Trắng tay sau 5 năm lui về làm hậu phương cho chồng
5 năm sau ngày chị rút về nhà làm nội trợ, giao cơ ngơi cho chồng quản lý, một ngày anh bỏ nhà đi, ôm theo toàn bộ tiền bạc…
Bài viết dưới đây là của chị Nguyễn Phương Thảo, bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tại TP HCM, người từng trải qua thời kỳ “sống chỉ là tồn tại”, cũng từng gặp nhiều chị em có cuộc đời bất hạnh khi mải chăm lo gia đình mà quên chăm sóc bản thân:
Bạn có thấy ai mà trong một tuần không tiêu vặt đồng nào không? Đó chính là tôi của 5 năm về trước.
Khi đó, sáng tôi thức dậy 6h, nấu món gì đơn giản cho con ăn sáng rồi đi học, còn mình thì luôn là cơm nguội. Trưa tôi ăn cơm ở bếp công ty. Chiều tối 7h về nhà ăn cơm bà ngoại nấu. Cuộc sống cứ thế trôi, cả ngày tôi chỉ biết công việc mổ xẻ, xong rồi về nhà, chẳng cafe, quán xá bù khú gì cả. Và đương nhiên, tôi không tiêu xu nào.
Rồi có những lúc stress, buồn trong công việc, trong cuộc sống, tôi muốn đi đâu đó giải khuây mà chẳng biết đi đâu. Bạn bè không có ai. Mấy đứa bạn bác sĩ thì cũng cặm cụi làm phòng mạch. Rồi tôi lại lững thững về nhà.
Một ngày nhìn lại, tôi thấy mình đã ở trong bóng tối quá lâu, đã đứng sau lưng người khác quá lâu. Mình cần bước ra, đưa tay với lấy mặt trời. Cuộc đời này rạng rỡ biết bao nhiêu. Vì vậy mà bạn mới biết đến bác sĩ Thảo như hôm nay – biết yêu bản thân, làm đẹp cho mình và tận hưởng cuộc sống. Tôi hôm nay khác và ngày mai sẽ luôn mới.
Video đang HOT
Trong những năm trong nghề chăm sóc sắc đẹp cho chị em, tôi gặp và nghe khá nhiều nỗi đau của những người phụ nữ quên mất bản thân. Tôi muốn kể một câu chuyện để chị em nhìn lại cuộc sống, thói quen của mình mà yêu lấy bản thân và hạnh phúc.
Bác sĩ Nguyễn Phương Thảo. Ảnh: NVCC.
Một ngày nọ, khi đang làm giảm mỡ cho khách, sau khi cho một ít thuốc giảm đau, tự nhiên tôi nghe tiếng nấc từng hồi. Chị khách khóc. Chị khóc đến nghẹt cả mũi thở không được, oxy trong máu giảm xuống, làm tôi phải dừng cuộc mổ để ổn định và an ủi chị. Rồi chị kể…
Chị khóc vì nỗi tủi thân. Chị nhà ở Long An, năm nay đã 40 tuổi. Chị kết hôn năm 27 tuổi với anh chồng 32. Ngày ấy hai vợ chồng tay trắng, cưới nhau xong được ít vốn liếng, hai người mở một cửa hàng tạp hóa tại thị xã Bến Lức. Ăn nên làm ra, cửa hàng của chị trở thành nơi bán sỉ, tiền ngày một nhiều hơn. Anh chồng tham gia mua bán nhà đất. Đùng một cái, khi anh bước vào tuổi 33 -34, nạn tam tai làm anh mất sạch vốn liếng. Anh bị nợ nần, thưa kiện pháp luật… Chị vội gom góp tiền họ hàng anh em giải quyết. Sau đó, chị giao lại cửa hàng tạp hóa cho anh, rồi lui về sinh con và cơm nước cho chồng.
Chị chẳng mấy khi ra ngoài đi chơi đâu cả. Quần áo cũng chẳng sắm cho mình cái nào hợp thời. Tóc lúc nào cũng búi một cục. Ngày ngày, chị đưa đón con đi học, về cơm nước cho chồng và chăm lo nhà cửa, phụ chồng chăm sóc cửa hàng. Có mấy người bạn học chung rủ chị đi chơi mấy lần nhưng chị toàn bận con cái nhà cửa nên chẳng đi. Riết chẳng còn ai gọi điện thoại liên lạc với chị nữa.
