Trận hải chiến hạ gục thiết giáp hạm lớn nhất của phát xít Đức
Hải quân Anh đã phải huy động cụm tàu đông đảo và các máy bay ném ngư lôi để tiêu diệt chiếc thiết giáp hạm khổng lồ của phát xít Đức.
Thiết giáp hạm Bismarck của phát xít Đức. Ảnh: Greatmilitarybattles
Từ cuối thế kỷ 19 cho đến thời kỳ sau Thế Chiến II, khi máy bay hải quân và tên lửa diệt hạm chưa phổ biến, thiết giáp hạm là loại tàu chiến gần như thống trị đại dương, thể hiện sức mạnh của các cường quốc trên biển. Thiết giáp hạm là loại tàu chiến lớn được bọc thép, có kích thước lớn hơn tàu tuần dương và tàu khu trục, được trang bị nhiều pháo hạm hạng nặng cỡ nòng lớn.
Tàu Bismarck là thiết giáp hạm lớn nhất từng được phát xít Đức chế tạo và được coi là tàu chiến uy lực nhất ở châu Âu thời kỳ Thế chiến II. Tàu có lượng giãn nước 50.000 tấn, rộng 36 m, dài 251 m, với thủy thủ đoàn hơn 2.200 người. Bismarck được trang bị 8 khẩu đại bác 380 mm cùng với 56 khẩu pháo nhỏ hơn, thân tàu được bọc lớp vỏ giáp dày 32 cm để chống đạn pháo xuyên vào trong tàu. Với tốc độ tối đa 30 hải lý/giờ, Bismarck là một trong những tàu chiến nhanh nhất vào thời điểm đó.
Theo trang We are the mighty, hải quân phát xít Đức không có đủ quân số để đối đầu với hạm đội tàu chiến lớn của Anh, nhưng chiến lược tấn công tuyến đường vận chuyển thương mại đến Anh bằng tàu ngầm, tàu tuần dương tấn công nhanh và tàu chiến hạng nhẹ của Đức đã đạt được hiệu quả. Một con tàu nhanh và uy lực như Bismarck có thể gây thiệt hại nghiêm trọng, khiến tuyến đường biển vận chuyển hàng hóa đến Anh bị đe dọa.
Bismarck được hạ thủy vào ngày 14/2/1939 và được đích thân trùm phát xít Adolf Hitler làm lễ rửa tội. Các cuộc thử nghiệm cho thấy Bismarck di chuyển nhanh và có trang bị tốt, nhưng khả năng chuyển hướng bằng chân vịt của tàu bị hạn chế. Lỗ hổng về thiết kế này dẫn đến hậu quả tai hại về sau.
Kế hoạch của Đức là để tàu Bismarck kết hợp với tàu chiến cùng lớp Tirpitz và hai tàu chiến hạng nhẹ Scharnhorst và Gneisenau tạo thành một cụm tàu tấn công nhanh, áp đảo về hỏa lực với bất cứ thứ gì chúng không thể đi nhanh hơn và đi nhanh hơn bất cứ thứ gì chúng không thể thắng về hỏa lực. Cụm tàu này có thể cắt đứt tuyến giao thương hàng hải đến Anh qua bắc Đại Tây Dương.
Tuy nhiên, kế hoạch này phá sản vì quá trình đóng tàu Tirpitz bị chậm trễ, tàu Scharnhorst thì bị trúng ngư lôi và bị đánh bom ở cảng, còn tàu Gneisenau cũng cần được đại tu. Cuối cùng, tàu Bismarck chỉ ra khơi với tuần dương hạm hạng nặng Prinz Eugen, cùng một vài tàu khu trục và tàu quét mìn vào ngày 19/5/1941, trong nhiệm vụ gọi là Chiến dịch Rheinbung.
Người Anh nhận được nhiều tin tình báo về Bismark thông qua bên trung lập là hải quân Thụy Điển. Sau khi cập cảng Na Uy, tàu Bismarck và Prinz Eugen tiến về phía bắc Đại Tây Dương và hướng về phía các đoàn tàu vận tải di chuyển từ Bắc Mỹ đến Anh.
