Trắng tay tại vì dại gái
Tôi chết lặng chẳng biết tìm em ở đâu cùng với số tiền tôi dành dụm cực khổ 3 năm trời.
Lấy xong tấm bằng tốt nghiệp lớp 12, tôi theo cậu ruột lên thành phố thuê trọ để kiếm sống. Nhà nghèo, lại còn cô em gái đang học lớp 10, tôi nghĩ mình sức dài vai rộng không thể ăn bám bố mẹ với mấy sào ruộng nên quyết chí ra đi lập thân, lập nghiệp.
Sức trai 18 tuổi, tôi chẳng nề hà bất cứ việc gì, từ bưng bê phục vụ quán ăn đến xách vữa, phụ hồ, khuân vác hàng ở bến xe…
Hai cậu cháu ở được với nhau hơn một năm thì bà ngoại tôi gọi cậu về quê lấy vợ. Nhân dịp này, tôi gửi cậu một ít tiền công dành dụm được để biếu bà, biếu bố mẹ.
Nghĩ đến nét mặt vui mừng của bố mẹ tôi khi cầm những đồng tiền tôi làm ra, tôi thấy lòng lâng lâng.
Cậu lấy vợ xong thì ở luôn lại quê, nên một mình tôi phải tự xoay sở mọi việc. Thỉnh thoảng tôi cũng tranh thủ lúc rỗi việc, bắt xe về quê thăm gia đình.
Được 3 năm, sau khi mua một cái xe máy cũ để đi làm, tôi cũng tích cóp được số tiền kha khá để gửi vào tiết kiệm, định bụng để lo cho cuộc sống sau này.
Mới gửi tiền được ít lâu thì quê tôi bị bão, căn nhà cấp 4 của bố mẹ bị bão quật đổ hoàn toàn. Vội vàng rút hết tiền đã gửi, tôi mua vé gửi cả xe máy lên tàu về quê.
Ngồi vào ghế rồi, tay tôi thỉnh thoảng lại sờ vào bọc tiền đã được khâu chặt trong túi quần, chỉ sợ nhỡ sơ sẩy, mất thì chết.
Video đang HOT
Tàu sắp chạy thì có một cô gái trẻ đến ngồi ngay chiếc ghế trống bên cạnh tôi. Nhấc hộ cô gái chiếc ba lô nặng trịch lên giá hàng, tôi nhận được lời cảm ơn mang âm sắc đặc trưng của quê mình. Nhận ra đồng hương, câu chuyện của chúng tôi ngày càng rôm rả.
Em ở cách làng tôi hơn chục cây số, là sinh viên, em cũng vội vàng về quê vì nghe tin làng bị bão, bố em bị thương…
Tôi cũng thật thà cho em biết lý do về quê của tôi. Chuyện trò được một lúc, theo nhịp lắc lư của con tàu, em say ngủ rồi ngả hẳn vào người tôi.
Xuống ga, em định đi xe ôm về nhà, tôi nằn nỉ em đi cùng tôi vì tôi có xe máy. Ngồi đằng sau tôi, thỉnh thoảng tôi lại thấy lâng lâng bởi cảm nhận được hơi ấm từ thân thể em đang áp sát vào tôi…
Đi được vài cây số, em kêu đau đầu, chóng mặt, buồn nôn và bảo tôi ghé vào một hiệu thuốc. Uống xong thuốc, em vẫn kêu mệt và chủ động đề nghị tôi cho em vào nhà nghỉ.
Tôi thuê phòng, mua hai cái bánh mỳ và chai nước để cả hai ăn qua bữa, đợi em đỡ hơn sẽ về nhà.
Ăn xong, em rót nước mời tôi rồi giục tôi vào nhà tắm tắm rửa cho mát để… ngủ trưa.
Không hiểu sao lúc ấy tôi cứ như người mộng du, em bảo gì nghe nấy… Tắm xong, tôi lên giường rồi chẳng hiểu sao ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Khi tôi bừng tỉnh giấc đã thấy trời tối mịt, cô bạn đường đồng hương xinh xắn chẳng còn thấy bóng dáng ở đâu nữa. Toàn bộ tiền bạc cùng cái ví có giấy tờ xe máy của tôi cũng không cánh mà bay.
