Trần Bảo Sơn không đặt cược tương lai vào điện ảnh
Là quý ông đầy cuốn hút với gương mặt lạnh, vẻ ngoài lịch lãm và hào hoa, khi bước chân vào môn nghệ thuật thứ 7, Trần Bảo Sơn lại có cơ hội khoe gương mặt cá tính rất điện ảnh để lột tả nhiều dạng nhân vật khác nhau.
Bảo Sơn tuy là một diễn viên tay ngang, đến với điện ảnh muộn, đóng phim cũng không nhiều nhưng không ai có thể phủ nhận khả năng diễn xuất chuyên nghiệp của anh qua những vai diễn để lại nhiều dấu ấn riêng…
- Việc tham gia diễn xuất cho anh những xúc cảm khác nhau thế nào?
- Nó cho tôi được hóa thân vào những nhân vật, những cuộc đời khác nhau mà không phải là mình để từ đó cho tôi những kinh nghiệm sống và ứng xử tốt hơn trong đời sống. Đó là một may mắn nhưng đầy thú vị!
- Anh là một trong số hiếm hoi các diễn viên tay ngang đạt được thành công. Anh có nghĩ rằng diễn viên tay ngang có thể trở thành ngôi sao đẳng cấp không?
- Tại sao lại không nhỉ (?) Nếu con người ta thật sự đam mê và nghiêm túc với công việc của mình, tôi nghĩ điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
- Điện ảnh có phải là một cuộc chơi với anh?
- Tôi tay ngang không được đào tạo trường lớp nên điện ảnh là thử thách lớn đối với tôi. Tôi đến với điện ảnh bằng sự đam mê, xen lẫn cảm giác muốn chinh phục một lĩnh vực hoàn toàn mới. Điện ảnh đúng là một cuộc chơi nhưng làm thì làm thật.
- Với những thành công đã qua, anh nhìn thấy những cơ hội tiếp theo nào cho mình?
- Tôi cho rằng mọi chuyện đến với cuộc đời mình đều do duyên số và được xếp đặt cả rồi. Nếu đã là của mình, sẽ là của mình. Cơ hội thì sẽ có nhiều, nhưng để nắm bắt được cơ hội đó cũng phải xem mình có duyên với nó không đã. Vì vậy điều gì đến, tự nó sẽ đến thôi.
- Anh có bị ảnh hưởng bởi lối diễn xuất của ai không?
- Tôi thích diễn xuất của diễn viên Trần Quang và cũng học hỏi được nhiều điều từ anh ấy.
- Vợ là một diễn viên nổi tiếng, cô ấy có là trợ thủ đắc lực cho anh không?
- Có chứ, bà xã là người đã động viên và ủng hộ tôi rất nhiều khi tôi đến với nghệ thuật. Thường thì mọi người sẽ khuyên là nên trốn tránh showbiz ra vì gia đình tôi đã có một người tham gia nghệ thuật rồi nhưng Ánh lại khác. Cô ấy hiểu và tin tưởng tôi. Và tôi luôn cảm thấy hạnh phúc về điều này.
- Khi diễn xuất, anh là người như thế nào? Những kỷ niệm mà anh rất nhớ ở những bộ phim đã tham gia?
- Khi đạo diễn hô “diễn” thì tôi là nhân vật của phim, tôi dành nhiều công sức và tâm huyết cho những nhân vật mà mình yêu thích nhưng khi đạo diễn nói “cắt” thì tôi trở lại là tôi – một Trần Bảo Sơn mà bạn vẫn thấy đấy.
- Khi dấn thân vào điện ảnh, làm công việc như vợ mình đã làm, anh thấu hiểu điều gì nhất cho những khó khăn mà vợ mình đã từng trải qua?
Video đang HOT
- Những vất vả, hy sinh cả thời gian, công sức thậm chí cả những nguy hiểm để vai diễn của mình được hoàn thành một cách tốt nhất. Điều đó làm chúng tôi hiểu, thông cảm và chia sẻ với nhau được nhiều hơn trong cuộc sống cũng như trong nghề nghiệp.
- Đã bao giờ chợt thoáng qua trong anh ý nghĩ rằng ước gì vợ mình không lựa chọn nghiệp diễn?
- Không, tôi tôn trọng nghề nghiệp và lựa chọn của vợ mình. Nếu nghĩ như vậy thì ngày xưa tôi đã không làm quen và cố công “hạ gục” cô ấy bởi vì khi ấy, Ánh đã là một diễn viên nổi tiếng rồi.