Tuần dương hạm của Anh bám đuôi những tàu này, và ở eo biển Đan Mạch, tàu Đức chạm mặt tàu tuần dương Hood và tàu chiến hạng nặng Prince of Wales của Anh. Sau một đợt đọ pháo, một phát đạn từ Bismarck đánh trúng kho đạn chính của tàu Hood, làm con tàu vỡ đôi và chìm xuống biển. Chỉ ba trong 1.419 thủy thủ trên tàu sống sót. Đài chỉ huy của tàu Prince of Wales cũng bị trúng đạn, khiến gần như toàn bộ ban chỉ huy thiệt mạng, chỉ có thuyền trưởng và một sĩ quan cao cấp khác sống sót, buộc tàu phải rút lui.
Việc hai tàu chiến uy lực bị đánh bại khiến hải quân Anh bất ngờ, nhưng Bismarck cũng bị thiệt hại. Đạn pháo từ tàu Prince of Wales đã làm kho nhiên liệu của tàu này thủng một lỗ lớn, khiến nhiên liệu bị lẫn với nước biển và không sử dụng được.
Bismarck buộc phải tiến về cảng của Pháp để sửa chữa dưới sự yểm trợ của tàu Prinz Eugen. Nắm được tin này, người Anh điều tất cả tàu của họ trong khu vực cùng với các máy bay chiến đấu để đuổi theo Bismarck.
Video đang HOT
Máy bay ném ngư lôi của hải quân Anh được triển khai từ tàu sân bay Ark Royal. Ảnh: UK Navy
Tuy bị hư hỏng, Bismarck vẫn nhanh hơn so với bất kỳ tàu hạng nặng nào của Anh, và cuối cùng, Anh phải dùng đến máy bay ném ngư lôi từ tàu sân bay Ark Royal để hạ nó. Một ngư lôi đánh trúng đuôi của Bismarck, khiến bánh lái tàu bị kẹt, làm Bismarck chạy vòng tròn trong vô vọng, trong lúc một cụm tàu tác chiến của Anh đang áp sát. Đô đốc Gnther Ltjens, sĩ quan chỉ huy tàu Bismarck, gửi một thông điệp vô tuyến về sở chỉ huy nói rằng họ sẽ chiến đấu đến viên đạn cuối cùng.
Vì tàu không thể cơ động để nhắm bắn mục tiêu chính xác, những khẩu pháo lớn trên tàu Bismarck phần lớn đều vô dụng. Tàu Anh liên tục khai hỏa, tấn công Bismarck không thương tiếc, khiến Ltjens cùng hầu hết sĩ quan chỉ huy trên tàu Đức thiệt mạng. Sau khi Bismarck bị vỡ, sĩ quan cấp cao còn sống sót ra lệnh cho thủy thủ đoàn kích hoạt thuốc nổ để đánh đắm tàu, nhưng thiết bị liên lạc hư hỏng khiến phần lớn thủy thủ đoàn không hiểu được mệnh lệnh. Cuối cùng, tàu bị lật úp và chìm, 114 thủy thủ trong hơn 2.200 người sống sót.
Xác tàu đắm của Bismarck được khám phá vào ngày 8/6/1989 bởi tiến sĩ Robert Ballard, nhà hải dương học đã tìm ra tàu Titanic.
Phương Vũ
Theo VNE
Trận đại chiến xe tăng lớn nhất mọi thời đại
Với khoảng 1.500 xe tăng, pháo tự hành chống tăng của cả hai bên tham gia, trận chiến Kursk là cuộc đọ sức bằng xe tăng lớn nhất trong lịch sử giữa Liên Xô và phát xít Đức.
Trận chiến Kursk diễn ra giữa phát xít Đức và Hồng quân Liên Xô năm 1943. Ảnh:Wikimedia
Năm 1943, sau thất bại nặng nề trong trận Stalingrad, trùm phát xít Đức Adolf Hitler thúc giục các tướng lĩnh tập trung lực lượng mở một hướng tấn công mới nhằm đè bẹp ý chí kháng cự của quân và dân Liên Xô, và đến tháng 7/1943, trận đại chiến quy mô lớn của phát xít Đức và Hồng quân Liên Xô diễn ra tại Kursk, mỏm đất nằm cách thủ đô Moscow khoảng 500 km về phía nam.
