Trân trọng những gì bạn đang có
Hôm nay thời tiết thật trong lành, những cơn gió mát thoảng qua làm cho con người cảm thấy nhẹ nhõm. Vậy là đã ba tháng kể từ ngày em và anh chia tay. Một thời gian không dài nhưng cũng đủ để em cảm thấy mình cần quên đi những thứ không phải là của mình.
Những kỷ niệm đã qua chỉ là quá khứ, nếu em cứ mãi sống trong quá khứ thì chỉ làm em thêm ảo mộng không có thực và em sẽ không biết trân trọng những gì mình đang có. Hàng ngày, em thường có những khoảng trống để nhớ lại những kỷ niệm tốt đẹp giữa em và anh để rồi em lại vẽ cho mình hy vọng “ một ngày nào đó anh sẽ trở về bên em”. Em thấy mình có lỗi với anh, em đã đẩy anh đi quá xa và rồi một ngày anh quay đi để lại cho em những hoài niệm.
Ngày anh nói lời chia tay, em đã khóc rất nhiều nhưng lòng tự trọng của em đã ngăn em không cho anh biết điều đó. Anh gọi điện hỏi thăm, em vẫn tươi cười như không có gì xảy ra. Anh nói “em chuyện gì cũng bình thường được nhỉ” nhưng anh có biết là sau những tiếng cười đó là giọt nước mắt không? Em khóc vì thấy mình là một cô bé ngốc nghếch, không đủ can đảm bỏ qua lòng tự trọng để nói ra tâm trạng thực sự của bản thân với anh. Em nhớ anh nhưng chưa bao giờ em chủ động nhắn tin với anh. Anh hỏi em “em còn nhớ tới anh không?”. Em đã thản nhiên nói dối anh là “em bình thường”. Chắc anh đã rất buồn.
Em đọc được một câu nói: “những gì là của mình thì mãi vẫn là của mình nếu mình biết trân trọng và giữ gìn”. Em thấy em đã không biết trân trọng những thứ mà em đang có nên giờ em sẽ mãi mãi đánh mất nó. Hôm nay, em thấy mình nên sống trong hiện tại, trân trọng những thứ mà đang hiện hữu trước mắt em, biết được những gì là quan trọng với mình để rồi em không lặp lại những sai lầm mà em từng mắc phải. Em luôn cầu cho anh được hạnh phúc và tìm được người sẽ biết trân trọng tình cảm của anh. Tạm biệt người em quý mến!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Video đang HOT
Cám ơn những gì anh dành cho em
Giấc mơ của em! Anh bước vào cuộc đời em, theo cách đơn giản mà chẳng hề dễ dàng, để rồi một ngày, em bỗng nhận ra rằng, em bắt đầu biết nhớ đến anh. Để rồi mỗi tối khi trở về nhà, lúc nào em cũng nhớ đến ánh mắt và nụ cười ấy...
Em đã hy vọng, và em đã im lặng chờ đợi bí ẩn của số phận. Em đã từng nghĩ, nếu chỉ vì mình sẽ thiệt thòi một chút nhưng người mình yêu thương sẽ mãi mãi là của mình thì em cũng sẵn lòng... Hy vọng nhiều rồi triền miên thất vọng... Em bắt đầu nhận ra anh chẳng như em tưởng... Em sợ lời nói đôi lúc trống không, chẳng có một chút tình cảm nào trong đấy, lạnh lùng và vô tâm, chẳng cần nghĩ người khác sẽ thấy thế nào... Và rồi em quyết định, có lẽ chúng ta chỉ nên là bạn, như thế sẽ đỡ làm mệt mỏi nhau hơn.
Bởi em là đứa cầu toàn, cái gì không được như em mong muốn, thì em sẽ dễ thất vọng, mà em đã thất vọng là em im lặng... Như thế thì sẽ đáng sợ lắm anh à!
Ngay cả bây giờ, khi nỗi buồn của em nhiều đến nỗi em không biết giải quyết nó lần lượt như thế nào, tương lai của em sẽ ra sao, cuộc đời em vấp ngã không ít nhưng chọn đường bằng phẳng để đi thì hình như em không thể. Thử thách, khiến người ta chai lì cảm xúc... Nhưng em chấp nhận... Khó khăn sẽ còn nhiều, đớn đau và nước mắt sẽ còn chảy, nhưng em không nản lòng, bởi em tin em không phải là kẻ đớn hèn!
Em nghĩ đến sự sắp đặt! Em ghét nhất sự sắp đặt trong cuộc đời. Vì thế em luôn tự muốn tìm những gì phù hợp, tự đứng trên đôi chân mình, chẳng cần đến những cầu xin, những sắp đặt tay bắt mặt mừng. Em không thích cuộc đời của em là những lối đã được vạch kế hoạch, em sẽ là đứa thụ động nhìn vào sự sắp đặt ấy, mỉm cười, và làm theo đúng như những gì người sắp đặt bày ra...
Em đã tìm cách trốn tránh tất cả các "anh tài" mà gia đình và bạn bè mang đến. Họ là những người lớn, thành đạt, giỏi giang và đáng mến. Em quý họ, nhưng yêu thì không thể, bởi em biết em không thích những thứ phải gượng ép. Vì thế, cứ hết năm tháng, người này đến, người khác lại ra đi, em thì vẫn cứ một mình đi về, nhưng lại cảm thấy thoải mái.
