Trang nhật kí về đêm
Trang nhật ký này trong đêm nay sẽ tìm về để ngủ say với những trang khác. Tôi sẽ về nhà và tôi sẽ nhớ về em…
Tôi đi về, trời đã vào khuya từ lâu. Hai bên đường vắng bóng người và xe. Những hàng cây đứng im chịu đựng bóng tối bao trùm như tôi đã từng chịu đựng cái nỗi buồn miên man không ngày tháng. Tự nhiên, như tôi và cô đơn thường hay hò hẹn, tôi cho xe vào công viên. Công viên ban đêm có một vẻ đẹp huyền thoại riêng của nó. Vẻ đẹp âm thầm nhưng mở rộng. Lạnh lùng, buốt giá nhưng chào đón vỗ về. Tôi xuống xe và tìm đến băng ghế mà tôi thường ngồi. Lạ lùng thay, chỉ có mình tôi lại nhìn thấy và hình dung ra được cả một thế giới khác hẳn khi tôi ngã người vào băng ghế đấy. Như thường lệ, tôi thả hồn mình đi tìm em.
Em! Có bao giờ em ngắm được những chiếc lá rơi vào ban đêm hay không? Chúng không vồn vã, màu sắc như những chiếc lá rơi ban ngày. Chúng không được nâng niu, chiều chuộng bằng ánh nắng rực rỡ. Chúng không được miêu tả trong thi văn. Từng chiếc lá ban đêm trút mình vào trong bóng tối âm thầm đơn độc như chính cả nỗi niềm nào thầm kín nhất. Từng chiếc lá thở dài cho số phận. Từng chiếc lá chôn mình trong cái màu đen của thời gian. Chỉ có mặt đất lạnh lùng sỏi đá lúc nào cũng chờ đón thân phận ngắn ngủi của những chiếc lá không ai buồn biết đến. Lòng đất sẽ đưa chúng vào cõi đời mới thiên thu hơn. Cõi đời của cát và bụi. Còn những con đường thênh thang mà đã có lần in dấu chân tôi và em, chúng bây giờ nằm im nghe ngóng và ghi lại những tiếng thì thầm của lá chế.t đang khóc, gọi và tìm nhau lần cuối…
Em! Có bao giờ em nghe tôi gọi tên em như loài côn trùng tỉ tê với ngàn viên đá cuội? Ngồi thẫn thờ trong bóng tối, tôi thấy rõ mình và đời mình hơn bao giờ hết. Ngày dài miệt mài cánh chim, đêm chập chùng một mình bóng ai, vẫn đợi chờ… Tôi biết, giờ này như tôi, em vẫn đợi chờ. Tôi biết và tôi biết em đau vì tôi đã nghe lòng mình thắt lại.
Video đang HOT
Tôi biết, giờ này như tôi, em vẫn đợi chờ… (Ảnh minh họa)
Em! Có bao giờ em nghe được lời trò chuyện của cơn gió về đêm hay không? Gió trò chuyện trên đầu ngọn cây. Trên đồi cao xa xăm không ánh sáng. Gió thổi ban chiều làm cho mình say sưa, thoải mái. Cho cánh chim trời sảng khoái tung bay. Còn gió về đêm thì như người bạn đời, đọc và lật hết những trang sử của đời mình. Tôi yêu gió ban đêm. Vì trong cái giá buốt chơi vơi nghìn trùng xa cách, sâu thẳm của thời gian tôi còn được hình dung ra tóc em ngày nào còn bay bay trong gió lất phất trước mắt, mũi và miệng tôi. Thấp thoáng đâu đây phảng phất mùi hương của tóc em mà tôi đã yêu ngày nào giữa những con đường trên lung linh sao dưới xào xạc lá.
Những con đường thương yêu của tôi, của em, của lá của cây, của mây và của gió đêm lồng lộng. Tôi ngồi đó thấy đời mình trải rộng. Trong bóng đêm, tôi nghe như hồn mình cùng hòa nhịp theo những chiếc lá rơi. Tôi không còn biết đau và tôi không còn thấy lạnh mặc dù xung quanh chỉ là màn đêm cô đơn và hiu quạnh.
