Trăng mật
Em vẫn thường bảo với bạn bè là vợ chồng mình còn nợ nhau một chuyến trăng mật, nợ hoài chưa trả được… Lúc cưới xong, em tranh thủ về làm dâu nhà chồng vài ngày rồi lại xuống phố lo tổ chức đám tiệc dưới này, xong tiệc, nghỉ ngơi được một hôm là phải đi làm lại. Vợ chồng lao theo guồng máy công việc nên cứ hẹn hò hoài chuyến trăng mật.
Mà cũng tại chồng em bận quá! Ngày chưa cưới, em cứ mơ về một ngày được cùng ngồi hàng giờ bên chồng ngắm hoàng hôn trên biển, cùng chồng đi dạo rồi vui đùa với những con sóng mà không sợ gì hết… Tối đến, em lại được cùng chồng ngồi ở một nhà hàng lãng mạn, ăn những món ăn khác với những-món-hàng-ngày trong ánh nến lung linh và hương thơm nhè nhẹ của những bông hoa oải hương. Rồi khi màn đêm buông xuống, em được cùng chồng ngủ bên nhau trong một căn phòng có trải thảm, có chăn và nệm dày, trên chiếc giường đẹp như trong cổ tích. Em mơ những sớm tinh mơ được thức dậy trong tiếng chim hót và ánh bình minh chiếu vào khung cửa sổ. Em mơ đến căn phòng nghỉ nằm cạnh một hồ bơi nước xanh ngắt. Em mơ đến những ngày chỉ có hai đứa, ở một nơi xa, không công việc, không phải lo, không phải nghĩ đến cơm-áo-gạo-tiền…
Đến giờ, cưới nhau đã tròm trèm sáu tháng, mình vẫn chưa có được một chuyến đi chơi xa cùng nhau. Nhưng, cái ao ước chuyến trăng mật trong em đã không còn như ngày xưa nữa rồi…
Mỗi ngày, em hạnh phúc khi được thức dậy trong vòng tay của chồng. Em thích bắt đầu ngày mới thật sớm trong khi chồng vẫn còn ngáy, để một mình ra chợ mua những món đồ ăn thật tươi nấu cho chồng ăn. Em “ghiền” cái khoảng thời gian cùng chồng uống cà phê mỗi ngày mới, mê mẩn cái vị cà phê của chồng pha… Em thích được ngồi sau lưng chồng, ôm cái vòng eo mập mập của chồng mỗi sáng khi đi làm.
Em thích thú khi mỗi chiều tan sở về nhà nấu cơm, say sưa làm bêp nên hay bị chồng hù giật cả mình. Chẳng cần đến một nơi sang trọng, em cũng thấy hạnh phúc khi mỗi tối có ai đó quẹt sẵn kem đánh răng ở đầu chiếc bàn chải cho em. Chẳng cần đến một nơi có phòng tắm đẹp, em cũng thấy hạnh phúc khi chồng hứng đầy xô nước để sẵn cho vợ tắm. Chẳng cần đến một nơi lãng mạn, em đã thấy hạnh phúc ngay ở nhà mình, khi chồng vẫn bóc vỏ những trái nhãn cho vợ mỗi lúc ăn trái cây. Cũng chẳng cần một khoảng thời gian thảnh thơi, em cảm thấy đủ hạnh phúc mỗi khi chồng xoa xoa bàn tay lên mái tóc của vợ, kiên nhẫn sấy cho đến khi tóc khô. Chẳng cần đến một nơi chỉ có hai đứa, em thấy mình được nâng niu khi chồng cẩn thận cài quai chiếc nón bảo hiểm cho vợ mỗi khi đi ra ngoài. Yêu chồng quá đi thôi!
Lúc này đây, em cảm thấy hạnh phúc đã đủ đầy, nên em chẳng còn mơ về một nơi trăng mật xa xôi nữa. Vợ chồng mình hết nợ nhau chuyến trăng mật rôi chồng nhé! Mỗi ngày mình đã dành cho nhau trọn vẹn, chẳng phải đó là trăng mật ngọt ngào hay sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đâu biết mình là người thứ ba
Chúng mình quen nhau tình cờ như định mệnh. Ngày anh ngỏ lời yêu em, em đã hạnh phúc đến ứa nước mắt, có thể cả thị xã vùng cao này sẽ nổ tung khi em và anh tay trong tay xuống phố.
Một cô bé lọ lem như em lại trở thành người yêu bé nhỏ của anh - chàng hoàng tử Hà Thành, đẹp trai thông minh và lãng tử có thể là chuyện tình đẹp như cổ tích. Rồi ngày qua ngày, em chìm đắm trong niềm tự hào và hạnh phúc vô bờ bến, để rồi đến một ngày khi anh gọi cho em, em đã nghe tiếng nhóc con gọi "bố ơi" nhõng nhẽo và đáng yêu. Em đã giật mình, lẽ nào? Lẽ nào anh đã...
Em băn khoăn và trăn tở mãi, đến một ngày em đã hỏi anh về chuyện đó, anh đã hỏi lại rằng "- Nếu anh đã có gia đình rồi thì em có yêu anh không? - Em yêu anh, yêu hơn cả cuộc sống của mình. Chính vì thế, nếu anh đã có gia đình thì mình nên dừng lại anh ạ. Mình dừng lại đi anh!" Anh im lặng thật lâu và bảo rằng "- Anh chúc mừng em vì chúng mình sẽ được đi tiếp trên con đường hạnh phúc, nghĩa là anh chưa có ai ngoài em bé yêu ạ!" Anh còn nhớ không? Em đã oà khóc vì hạnh phúc! Hạnh phúc cứ thế ngập tràn trong em, trong từng góc nhà, góc phố, trong từng kẽ lá hàng cây của con đường em đi.
Cho đến một ngày, cũng là số điện thoại của anh gọi cho em...nhưng là giọng của phụ nữ giận giữ và đầy trách móc. Anh ơi, em đã trở thành người thứ ba tình cờ như thế đấy. Tất cả vỡ oà, em như tan đi vì bất ngờ và đau khổ. Rồi em cứ sống vật vờ như chiếc bóng, ngày qua ngày em đối diện với từng góc nhà, con phố với nỗi nhớ vô biên và đau đến quặn lòng vì niềm tin bị đổ vỡ... Có thể ngày mai, ngày kia anh sẽ vô tình đọc được những dòng này... và nhớ về em, người con gái cả tin đến ngốc nghếch, để rồi anh đã đưa em về vị trí thứ ba đáng ghét của cuộc đời này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lặng lẽ yêu anh M­ùa đông lạnh, phố phường tấp nập, người ta mau chóng về với những người thân yêu. Còn tôi, lặng lẽ hoà mình xuống phố, thấy lòng mình nặng trĩu, thấy nao lòng ... nhớ người ấy. Giọt nước mắt em khẽ rơi, giống như còn ngập ngừng chưa muốn rơi xuống má. Dường như, nước mắt cũng sợ người ta nhìn thấy...