Sau 5 năm kể từ ngày giao cơ ngơi, chồng chị bỏ nhà đi mất, ôm theo toàn bộ tiền bạc kinh doanh mấy năm qua, bỏ lại chị cái cửa hàng và 2 đứa con. Anh có người đàn bà khác, đã một thời gian mà chị chẳng hay. Đi tìm chồng, chị bị anh mắng chửi. Anh ta không quay về.
Một mình chị về, xem xét và tiếp tục mua bán những hàng hóa còn lại. Mối lái chị chẳng biết ai là ai, hàng hóa giá nào không biết. Chị y như người mò trong bóng đêm. Chị phải cố gắng vực dậy cửa hàng trong 2 năm khốn khó.
Sau khi ổn định, một ngày chị giật mình nhìn vào gương. Một người đàn bà có 2 cục nám trên má, bụng to đầy mỡ, và một mớ tóc búi tỏi trên đầu.
Rồi chị tìm đến bác sĩ, và nằm khóc tu tu vì những khổ cực, vì những tổn thương, vì sự chịu đựng âm thầm những năm qua.
Tôi chỉ biết bảo chị rằng, chị ơi, anh ấy không xứng đáng, chị hãy quên đi. Chị còn quá trẻ, hãy yêu lấy mình và tìm những niềm vui khác. Không cần phải yêu ai đó, phải có đàn ông khác mới là hạnh phúc.
Hãy nhìn thấy niềm vui ở sự khôn lớn của các con. Hãy làm việc có ích cho xã hội như tham gia các hội từ thiện. Hãy cafe với bạn bè, liên lạc và chăm sóc họ đi. Hãy mở rộng trái tim để đón chờ tình yêu mới, tại sao không? Hãy mặc những bộ quần áo đẹp và đánh son lên môi. Hãy chăm sóc cho mình khỏe mạnh và tươi trẻ…
Theo VNE
Vẫn trắng tay sau 5 năm lấy chồng
5 năm trôi qua vợ chồng tôi vẫn chưa có gì trong tay, con cái cũng chưa, món nợ lên đến hàng trăm triệu.
Tôi tên Thanh, 28 tuổi, sinh ra và lớn lên tại miền đất đỏ bazan. Cũng như bao người khác, sau khi tốt nghiêp phổ thông tôi xa nhà đi học tại Sài Gòn rồi gặp anh - người chồng hiện tại hơn tôi một tuổi. Anh học trên tôi một khóa, là bạn của một người anh cùng quê tôi. Chúng tôi quen nhau được hai năm thì cưới. Lúc đó tôi là nhân viên kế toán của một công ty, sống trọ cùng anh trai; còn anh đang làm cơ khí. Anh không ở trọ xa nhà mà ở cùng gia đình, bố mẹ vào đây làm kinh tế.
Ảnh minh họa
Cưới được một năm tôi thấy chồng đã không có sự thay đổi, vẫn như hồi chưa lập gia đình. Anh nợ rất nhiều, cầm cả xe tôi và những thứ khác nữa. Tôi buồn lắm nhưng vẫn cố gắng động viên anh giờ có gia đình rồi bớt chơi bời mấy trò cá độ, bài bạc đi, tôi sẽ vay mượn tiền trả nợ rồi làm lại.
Tôi thương yêu anh nên mới vậy, giải quyết xong khoản nợ tôi nghĩ anh sẽ đổi thay, tốt đẹp hơn nhưng không phải, giờ đã 5 năm trôi qua vợ chồng tôi vẫn chưa có gì trong tay, con cái cũng chưa, món nợ lên đến hàng trăm triệu. Giờ tôi rất thất vọng, con người ai cũng có giới hạn, sức chịu đựng của tôi sắp cạn rồi. Anh bảo tôi hãy nghĩ cho bản thân và tương lai của mình, ly dị đi và làm lại từ đầu. Tôi sợ bố mẹ đôi bên buồn, cũng sợ người khác nhìn tôi bàn tán. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên để đi tiếp chặng đường phía trước.
Theo Ngôi Sao
Bỏ nhà đi bụi để theo bạn trai có bị coi là con gái "hư hỏng"? Anh đã đưa tôi vào một nhà nghỉ để hai đứa tâm sự thêm, và trong lúc đó chúng tôi đã có quan hệ tình dục... Tôi năm nay 23 tuổi, cách đây hơn một năm có quen một người bạn trai trên Zalo. Qua tìm hiểu thì tôi biết được nhà anh cách nhà tôi hơn 10 km. Anh ấy hơn tôi...