Hốt hoảng, tôi lao xuống lễ tân của nhà nghỉ, nhân viên cho biết cô gái trẻ lấy xe máy đi từ chiều, nói là đi mua đồ ăn về cho hai vợ chồng.
Tôi chết lặng bởi chẳng biết tìm em ở đâu, nghĩ đến số tiền dành dụm cực khổ 3 năm trời, nghĩ đến bố mẹ ở quê phải dựng lều ở tạm, chờ tôi mang tiền về dựng lại nhà, nước mắt tôi chảy tràn trên má.
Chỉ vì bồng bột, dại gái mà tôi trắng tay…
Theo TPO
Tức nổ đom đóm mắt khi sống cùng ông chồng 'dại gái'
Thế nhưng ăn xong, các anh kia ngồi tán gẫu đùn đẩy chồng tôi ra trả tiền. Một số cô khéo mồm nói với "Để đấy em trả cho", nhưng chồng tôi lại nổi tính sĩ diện "chị em cứ ngồi đấy để anh".
Khi kể ra câu chuyện này, nhiều anh em sẽ ném đá cho rằng phụ nữ chúng tôi ki bo, giỏi tính toán, nhưng thử hỏi nếu chúng tôi không tiết kiệm không giỏi quản lý thì lấy đâu tiền cho cả gia đình chi tiêu. Chưa kể, khi phải sống cùng ông chồng mắc bệnh sĩ diện hão chúng tôi vẫn phải nhịn đắng nuốt cay, thậm chí lo sợ chồng mình sẽ bị gái đào mỏ lợi dụng cho đến kiệt quệ về tài chính.
Tôi với chồng yêu nhau được 3 năm mới đi đến kết hôn. Mới đầu tôi rất thích anh vì anh khá ga lăng, tôi thích gì anh cũng chiều cũng đáp ứng hết. Thậm chí ngày đó, phòng tôi có tới 8 người con gái, lúc nào anh tới chơi cũng có quà, thậm chí đi ăn uống hát hò linh đình mà chẳng tính toán. Vì thế, tôi luôn được bạn bè ngưỡng mộ vì có người yêu vừa giàu lại phóng khoáng.
Nhưng rồi khi cưới nhau, sống cùng anh tôi dần nhận thấy điều đó chẳng thật sự là cần thiết nữa. Bởi có gia đình rồi nên vun đắp cho hạnh phúc của mình. Thế mà chồng tôi vẫn luôn thể hiện cái tính ga lăng đó mọi lúc mọi nơi, trong một môi trường toàn các chị em khiến tôi không khỏi phiền lòng.
Tức nổ đom đóm mắt khi sống cùng ông chồng 'dại gái' - Ảnh 1
Tôi nói thế này nhé, trước một anh chàng lắm tiền lại ga lăng thế thử hỏi chị em nào mà không rung rinh. Chính tôi cũng vì điều đó mà "chết đứ đừ" chứ còn nói gì ai. Chưa kể các em cơ quan chồng tôi trẻ trung xinh tươi, lại ăn nói ngọt ngào. Tôi từng chứng kiến điều đó không dưới 10 lần khi ghé qua cơ quan anh. Không ít lần tôi tức nổ đom đóm mắt vì cái tính dĩ diện hão ấy của chồng mình.
Có hôm tôi qua cơ quan chồng đi ăn sáng, tôi gọi anh nói anh đang ngồi ở quán phở trước cơ quan. Nghe thế tôi mừng lắm, tôi cứ nghĩ chồng đi một mình nên tranh thủ hâm nóng tình yêu hẹn hò với anh chốc lát. Nào ngờ, tôi đến thấy phải tới chục người cả nam lẫn nữ đang ngồi cùng nhau. Thế nhưng ăn xong, các anh kia ngồi tán gẫu đùn đẩy chồng tôi ra trả tiền. Một số cô khéo mồm nói với "Để đấy em trả cho", nhưng chồng tôi lại nổi tính sĩ diện "chị em cứ ngồi đấy để anh".
Tình huống tương tự tôi chứng kiến không ít lần 5 lần đi ăn cả 5 lần chồng tôi rút hầu bao đãi anh chị em mà không hề tiếc. Tôi đã nói với anh nhiều về chuyện này, nhưng để tôi không giận anh cứ nói "Sau đó anh đã thu hồi lại rồi mà, em yên tâm". Nhưng tôi khẳng định 100% anh chẳng thu lại được đồng nào cả, thậm chí anh còn cho rằng chuyện thu lại tiền 1 bát phở là hâm dở.
