi nói với cậu ta: "Đánh người ta hư thai, mặt mũi sưng lên như vậy mà còn chửi được hả" rồi đuổi cậu ta vào phòng trong ngồi.
Tôi đã qua nhà anh trai của cậu thanh niên kia rồi. Quê cậu đó ở Nghệ An, mấy cậu tham gia vụ đánh nhau hôm đó cũng ở ngoài đó thì phải. Tôi không biết Nghệ An ở đâu, nghe nói ngoài Bắc, xa lắm nên không về đó thắp nhang được. Tôi đi mượn được 15 triệu nên đem qua nhà đền bù, nói lời xin lỗi nhưng họ không đồng ý. Họ mắng nhiếc tôi đủ điều và không chịu tha cho thằng Tuấn".
Trong nước mắt, bà chia sẻ tiếp: "Cái thân tôi bệnh tật liên miên, mà đâu dám mua thuốc uống. Đi làm, đi bán được đồng nào là muốn để dành mua thức ăn cho con trong tù đồng nấy. Ở nhà hai bà cháu ăn uống tiết kiệm lắm, mỗi tháng thằng Khang đi học hết hơn 1 triệu. Còn bao nhiêu tiền dành dụm được là để dành đi thăm ba nó.
Khi được hỏi về dự định trong tương lai, cho câu chuyện buồn của anh Tuấn, cho đứa cháu trai duy nhất còn sót lại - bà buồn bã nhìn xa xăm, nước mắt dâng trào và nói: "Chợ dạo này ế, tôi chỉ lo không bán được, không có tiền lo cho cha con nó. Tôi nhìn vậy chứ bệnh ở trong người dữ lắm. Tôi mong thằng Tuấn về mau để còn nuôi dạy thằng Khang, lỡ tôi có chuyện gì cũng thấy an tâm vì cháu nó không cù bơ cù bất. Về chuyện Tuấn, giờ tôi ít học, không biết luật nên cũng chẳng biết sao. Nhưng nếu có cô chú nào hiểu luật, có thể hướng dẫn giúp tôi đi xin xem xét cho con mình thì tôi xin nhờ các cô chú. Nhà neo đơn lại gặp chuyện, tôi thật chẳng biết trông vào ai... Xin cô chú thương thằng Khang thì giúp ba nó về với nó. Tôi già rồi, chẳng biết sống thêm bao nhiêu ngày. Sợ không đợi được con".
Để xác minh sự việc, chúng tôi đã có cuộc trao đổi với một công an viên của xã Hiệp Phước (nơi gia đình anh Tuấn cư ngụ) và phó chủ tịch xã Phước Thiền (nơi xảy ra vụ án), cả hai đều xác nhận vợ anh Tuấn đã bỏ nhà đi suốt nhiều tháng nay khỏi nơi cư trú, không lý do.
Theo 2Sao / Tri thức trẻ
Ám ảnh làng góa bụa nơi đại ngàn Cơn lốc ma túy đi qua, Chà Lúm tan tác, hoang lạnh. Những người đàn bà góa chồng, những đứa trẻ sớm phải chịu cảnh mồ côi cứ ám ảnh người nơi xa đến... Ma túy, HIV đã cướp đi những đàn ông trụ cột ở Chà Lúm Bản "trắng" đàn ông... Chà Lúm (xã Yên Tĩnh, Tương Dương, Nghệ An) nằm chênh...