Để một vài tháng sau gặp lại, người ta chìa ra trước mặt em một tấm thiệp hồng, em lại cảm thấy trong lòng có điều gì đó mang mác. Buồn cười thật, em sợ cái cảm giác ấy... Lúc nào cũng tươi cười nói vui: "Từng người bỏ ta đi, như những dòng sông nhỏ...".
Em thích đi một mình lúc đêm khuya, đường phố bây giờ thừa an toàn nếu chẳng may em có về muộn. Đi một mình là em thoả sức nghĩ ngợi, thoả sức lẩm nhẩm hát những bài em thích, thoả sức hít hà không khí tươi mát đêm đêm... Có một người đi bên cạnh, với em hình như cũng chẳng nghĩa lý gì...
Em kỳ lạ, đã bao lần anh nói thế rồi, em khác hẳn với những cô gái khác? Em cũng chẳng hiểu vì sao, nhưng có thể cái bản tính nó lớn hơn nhiều những cái yếu mềm... Bởi thế, em sẽ chưa đầu hàng một ai đấy, nếu họ không biết cách làm em im lặng đúng lúc!
Anh thành đạt, anh giỏi giang và anh có ý chí. Điều ấy thì em hiểu và em cũng chỉ vì những điều ấy mà em muốn có một mối quan hệ tốt đẹp hơn. Và căn bản, em muốn mọi người biết, chẳng cần phải sắp đặt gì, em cũng sẽ có được một người mà chính em "kiếm" được nơi cuộc sống này! Nhưng rồi cũng có khác gì đâu... Ngày nào cũng từng ấy câu... Nhiều đến nỗi chính em đã tự cho mình cái quyền không trả lời tin nhắn nữa... Anh sẽ nghĩ thế nào về em, em không biết, em chỉ biết rằng, có lẽ, anh sẽ lại là một dòng sông nhỏ, lững thững trôi đi...
Em vẫn nghĩ đến anh, đến giọng nói, ánh mắt, điệu cười, tác phong và thầm so sánh với những người mà em đã gặp... Đôi lúc suy nghĩ nổi loạn, em thấy em có thể chấp nhận và bỏ mặc tất cả... Em biết em sẽ phải em sẽ phải chắc chắn là thế...
Công việc, cuộc sống, sách vở, bạn bè, gia đình... Mọi thứ cứ cuốn lấy em, đẩy em từ khía cạnh này, phạm trù khác... Với em, được sống tự do, được đi khắp nơi trên trái đất này, được phấn đấu, được làm việc, được yêu thương chăm sóc gia đình... thế là chẳng có gì hạnh phúc hơn!
Tình yêu ư? Bây giờ em chưa nghĩ đến... Bởi em biết, em vẫn còn có một trái tim, một tâm hồn đầy thương yêu...
Nước sông sẽ trôi qua, làn nước mới sẽ trong lành và tinh khiết hơn, hoặc giả có vẩn đục hơn thì em cũng chẳng nghĩ đến nữa! Lúc này, em chỉ nghĩ đến cuộc sống của chính mình. Làm thế nào để thật tốt.
Ôi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mê... Đêm qua, đứa bạn thân em gọi điện, mọi hiểu lầm và tức tối xoá tan trong lòng. Lại được quan tâm và hỏi han, thích gì, mua gì, mua thế nào, kiểu dáng, kích cỡ... Cái đứa trẻ con trong mình lại hồi hộp lớn, ờ, tao thích và tao thích... Hí hửng đón chào món quà mà nó mang đến nhiều hơn là đón năm mới... Tuổi ngày càng một nhiều, cái cảm giác hồi hộp, mong chờ cái ngày chàng hoàng tử sẽ gọi điện nói lời chúc mừng năm mới đúng vào cái thời khắc giao thừa, và có thể sẽ hát tặng mình một bài hát mà mình yêu thích "khi chiếc lá xa cành, lá không còn màu xanh... Có gì đâu em ơi, tình yêu là sự sống... "ngày càng mờ dần...
Đôi lúc em lại tự cười mình, hoang tưởng! Thở dài một cái nào. Nắng bắt đầu lên sau những ngày u ám, hưu quạnh, nụ cười bắt đầu thắm hơn... Dịu dàng và đằm thắm... Có phải là em không nhỉ?
Đêm qua, em đi ngủ thật muộn... Trong giấc mơ, em gặp lại hình ảnh anh, từ bao giờ bắt đầu cảm giác thân quen đến lạ lùng... Đi bên nhau trong buổi chiều, phố vắng, đến bên em lúc nỗi buồn vây kín, khẽ khàng đặt lên trên má một nụ hôn rất vội mà nồng ấm...
Tạm biệt tình yêu của em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đau lắm anh biết không? Từ nay tôi sẽ cố gắng sống thật vui, thật hạnh phúc với những gì mình đang có, và tôi cũng sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để có được những điều ấy. Ngày 22 tháng 05 năm... Mặn đắng...Chua chát...Nước mắt rơi nhạt nhòa... Tại sao chứ? Tại sao? Ưhm, mình chỉ là một con ngốc trong mắt mọi người thôi sao?...