Nếu quân Đức chọc thủng được các phòng tuyến của Nga ở Kursk và giành được chiến thắng mang tính quyết định trước Hồng quân Liên Xô, nhiều khả năng họ sẽ xoay chuyển cục diện chiến trường theo ý mình, theo DailyBeast.
Vùng đồng bằng Kursk là một dải đất nhô cao do Liên Xô kiểm soát, phần nhô ra rộng 193 km, dài 144,8 km vào sâu bên trong vùng đất do quân Đức kiểm soát. Nếu muốn tấn công Kursk, cách dễ dàng nhất cho quân Đức là tiến theo hai mũi đồng thời theo trục bắc - nam, cắt rời mỏm đất này khỏi phần lãnh thổ còn lại của Liên Xô. Không may cho quân Đức, các tướng lĩnh Hồng quân Liên Xô đã đoán ra ý đồ của họ, và có những động thái chuẩn bị sẵn sàng.
Ngày 17/2/1943, Hitler bay đến đây để bàn kế hoạch tác chiến với thống chế Erick von Manstein trên tiền tuyến trong ba ngày. Khu vực sân bay nơi máy bay chở Hitler hạ cánh nằm sát với chiến tuyến của Liên Xô đến mức nằm trong tầm bắn của một số xe tăng T-34.
Do hai bên đều nhận thức rõ động thái tiếp theo của nhau nên thống chế Manstein muốn tấn công càng sớm càng tốt, lý tưởng nhất là ngay đầu tháng ba, tuy nhiên Hitler ra lệnh hoãn thực hiện chiến dịch Citadel cho tới khi tuyết trên mặt đất hoàn toàn tan hết. Hitler cũng muốn hoãn chiến dịch cho đến khi xe tăng Tiger được sản xuất đầy đủ, bởi ông ta tin rằng một tiểu đoàn tăng Tiger có sức mạnh bằng cả một sư đoàn tăng khác. Tuy nhiên, lúc đó Đức mới chỉ sản xuất được 12 chiếc Tiger mỗi tuần.
Đến mùa hè năm 1943, quân đội Đức đã tiếp nhận thêm những vũ khí mới như xe tăng Tiger, Panther, và pháo tự hành Ferdinand. Không quân Đức tiếp nhận tiêm kích Focke-Wolfe 190A và Henschel 129. Cũng trong thời gian này, 2/3 quân đội Đức đã có mặt tại Nga.
Để tấn công vào Kursk, Đức đã huy động 900.000 lính, 10.000 khẩu pháo, 2.700 xe tăng và 2.000 máy bay đến khu vực này. Hitler ra lệnh cho các tướng lĩnh phải giành chiến thắng bằng mọi giá, đồng thời tuyên bố trận chiến ở Kursk là "lời cảnh báo cho toàn thế giới".
Trong khi đó, Nga đã xây dựng thế trận phòng ngự bất khả xâm phạm ở phần dải đất nhô ra này. Tại một số khu vực phòng ngự, Nga bố trí hơn 20.000 khẩu pháo, trong đó có hơn 6.000 súng chống tăng 76,2 mm và 920 bệ phóng hỏa tiễn Katyusha sẵn sàng dội hỏa lực vào xe tăng Đức.
Quân Đức chia làm nhiều mũi tấn công theo hướng bắc - nam hòng chia cắt Kursk. Đồ họa: Wikimedia
Ngoài ra, các khẩu pháo và bom xuyên giáp trên cường kích Shturmovik Ilyushin II-2 cũng là mối hiểm họa lớn với các xe tăng Đức. Trên mặt đất, Hồng quân đào hơn 4.828 km chiến hào, bố trí hơn nửa triệu mìn chống tăng và gần 440.000 mìn chống bộ binh để cản bước quân Đức.
Đại chiến xe tăng
Từ lời khai của các tù binh Đức, Hồng quân Liên Xô nắm được rằng quân Đức sẽ phát động tấn công vào rạng sáng ngày 5/7. Không kịp chờ chỉ thị từ cấp cao nhất, các chỉ huy Nga trên chiến trường ra lệnh tấn công phủ đầu "chống chuẩn bị" của quân Đức bằng hỏa lực pháo binh và hỏa tiễn Katyusha. Bị pháo kích dữ dội suốt nhiều giờ, quân Đức mất gần hai tiếng đồng hồ mới có thể tái tổ chức đội hình chiến đấu.
