Trăn trở với mối tình 5 năm
Tôi sắp 25 tuổi, có mối tình khoảng 5 năm, nhiều kỷ niệm đẹp với bạn gái, trải qua những chuyện vui buồn cùng nhau.
Chúng tôi có rất nhiều điểm hợp nhau, tôi cứ định nói điều gì là em đã biết trước. Chuyện là giữa gia đình em và gia đình bên ngoại nhà tôi lại có hiềm khích. Anh trai ruột của em và chị con nhà bác tôi lỡ có em bé, nhưng lúc đó chị tôi mới năm nhất đại học, anh trai em không qua nói chuyện với nhà bác tôi. Rồi người trong xã cứ lời qua tiếng lại nên gia đình em giờ rất ghét gia đình tôi.
Trong thời gian gần 5 năm yêu nhau, có những lúc em nói chia tay vì sợ chuyện tình của chúng tôi không đi tới đâu do bố em không đồng ý. Tôi nói sẽ khiến bố em thay đổi suy nghĩ. Em lại gạt qua một bên để tiếp tục với tôi, tôi cảm thấy rất trân trọng điều ấy. Tôi biết em phải chịu áp lực rất lớn từ gia đình, trong khi em không phải người chịu đựng được áp lực. Sau những lần em nói chia tay, tôi suy nghĩ nhiều cách để khiến bố em chấp nhận tôi, nhưng do còn trẻ nên tôi cũng chưa làm điều gì để thuyết phục bố em. Gần đây, tôi cố gắng để tiếp cận gia đình em. Khi bà nội em ốm, tôi đến hỏi thăm và nói chuyện với bố em, cuộc nói chuyện diễn ra vui vẻ và tôi không cảm nhận được bác ghét bỏ mình. Sau đó không lâu, bà nội em mất, tôi cũng tranh thủ về viếng.
Đợt cuối năm công ty có nhiều việc, lại ít người làm nên tôi phải ra công trường, tính đến nay cũng gần 3 tháng. Tôi và em tiếp tục bên nhau cho đến khoảng nửa tháng trước đây, em nói chia tay. Tôi sốc vì lần này em rất quyết tâm. Tối hôm ấy, tôi nói chuyện với em, em bảo muốn dừng lại vì biết chuyện tình của chúng tôi không có kết quả. Gia đình em phản đối, em lại không có thiện cảm với gia đình tôi. Lúc mới yêu nhau, mẹ tôi nhắn tin cho em nói hãy dừng lại, không muốn hai đứa tiếp tục (có thể chuyện của anh chị đã qua nên mẹ tôi hành động như vậy). Trước khi đi công tác, tôi nói em đừng hỏi khi nào tôi về, lý do là tôi không muốn em buồn hay phải mong chờ, bởi những lần trước tôi nói về nhưng lại không giữ đúng lời hứa hẹn. Em lại cho rằng tôi chỉ biết lo cho mình, không quan tâm đến cảm giác của em.
Video đang HOT
Yêu nhau gần 5 năm mà tôi chưa dẫn em về nhà lần nào dù chỉ là giới thiệu, tôi đã làm em cảm thấy buồn vì điều ấy. Mỗi lần hai đứa về quê cùng nhau hoặc đi lên Hà Nội, mẹ tôi và bố em hay ra tiễn, tôi lại coi như không biết em; em đi qua nhà tôi đều phải quay mặt đi. Sau khi em nói chia tay, tôi gọi điện cho bố mẹ. Bố mẹ không những không ngăn cản mà còn nói đưa em về để qua lại với gia đình, rồi tìm hiểu thêm bước nữa. Nếu thực sự hợp nhau, bố mẹ tôi ủng hộ. Mẹ tôi cũng không còn thành kiến gì với em.
Gần đây em đi xem bói, thầy bảo phải cưới trong năm nay mới được. Tôi cũng mong muốn thế nhưng thu nhập của tôi giờ rất thấp, chưa nổi 10 triệu, hai đứa lại đều làm ở Hà Nội. Tôi sợ khi cưới nhau sẽ không lo được cuộc sống, không cho em những gì tốt đẹp nhất. Tôi nói muốn phấn đấu thêm để cuộc sống của hai đứa sau này đỡ vất vả; khi ổn định sẽ cưới em. Giờ em lại nghĩ tôi ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân, rằng chẳng nhẽ khi lấy nhau rồi tôi lại không tiếp tục phấn đấu được?
Em bảo có tình cảm với người mới, tôi hỏi em quen họ lâu chưa, em bảo mới cách đây vài tuần. Tôi buồn, cũng không trách em hoàn toàn vì bản thân cũng làm nhiều điều không phải với em. Tôi biết người con gái khi rơi vào hoàn cảnh này rất dễ bị say nắng người đàn ông khác. Thế nhưng mới quen người ta chưa đầy 2 tháng, em đã hứa hẹn chuyện cưới xin với họ. Tôi sợ trong lúc em buồn mà có quyết định vội vã như vậy. Tôi không còn tâm trí nào để tập trung vào công việc nữa, không nuốt nổi, cũng chẳng thể ngủ. Sau 2 tuần tôi đặt vé bay về gặp em, mọi chuyện cũng không tốt hơn là mấy. Lần này em rất quyết tâm, nhất quyết bảo tôi phải chấp nhận sự thật và mạnh mẽ lên, dù tôi cố giải thích và mong em tin tưởng cho thêm cơ hội chứng minh tình yêu.
