Trăng mật kinh hoàng, chồng đánh và lột lại nhẫn cưới
Trái tim tôi quặn thắt, ghê sợ khi chồng ôm hôn chào tạm biệt mỗi sáng trước khi anh đi làm.
Cuộc hôn nhân của tôi vừa trải qua tròn 2 tuần lễ. 14 ngày qua tôi thật sự sốc, hoài nghi tình yêu chồng dành cho mình. 14 ngày qua, ngọt ngào thì ít mà cay đắng thì nhiều.
Chồng tôi hiện làm giáo viên dạy cấp 3 của một trường PTTH và đang theo học thạc sĩ của một trường đại học nước ngoài tại Việt Nam. Tôi quen anh ngày học chung lớp luyện thi đại học và chính thức nhận lời yêu sau 3 năm kết bạn. 5 năm sau khi cả hai đã có công việc ổn định, chúng tôi quyết định về ở chung dưới một mái nhà.
Về mọi mặt, chồng tôi được mọi người đánh giá là hoàn hảo. Anh phong độ, ga lăng, chu đáo và tâm lý với phụ nữ. Anh đã tốt nghiệp đại học với tấm bằng đỏ. Nhưng lắm tài nhiều tật và những thói xấu, mặt trái trong con người anh chỉ có tôi là biết rõ nhất. Anh không biết kìm nén cơn giận và ghen tuông vô lối. Bề ngoài là thế nhưng thực ra anh độc đoán, bảo thủ, cố chấp, ích kỷ.
Từ thời yêu nhau, chúng tôi đã năm lần bảy lượt suýt chia tay vì thói ghen vô lý của anh. Anh yêu tôi bằng một tình yêu mù quáng, mất lý trí. Cái cách anh yêu tôi khiến tôi ngạt thở. Nhưng bù lại anh lại rất biết cách xoa dịu và làm lành “vết thương” do mình gây ra. Tôi luôn mềm lòng, đầu hàng vì những lời cầu xin của anh.
Tôi vẫn nuôi hy vọng khi đã là vợ chồng thì sẽ tìm cách thay đổi bản tính xấu đó của chồng. Và bản thân anh cũng hứa sẽ cố gắng thay đổi. Thế nhưng, 14 ngày làm vợ anh, tôi mới hiểu rằng bản tính con người không bao giờ thay đổi.
Video đang HOT
Nhớ lại tuần trăng mật vừa kết thúc cách đây ít ngày khiến trái tim tôi tê tái. 7 ngày ở Nha Trang, anh xem tôi như một nữ tù nhân. Anh trở nên khó tính, cáu kỉnh khi tôi ăn mặc khêu gợi, hở hang dù hai vợ chồng đang đi biển. Anh không cho phép tôi được thanh minh vì “làm vợ phải biết vâng lời chồng”.
Ảnh minh họa
Tôi không ngờ một con người có học như anh lại cư xử như một kẻ vô văn hóa, phong kiến, cổ hủ. Anh nổi giận, bắt bẻ tôi vì những lý do cực vớ vẩn.
Tôi gặp và nói chuyện thân mật với anh bạn cũ trên chuyến bay vào Nha Trang cũng khiến anh ngứa mắt. Suốt chặng đường từ sân bay về khách sạn anh chì chiết khiến tôi xấu hổ với tài xế taxi. Anh bảo tôi lẳng lơ trước mặt chồng. Khi hai vợ chồng về đến khách sạn nhận phòng tôi mới phân bua đúng sai để anh hiểu. Thật không ngờ anh giận giữ vung tay tát tôi 2 cái đau điếng. Tôi khóc lóc và quyết định một mình quay về Hà Nội. Thấy tôi xách vali ra cửa thì anh lại xuống nước nằn nì, xin lỗi. Anh bảo vì không thích tôi gần gũi bất cứ người đàn ông nào nên mới có hành động như vậy. Nhìn anh khóc lóc, khổ sở tôi lại mềm lòng và bỏ qua mọi chuyện.
Thế nhưng việc anh đánh tôi lại tiếp tục tiếp diễn thêm 2 lần nữa. Một lần vì tôi quên mang kính bơi và quên chìa khóa phòng khi thay đồ ở khu tắm bùn. Anh mắng tôi tét tát trước lễ tân khách sạn. Tôi biết mình sai nhưng cũng không đáng phải nhận những lời phán xét nặng nề như thế. Tôi chê anh là đàn ông mà quá nhiều lời, nhỏ nhen. Tôi bảo rằng hối hận khi lấy một kẻ tiểu nhân như anh làm chồng.
Theo VNE
Thương một đời hồng nhan
Anh bỗng thấy tim mình thắt lại. Thương một đời hồng nhan. Thương một cuộc tình đã mất.
Cô gái ấy có hai bím tóc thật xinh, có đôi má lúng liếng hai lúm đồng tiền, có cách làm nũng khiến bao nhiêu trái tim tan chảy... Ngày ấy, anh cũng là một trong những người trồng cây si trước cửa phòng em ở ký túc xá. Anh cứ mong em bệnh để được nấu cháo, mua thuốc, chép bài, giảng bài cho em...
Cho đến một ngày nọ, khi tiếng loa của phòng bảo vệ gọi tên em ra cổng "có người nhà đến tìm" thì cả đám con trai bật dậy lao ra. Ai cũng nghĩ đó là cha mẹ hay anh chị của em ở quê lên thăm. Thế nhưng, lần đó mọi người đã mừng hụt. Đến tìm em là một người lính. Em giới thiệu đó là đồng đội của anh trai em. Đây là lần đầu tiên em gặp mặt người ấy...
Chỉ còn biết cầu mong con tim em sẽ vui trở lại... (Ảnh minh họa)
Chỉ là lần đầu tiên em gặp gỡ người ấy nhưng anh có linh cảm rất lạ. Hình như đây mới chính là "đối thủ" của mình. Mà đúng là như vậy thật. Từ đó, em thôi đùa vui với các bạn nam trong lớp, thôi nhờ vả đón đưa, thôi làm nũng mỗi khi muốn nhờ ai đó việc gì... Từ đó, đôi mắt vui tươi ngày nào bỗng sâu thăm thẳm một nỗi niềm xa vắng. Anh tự hỏi chẳng lẽ sét đánh là như vậy sao?
Từ đó cho đến lúc ra trường, chẳng có anh trai nào đánh bại được đối thủ ở nơi xa lắc ấy. Cũng không ai thấy người ấy xuất hiện lần thứ hai... " Bao giờ có tin vui nhớ báo cho các anh". Mọi người căn dặn em như thế. Em siết chặt tay từng người thay cho lời cảm ơn những gì mọi người đã làm cho em suốt những năm tháng học trò.
Anh và mọi người đã chờ đợi, đã ngóng mong. Thế mà tin đầu tiên nhận được sau bao nhiêu năm trời cách biệt là " em vẫn ở một mình". "Anh ấy hy sinh chỉ một ngày trước khi toàn bộ quân tình nguyện về nước. Em vẫn ở vậy đến giờ".
Anh bỗng thấy tim mình thắt lại. Thương một đời hồng nhan. Thương một cuộc tình đã mất. Chỉ còn biết cầu mong con tim em sẽ vui trở lại...
Theo VNE