4h30 sáng ngày 5/7, quân Đức bắt đầu tấn công với hỏa lực pháo binh nã dồn nập. Trên mũi tấn công chính có 500 xe tăng; các xe tăng hạng năng đi tuyến đầu, được hỗ trợ bằng xe tăng hạng trung và bộ binh phía sau. Đức cố gắng phá vỡ phòng tuyến Liên Xô 4 lần, và giành được 9,65 km đất trong 24 giờ giao tranh đầu tiên, nhưng cái giá phải trả không hề rẻ khi có tới 25.000 quân thương vong, 200 xe tăng và pháo tự hành cùng 200 máy bay bị phá hủy.
Lúc 8:30 sáng 12/7, các lực lượng Liên Xô phát động một đợt phản công chống lại sư đoàn tăng Panzer số 4 của Đức. Nhận thấy lực lượng tấn công của Liên Xô nếu thành công có thể nghiền nát toàn bộ quân Đức ở phía Nam, Thống chế Đức Erich Von Manstein đã dồn tất cả lực lượng trong tay để chống lại. Một cuộc giao tranh ác liệt nổ ra trên một mặt trận trải dài hơn 199 km ở phía đông nam Kursk, với tổng số 1.500 xe tăng tham chiến.
"Sau vài phút khai hỏa khi đang di chuyển, đội hình tấn công bậc thang của quân đoàn tăng số 18 và 29 của chúng tôi đã thọc sâu nhanh chóng vào đội hình tăng của Đức", chỉ huy quân đội Liên Xô Pavel Rotmstrov nhớ lại.
Bị xe tăng đối phương thọc sâu bất ngờ, các xe tăng Tiger và Panther của Đức đánh mất lợi thế hỏa lực tầm xa của mình, trở nên bị động trước các tăng T-34 và thậm chí là tăng T-70 hạng nhẹ hơn của Liên Xô trong khoảng cách gần hơn.
Khói bụi cuồn cuộn trên khắp chiến trường, mặt đất rung chuyển sau những tiếng nổ lớn. Các xe tăng tấn công nhau, quần thảo trên chiến trường và không thể tự tìm đường thoát ra, chiến đấu cho đến trúng đạn bốc cháy hoặc đứt bánh xích không di chuyển được. Có những xe tăng bị loại khỏi vòng chiến vì đứt xích, nhưng vẫn tiếp tục khai hỏa pháo và súng máy vào đối phương.
"Tôi loại được chiếc tăng đầu tiên của địch khỏi vòng chiến và di chuyển được khoảng 100 m thì bắt gặp một chiếc tăng Tiger đang ở trước mặt, đang bắt đầu khai hỏa vào các xe tăng của chúng tôi", Yevgeny Shkurdalov, sĩ quan tăng của Liên Xô, hồi tưởng lại.
Một chiếc xe tăng Đức bốc cháy trong trận Kursk. Ảnh: History.com
Chiếc Tiger quay nòng pháo liên tục, bắn gục từng chiếc xe tăng T-34 của Liên Xô, cho đến khi bị Shkurdalov bắn một phát đạn xuyên giáp khiến nó bốc cháy. Shkurdalov bồi thêm một phát đạn nữa, chiếc Tiger cháy dữ dội hơn.
Wilhelm Res, một lính xe tăng Đức, nhớ lại: "Bỗng dưng một chiếc T-34 đột phá và xông thẳng vào chúng tôi. Pháo thủ số một bắt đầu nạp đạn, và chỉ huy xe chúng tôi hét lên gấp gáp 'Bắn, bắn!', bởi chiếc tăng địch đã tiến gần hơn. Sau khẩu lệnh bắn lần thứ 4, tôi nghe thấy ông nói 'Tạ ơn Chúa!'"
"Chiếc T-34 dừng lại cách chúng tôi chỉ 8 mét. Phía trên tháp pháo có một lỗ rộng 5 cm như thể bị khoan thẳng vào. Lực lượng hai bên trộn lẫn vào nhau trên chiến trường hỗn loạn. Các xe tăng của chúng tôi tiêu diệt được đối thủ trong khoảng cách gần, nhưng cũng hứng chịu tổn thất nặng nề", Res nói.