- Anh có ảo tưởng về tương lai của mình?
- Không, mà tôi nghĩ tôi có nói thật thì nhiều người cũng không tin. Nhưng tôi là người luôn biết mình muốn gì và mình phải làm gì. Trước khi đến với nghệ thuật, tôi làm kinh doanh, công việc đó đã là một phần cuộc sống của tôi để tôi có được như ngày hôm nay. Điện ảnh cũng rất thú vị và dễ làm người ta “say” nhưng nó như một thứ “gia vị” để cuộc sống của tôi phong phú và có thêm màu sắc thôi chứ không thể khiến tôi sẽ “đặt cược” cả tương lai của mình vào nó.
- Anh có đoán được bao lâu nữa ngọn lửa đam mê này trong anh sẽ tắt, hoặc sẽ chán?
- Hy vọng là sẽ không có ngày đó xảy ra vì nếu có thì nghĩa là mối duyên giữa tôi với điện ảnh đã hết rồi.
- “Tiền – tài – vợ đẹp – con xinh” – Anh là một người đàn ông hội đủ những mong muốn mà bất kỳ người đàn ông nào cũng mơ ước, nhưng vậy đã đủ khiến anh hài lòng?
- Có chứ! Và tôi vẫn luôn tự nhận mình là một người may mắn trong cuộc sống mà… (Cười lớn) Tôi thật sự rất hài lòng với cuộc sống hiện tại và luôn tâm niệm trong mọi hoản cảnh hãy cố gắng làm tốt những gì mình đang làm và gìn giữ những gì mình đang có, trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc đời mình ngay lúc này và ở đây – nó là hiện tại – yêu thương chia sẻ – là những điều làm nên hạnh phúc với tôi – chứ không phải mất thời gian tiếc nuối về quá khứ hay viển vông ước muốn quá nhiều ở tương lai.
– Được đánh giá là cặp vợ chồng quyền lực nhất showbiz Việt – theo anh hai vợ chồng muốn duy trì được hạnh phúc thì cần nhất điều gì?
- Nghe câu “cặp vợ chồng quyền lực nhất showbiz” có vẻ đạo to búa lớn quá nhỉ (?!) (Cười) Chúng tôi cũng như bao nhiêu cặp vợ chồng khác thôi, cũng có những buồn vui, giận hờn, tranh cãi… nhưng với tôi, hạnh phúc luôn phải được xây dựng trên nền tảng của tình yêu, sự tôn trọng và cả trách nhiệm với nhau nữa.
- Thế còn áp lực của sự nổi tiếng có ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của anh chị không?
- Áp lực thì không nhưng nó là động lực để chúng tôi sống tốt với nhau và hoàn thiện hơn mỗi ngày.
- Có khó không để gìn giữ một gia đình như thế?
- Gia đình nào cũng phải vượt qua những khó khăn thử thách để bảo vệ và gìn giữ chứ không chỉ có gia đình tôi. Nhưng quan trọng hơn cả là mình có còn muốn giữ gia đình hay không thôi. Và khi vẫn còn yêu thương và trân trọng gia đình, người thân của mình thì khó khăn nào cũng vượt qua được.
- Nổi tiếng do lấy được một người vợ nổi tiếng cộng thêm sự nổi tiếng do anh tạo nên đã đem lại phiền phức nào cho anh chưa?
- Đó là những tin đồn, thỉnh thoảng “rơi” xuống khiến tôi cảm thấy bực bội khó chịu lắm. Lúc đầu tôi còn hay phản ứng nhưng giờ thì cũng quen rồi.
- Thú thật tôi muốn biết ở hoàn cảnh nào sẽ khiến một người đàn ông như Trần Bảo Sơn mất tự tin nhất?
- Đấy là lúc tôi nghe thấy tiếng con gái mình khóc, tôi sẽ cuống lên và thường không giữ được bình tĩnh.
- Và tại sao anh lại làm diễn viên?
- Tôi nghĩ đó là một mối duyên mà cuộc đời dành cho tôi.
- Nhiều lần chia sẻ rằng anh thần tượng những người phụ nữ của đời mình, và thực tế với vợ và con gái đã chứng minh anh không “chém gió”, từ khi nào anh hiểu được việc giá trị của người đàn ông nằm ở chỗ họ đối xử với phụ nữ?
- Nếu bạn yêu thương một ai đó, bạn sẽ luôn chỉ muốn mang lại những điều may mắn và hạnh phúc đến cho người đó. Chỉ đơn giản thế thôi.