Ở cơ quan, chồng tôi vốn nổi tiếng phóng khoáng, sinh nhật sếp nữ hay bất kỳ chị em nào anh đều nhớ hết. Mà đã nhớ là có quà, thậm chí là liên hoan, cà phê cà pháo chứ không phải chúc mừng suông. Vì thế, theo tiền lệ cứ sinh nhật là các cô em lại đánh tiếng đòi chồng tôi quà. Khi anh kể, tôi tức nhảy lên "Sao anh cứ như chồng công cộng vậy, cô ta mắc mớ gì mà anh lại đối xử tốt như thế". Nghe vậy chồng tôi gạt tay "thì phải tạo mối quan hệ thân thiện chứ".
Ngày mùng 8/3 hay 20/10 ngoài tiệc ngọt cơ quan tổ chức, chồng tôi lại lăng xăng khởi xướng đập phá liên hoan mặn. Nhưng rồi tới lúc thanh toán, thiếu tiền chính anh lại là người phải bù vào. Có lần bù tới vài ba triệu khiến tôi điên tiết lên được.
Tôi nói thật như thế là thái quá rồi, bởi thấy bở thế các chị em ai mà chẳng muốn lợi dụng. Chưa kể chồng tôi đẹp trai lại có tài ăn nói, thế thì cô nào chả mê. Nhiều đêm tôi không chợp mắt nổi vì lo lắng, giả sử nếu anh ra ngoài gặp phải cô ả đào mỏ, bám riết lấy thì vợ con tôi có mà bơ vơ.
Không chỉ với đồng nghiệp chị em phụ nữ, trong anh em bên nhà chồng tôi ai cũng biết anh là người dễ tính nên cứ hở ra là lại tới vay chồng tôi. Biết tôi chặt chẽ, nên chẳng ai dám hỏi trực tiếp chỉ khi thấy tiền đưa ít hơn tôi hỏi anh mới thú nhận. Khi tôi gào lên anh lại dịu giọng "Thì anh em khó khăn mình giúp tí có sao. Hôm nào nó có lương anh đòi lại cho". Nhưng nói thế tôi thừa biết chồng tôi sẽ chẳng bao giờ mở miệng ra đòi nợ cả.
Tức nổ đom đóm mắt khi sống cùng ông chồng 'dại gái' - Ảnh 2
Có lần anh họ chồng tôi vay 10 triệu, thế nhưng phải tới 2 năm sau mới trả cho chồng tôi 1 nửa, số còn lại vẫn xin khất. Khi hỏi "Bao giờ mới trả", chồng tôi nói "Thôi khó khăn thì anh giúp anh ấy vậy". Tôi nhất quyết không chịu, bởi anh ta lương thưởng gấp đôi chồng tôi, suốt ngày đăng ảnh vợ chồng du lịch nước này nước nọ mà không đủ trả 5 triệu thì quá nực cười. Tôi bực quá nói rằng chồng tôi đang bị lợi dụng và cầm gọi điện hỏi thẳng luôn. Thế là vợ chồng tôi cãi nhau ầm ĩ.
Tôi không phủ nhận chồng tôi là người đàn ông tốt, anh lo lắng chu toàn cho cả gia đình, nhưng tôi nghĩ chỉ phạm vi ấy là đủ rồi. Sao anh cứ phải chăm lo cho cả người ngoài nữa? Tôi thật sự giận và không hài lòng về cách sống này. Nhưng tôi đã nói với anh không ít lần, thủ thỉ có, to tiếng có nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy. Thậm chí cái bệnh sĩ diện ngày càng lớn lên trong anh. Tôi biết phải làm sao đây mọi người ơi?
Theo Nguoiduatin
Trắng tay vì dại gái Tôi chết lặng chẳng biết tìm em ở đâu cùng với số tiền tôi dành dụm cực khổ 3 năm trời. Lấy xong tấm bằng tốt nghiệp lớp 12, tôi theo cậu ruột lên thành phố thuê trọ để kiếm sống. Nhà nghèo, lại còn cô em gái đang học lớp 10, tôi nghĩ mình sức dài vai rộng không thể ăn bám...