Theo tài liệu từ Trung tâm Lưu trữ Bộ Quốc phòng Nga, kíp tăng của đại úy Skripkin, chỉ huy tiểu đoàn 2, lữ đoàn 181, quân đoàn tăng số 18 đã thọc sâu chia cắt một đội hình tăng Tiger của Đức, loại hai xe tăng của đối phương khỏi vòng chiến trước khi bị một quả đạn 88 mm bắn trúng tháp pháo và một quả đạn khác xuyên lớp giáp sườn.
Chiếc tăng T-34 này bốc cháy, đại úy Skripkin bị thương và được trung sĩ Nikolayev lái xe và lính liên lạc Zyryanov kéo ra khỏi xe, nhưng họ bị một chiếc tăng Tiger phát hiện và truy đuổi. Nikolayev và lính nạp đạn Chernov nhảy vào chiếc xe đang bốc cháy và hướng nó đâm vào chiếc Tiger làm cả hai cùng phát nổ.
Cuộc tấn công của lực lượng thiết giáp Liên Xô, trong đó có nhiều xe tăng mới với đầy đủ đạn dược đã áp đảo hoàn toàn các sư đoàn mệt mỏi vì chiến đấu trong thời gian dài của địch, khiến Đức mất dần lợi thế tấn công.
Kết quả là sau cuộc phản công của quân đoàn chủ lực tăng bảo vệ số 5 của Liên Xô, hai sư đoàn tăng Panzer số một và số ba của Đức bị chặn đứng ở phía bắc Prokhorovka, cách Kursk không xa. Các sư đoàn tăng này bị tổn thất nặng nề và không thể phát động một cuộc tấn công thực sự nào nữa.
Sư đoàn Panzer số hai của Đức cũng bị tổn thất nặng nề do bị quân đoàn tăng số hai của Liên Xô phản công ở phía nam Prokhorovka.
Ngày 23/7, quân Đức bị đẩy lùi về nơi họ bắt đầu cuộc tấn công. Thế chủ động trên chiến trường giờ thuộc về quân Nga và quân Đức buộc phải rút lui. Ước tính trong trận đấu tăng ở Provkhorovka, Liên Xô mất 500 xe tăng và pháo tự hành, trong khi Đức có 300 xe tăng bị phá hủy.
Diễn biến tương tự cũng diễn ra trên hướng nam của dải đất. Quân Đức tại đây có 300.000 quân và khoảng 600 xe tăng, trong khi Liên Xô có gần một triệu quân và xe tăng cũng nhiều hơn. Kết quả là ngày 13/8, Hồng quân đã phản công chọc thủng tuyến phòng ngự vòng ngoài ở thành phố Kharkov, và ngày 23/8, thành phố này được giải phóng. Việc lấy lại thành phố Kharkov được xem là dấu chấm hết của trận đánh Kursk.
Đến nay, các nhà sử học vẫn không khỏi sửng sốt trước quy mô của trận chiến ở Kursk, nơi gần ba triệu quân nhân, 8.000 xe tăng và gần 5.000 chiến đấu cơ tham chiến, phá vỡ mọi kỷ lục về số lượng chiến đấu cơ lẫn xe tăng tham gia một trận chiến trong lịch sử nhân loại.
Trận đánh Kursk đã khiến Đức chịu tổn thất nặng nề với 500.000 lính bị chết, bị thương hoặc mất tích cùng lượng lớn xe thiết giáp bị phá hủy. Đây là lần cuối cùng Đức phát động cuộc tấn công quy mô lớn nhằm vào Nga. Sau trận chiến này, quân Đức chỉ còn cách rút lui và gắng tránh bị Hồng quân truy kích.
Duy Sơn
Theo VNE
Phát hiện trùm phát xít Đức chỉ có "một tinh hoàn" Theo trang Mirror (Anh), hồ sơ bệnh án mới được phát hiện của trùm phát xít Đức Adolf Hitler đã xác nhận rằng ông thật sự chỉ có một tinh hoàn. Những đứa trẻ tại nước Anh trong một thời gian dài từng lan truyền bài hát đồng dao mỉa mai rằng Adolf Hitler chỉ có "một bên". Bài ca này hóa ra...