- Ranh giới giữa phim và đời là một “ẩn số” mong manh mà nếu không đủ tỉnh táo sẽ lạc lối, anh xử trí thế nào để phân định nó một cách rõ ràng khi tham gia diễn xuất với những mỹ nhân Việt đầy tài năng và quyến rũ?
- Tôi là một người phóng khoáng nhưng cũng có những nguyên tắc rất riêng của mình trong cuộc sống. Tôi không chối bỏ những chuyện đào hoa của quá khứ nhưng không có nghĩa sự đào hoa đó sẽ theo tôi suốt đời. Tôi biết điểm dừng của mình và khi đã xác định đến với hôn nhân, tôi là người nghiêm túc. Tôi yêu gia đình của mình và trân trọng nó. Chỉ chừng đó đủ khiến tôi luôn tỉnh táo để không bước sai đường rồi…
- Nếu không gặp “cơn bão lớn nhất cuộc đời Trương Ngọc Ánh” thì cuộc đời Trần Bảo Sơn sẽ đi về đâu, hay là ai nhỉ?
- Nếu thế thì có thể bạn sẽ chẳng biết tôi là ai và tôi sẽ không có dịp để trả lời những câu hỏi phỏng vấn của bạn như lúc này đâu. Đúng không?
- Năm 2012 với dự án “Con đường vô tận”, anh đảm nhận nhiều nhiệm vụ như viết kịch bản, đóng vai chính đồng thời là nhà sản xuất. Một tham vọng nào khác của anh với điện ảnh?
- Đấy cũng là một cách mà tôi thể hiện tình yêu của mình với điện ảnh.
- Anh muốn nói gì về “Con đường vô tận”?
- Tất cả mọi việc đang trong giai đoạn chuẩn bị để bắt đầu, tôi cũng không muốn nói quá nhiều về điều này mà muốn mọi người sẽ nhìn vào sản phẩm chúng tôi làm ra để đánh giá. Như vậy có lẽ sẽ khách quan hơn. Chỉ hy vọng là mọi việc sẽ suôn sẻ và tốt đẹp.
Theo ANTĐ
Chỉ lấy chồng già, góa vợ, không con
Hình ảnh các hoàng tử đẹp trai, hào hoa ngày càng ít xuất hiện trong giấc mơ của nhiều cô gái trẻ. Họ thích... chồng già.
Tầm gửi thế hệ mới
Trâm, một sơn nữ Tuyên Quang, chua xót nhận kết quả thi đại học. Trượt, Trâm cay đắng nuốt nước mắt vào trong, quyết tâm về thủ đô ôn luyện.
Được một người quen giới thiệu, Trâm may mắn thuê được một phòng trọ khá sạch đẹp và hợp túi tiền. Xóm trọ gồm ba phòng và nhà "ông chủ". Hai phòng bên cạnh là của hai anh sinh viên mới tốt nghiệp, họ đi làm liên miên, cuối tuần mới tạt qua nhà một chút.
Vậy là xóm trọ hầu như lúc nào cũng chỉ có Trâm và ông chủ. Gọi là ông chủ chứ thực ra "anh ấy" mới ngoài 30. Anh sống một mình khiến Trâm tò mò. Qua những lần nói chuyện đầu tiên, cô biết được vợ anh đi xuất khẩu lao động ở Đài Loan và...ở lại luôn bên đó cùng ông chủ của mình.
Một kế hoạch tiết kiệm tiền chi tiêu hàng tháng được Trâm lên chi tiết. Bắt đầu từ việc vệ sinh xóm, tiện thể quét hộ anh cái sân. Một tuần sau, Trâm đã chuyển từ "sân" vào "nhà". Cô lau nhà, dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc. Có người giúp đỡ, "anh chủ" cũng thấy vui hơn. Vừa nói chuyện vừa lau lại cái TV, sửa lại cái bóng đèn đã hỏng...
Cứ như thế sau hai tháng, từ giảm tiền điện, không thu tiền nước, đến miễn phí tiền nhà, Trâm "mở cờ trong bụng" khi kế hoạch được hoàn thành xuất sắc.
Nhưng cũng từ đây, ước mơ đại học dần rời xa Trâm. Không còn hứng thú gì với sách vở, Trâm dành toàn bộ thời gian để chuyển từ "nhà" xuống "bếp" của anh chủ. Đồng thời chờ đợi ngày "tiếp quản" cơ ngơi mà người vợ "xứ Đoài" của anh đã gửi tiền về xây dựng.