Galileo – nhà thiên văn và toán học lỗi lạc – cũng là người tranh đấu cho sự bình đẳng của 300 năm về trước tuyên bố rằng nếu ông có đòn bẩy, điểm tựa ngoài không gian thì ông có thể bẩy đi cả trái đất. Còn tôi, nếu tôi có em giờ này ở đây chắc chắn tôi có thể bẩy đi được hàng ngàn nỗi nhớ nhung tha thiết ra khỏi đời mình…
Người yêu ơi có nghe tiếng anh gọi. Người yêu ơi có khóc thương tình nào xa… Trang nhật ký này trong đêm nay sẽ tìm về để ngủ say với những trang khác. Tôi sẽ về nhà và tôi sẽ nhớ về em. Tôi sẽ còn nhìn tôi, giam hãm trong bốn bức tường và tôi sẽ còn gọi tên em, miệt mài trong nỗi nhớ. Tôi sẽ ngủ và tôi không muốn thức giấc ngỡ ngàng như những chiếc lá ban ngày vì người tình đã ra đi âm thầm trong đêm tối.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mai xa rồi nhưng còn tình yêu ở lại
Em mến yêu của anh, ngày mai em đi rồi, thời gian chúng mình bên nhau không còn nhiều nữa. Nghĩ đến giờ phút chia tay lòng anh lại cảm thấy trào lên niềm yêu thương và lo lắng vô cùng.
Chỉ còn chưa đầy 24 tiếng đồng hồ nữa thôi là mình phải xa cách một thời gian dài. Mới ngày nào mình gặp nhau, chia sẻ, cảm thông những buồn vui của cuộc đời, rồi yêu nhau, hạnh phúc bên nhau. Thế mà thoắt cái ngày vui chỉ ngắn như gang tay, còn xa cách và thử thách với tình yêu của chúng ta đang ở phía trước.
Những kỷ niệm của tình yêu đôi ta với bến nước Hồ Tây thơ mộng, với hàng cây ghế đá Bách Thảo của một quê hương Hà nội mến yêu nơi chúng ta sinh ra và lớn lên, có cùng chung những kỷ niệm về Hà nội, những kỷ niệm về tuổ.i thơ đến trường.
Chích bông thân yêu! Cho dù chúng ta chưa có nhiều thời gian để hiểu hết tất cả về nhau nhưng anh tin với Tình yêu chúng ta sẽ vượt lên tất cả trở ngại để đến với nhau. Chúng ta có rất nhiều điểm chung từ quê hương Hà nội, truyền thống gia đình, hệ thống giáo dục, quan điểm sống, thế giới quan, cùng qua mái trường chuyên mến thương hay cũng có những thời gian dài xa cách Hà nội nhìn tuyết rơi mà nhớ về quê hương "Hà nội ơi, cái ngày tôi chia xa Hà nội, giờ ra đi mới thấy lòng tiếc nuối, những kỷ niệm một thời nông nổi".
Chúng ta cũng có những lúc thật vui và thật buồn, và cũng có những khoảnh khắc tưởng chừng không thể nào có thể quay về Hà nội được vì có những kỷ niệm hết sức đau buồn gợi nhớ nhũng chuyện buồn trong quá khứ. Nhưng em yêu ơi, quá khứ đã khép lại rồi, chỉ còn Tình yêu của chúng ta với hiện tại và tương lai. Em hãy cố gắng đứng vững nhé, chúng ta luôn ở bên nhau trong cuộc đời này với tình yêu, trí tuệ và sự cảm thông chia sẻ gần gũi sẽ là động lực để chúng mình vượt qua thời gian, không gian và khó khăn của cuộc sống để đến được bến bờ yêu.
Em yêu yêu thương thương, ngày mai chúng ta phải xa nhau rồi nhưng đó chỉ là cuộc chia tay tạm thời. Hãy vui lên em nhé, chúng mình có quyền được yêu thương và được hưởng hạnh phúc mà. Chúng ta có đầy đủ khả năng và hãy làm tất cả để bảo vệ tình yêu và hạnh phúc của chúng ta, vượt qua những khó khăn cách trở của cuộc sống. Những dòng chữ này không thể diễn tả hết được tình cảm chúng ta dành cho nhau.
Cuối cùng xin có mấy dòng thơ gửi tới em thay lời tạm biệt Anh gửi lại em ngày tháng cũ Bách Thảo xưa kỷ niệm ban đầu Những con đường uốn vòng cây bóng ngả Chính nơi này ta đã bắt đầu yêu Gửi lại cho em những chiều Hà nội Hồ Tây xanh thơ mộng chiều hè. Nhớ bóng hình em thân thương ấy. Bên bờ hồ chờ đợi bóng người yêu. Mai anh phải xa người em bé nhỏ Đang mùa thi vất vả lắm em ơi. Còn tình yêu anh gửi em mãi mãi. Chiếc hôn đầu và kỷ niệm nhớ nhung Lời tạm biệt trong những dòng lưu niệm. Em mang theo cùng với những hành trang. Ngoảnh lại nhìn em lần cuối nữa. Nhớ em hoài tất cả chỉ mình
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giấc mơ cuối cùng Đang chìm đắm trong giấc mơ thì tôi bị đán.h thức bởi tiếng gió rít mạnh qua những tán cây anh đào, lại một lần nữa giấc mơ bị dang dở, bực mình tôi thức dậy xỏ dép bước xuống đường phố và đi dạo, đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng. Những lúc giật mình tỉnh dậy sau cơn mơ tôi thường...