Tôi biết em còn yêu và thương tôi, còn nhờ bạn bè chung động viên tôi. Tôi thực sự không biết phải làm như nào cho đúng đắn nhất. Tôi thực sự rất yêu và trân trọng em. Chuyện xảy ra càng khiến tôi nhận ra mình yêu em nhiều, nhận ra những sai lần của bản thân, chỉ mong có cơ hội được sửa chữa sai lầm ấy. Tôi không biết mình phải sống như nào nếu thiếu em, muốn được quan tâm chăm sóc và bảo vệ em. Tôi phải làm sao đây?
Trên đời này tệ nhất là đàn ông ngoại tình, hèn nhất là đàn ông vũ phu
Nếu như đàn ông vũ phu là hèn nhất thì đàn ông ngoại tình chính là những kẻ tệ nhất. Bởi hôn nhân là sự cam kết chung thủy. Lắm kẻ cho rằng mình không cần phải chung thủy với vợ, chỉ cần đưa đủ tiền hàng tháng thế là xong trách nhiệm.
Đàn ông đa phần đều nghĩ rằng, khi đến với phụ nữ chẳng qua là thể xác, vui chơi vài ngày rồi về nhà. Nhưng với phụ nữ, một lần chồng dối trá thì mọi thứ vĩnh viễn đã mất đi cũng chẳng có gì hàn gắn nổi cả.
Cuộc sống bây giờ đã phát triển, thế nhưng xung quanh chúng ta lại chẳng hiếm những cảnh tượng vô cùng đau lòng trong hôn nhân. Nhiều người chồng sớm tối ngoại tình, bạo hành cả thể xác lẫn tinh thần của phụ. Kể sao cho hết những đau thương mà người phụ nữ phải gánh chịu.
Đàn ông lâu nay được xem là phái mạnh, đầu đội trời chân đạp đất. Với sức mạnh như thế, đáng ra họ nên làm những việc lớn, chí ở 4 phương. Tìm cách gây dựng sự nghiệp để lo cho vợ con cuộc sống đủ đầy. Nhưng trái ngược ở chỗ đàn ông lại dùng sức khỏe, cơ bắp của mình để hành hạ vợ.
Đàn ông vũ phu nhiều khi cứ nghĩ mình mạnh mẽ, uy quyền. Đánh vợ để vợ sợ, vợ biết nghe lời. Nhưng lúc đàn ông giơ tay đánh vợ thì chính anh ta là kẻ hèn mạt, yếu đuối nhất. Đánh người khác đã sai, mà đánh vợ lại còn nhẫn tâm hơn gấp trăm ngàn lần. Người vợ đầu ấp tay gối, người cùng anh ta vượt qua bao gian khổ mà anh ta còn đánh được thì tình yêu thương chân thành nằm ở đâu.
Nếu như đàn ông vũ phu là hèn nhất thì đàn ông ngoại tình chính là những kẻ tệ nhất. Bởi hôn nhân là sự cam kết chung thủy. Lắm kẻ cho rằng mình không cần phải chung thủy với vợ, chỉ cần đưa đủ tiền hàng tháng thế là xong trách nhiệm.
Nhưng một người đàn bà cần có chồng để quan tâm chăm sóc, chứ đâu phải là người mang đến những gánh nặng cho mình đâu cơ chứ. Phụ nữ vì tình yêu, vì sự trân trọng của đàn ông mà nguyện ở bên cả đời. Nhưng khi không cảm nhận được sự tôn trọng thì chắc chắn là họ sẽ rời đi..
Đàn ông đừng bao giờ nghĩ mình làm tổn thương vợ thì sẽ vẫn được tha thứ. Đàn ông bản lĩnh chẳng phải làm những việc gì quá to át. Chỉ cần yêu thương, trân trọng vợ mình thế là đã chứng tỏ được bản lĩnh nam nhi rồi. Còn đàn ông ngoại tình và vũ phu chỉ đáng vứt đi mà thôi.
Mỗi lần tranh cãi với mẹ chồng, bà đều lăm lăm cầm điện thoại, tôi tưởng chẳng có gì hoá ra đằng sau là âm mưu thâm độc vô cùng Tôi rất muốn mạnh mẽ đứng lên bảo vệ ý kiến của mình, nhưng mẹ chồng luôn dồn tôi vào bước đường cùng! Sống bất đồng quan điểm với mẹ chồng quả thực rất khổ cho phận làm dâu. Tôi sinh năm 1992, mẹ chồng sinh năm 1967, tuy chỉ hơn kém nhau 25 tuổi nhưng cảm giác như tư tưởng của bà...