Đầu tiên là mua hộ anh con cá, mớ rau, rồi cắm hộ anh nồi cơm. Chẳng bao lâu hai người bắt đầu ăn chung. Những lá thư trả lời cho mối tình đầu thời phổ thông cứ thưa dần rồi tắt lịm.
Cuộc sống cứ thế trôi qua. Giờ đây, nhìn các tân sinh viên háo hức lên đường nhập học, Trâm chợt thấy chạnh lòng. Biết làm gì đây khi ước mơ và hoài bão đã rời xa? Chẳng lẽ cứ trông chờ vào xóm trọ giờ đây chỉ còn hai phòng đóng tiền? Hay là về quê? Thôi đành "tầm gửi" nơi "phồn hoa" chờ cơ hội mới.
May mắn hơn Trâm, Thu học tại trường Trung cấp Kinh tế được người quen giới thiệu làm gia sư cho một học sinh tiểu học ngay trong nội thành Hà Nội. Ngay sau vài buổi dạy đầu tiên, Thu được biết mẹ cháu mất cách đây ba năm vì bệnh nặng, do vậy đối tượng của Thu đã chuyển từ "con" qua "bố".
Biết anh thuê mình làm gia sư nhưng có nghĩa là trông nom con giúp anh những lúc anh bận việc vắng nhà, Thu không tiếc công sức chăm sóc học sinh nhằm làm "viên gạch lót đường" để tiếp cận và chinh phục "phụ huynh".
Những buổi học cứ kéo dài dần, không chỉ dạy học, Thu còn lo cho học sinh tắm rửa, ăn uống. Hôm nào cô cũng cố nán lại chờ bố cháu về rồi mới tạm biệt. Lâu dần, sự có mặt của Thu trở nên quen thuộc trong gia đình học sinh. Thu mừng thầm khi mình có vai trò ngày càng quan trọng không chỉ với học sinh mà còn cả phụ huynh.
Đang loay hoay chưa biết làm cách nào để "xúc tiến" mối quan hệ gần gũi hơn với phụ huynh học sinh, Thu mừng như bắt được vàng khi học sinh gọi điện: "Mời cô đi ăn với bố con con". Bữa ăn thật đầm ấm và hạnh phúc. Cô giáo và phụ huynh nói chuyện không biết chán về cậu học sinh tiểu học.
Giờ đây, Thu đang "nuôi mộng" không chỉ chăm sóc học sinh mà còn "nâng khăn sửa túi" cho phụ huynh.
Chồng già, đỡ mệt
Xuân, quản lý một nhà hàng nổi tiếng thẳng thắn: "Mình chưa bao giờ chờ đợi một hoàng tử đẹp trai giàu có cả. Mình luôn chủ động tiếp cận những người đàn ông thành đạt trong kinh doanh nhưng lại kém may mắn về gia đình. Chẳng có gì ngăn cản họ hạnh phúc cả. Mình sẽ là người làm việc đó".
Điều này giải thích tại sao khi Xuân không ngần ngại lên xe hoa cùng một ông chủ người Nhật đã ngoài 60 và góa vợ từ 20 năm nay. Theo Xuân: "Tình yêu không có tuổi, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng".
Cũng như Xuân, Dung, nhân viên văn phòng từ chối không biết bao nhiêu chàng đẹp trai đầy nhiệt huyết tuổi trẻ để đi theo tiếng gọi trái tim. Dung lên xe hoa cùng người tình gần bằng tuổi... ông ngoại mình.
Dung nói: "Yêu nghĩa là phải đảm bảo cuộc sống cho nhau. Nếu yêu và lấy "anh ấy", cuộc sống của mình sẽ được đảm bảo ngay cả khi "anh ấy" không còn trên đời này nữa".
Thực ra cũng khó hiểu cái mà Dung và Xuân cho là hạnh phúc và tình yêu và cũng không ai trách cứ gì họ cả. Chỉ có điều không thể không nghi ngờ rằng họ đang chờ đợi ngày được thừa kế gia sản mà chồng cùng... người vợ trước đã dày công xây dựng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ở nhà làm bảo mẫu Chị không phải là người thích nhìn lại phía sau để nói câu hối hận. Nhưng sau 5 năm quyết định nghỉ làm, chị muốn thú nhận chị đã sai lầm. Đừng đặt cược cả cuộc sống của mình trong 4 bức tường gia đình để tổ ấm trở thành nỗi ám ảnh. 1 tháng rồi chị không về thăm bố mẹ. Hồi...