Trạm xe bus yêu thương

Theo dõi VGT trên

Có những cuộc gặp gỡ tình cờ làm nên một tình yêu giữa miền đất lạ mênh mông tuyết trắng.

1- Matxcova – Chiều tuyết trắng

Quân bình thản nhâm nhi ly cafe còn sóng sánh, nhắm mắt hít hà hơi nóng tỏa ra từ cốc cafe, nhấp từng ngụm một rồi nhẹ nhàng mỉm cười. Cậu thích cái cảm giác này, nó khiến Quân cảm thấy lòng thanh thản, bình yên đến khó tả. Chậm rãi đưa mắt nhìn ra ngoài, khung cảnh thủ đô Maxcova trở nên nhỏ bé khi bị thu gọn trong đôi mắt màu hổ phách ấy, được Quân ngắm nhìn từ vị trí tầng 35 của một tòa nhà lớn. Cả một vùng rộng lớn được bao phủ một màu trắng xóa, tuyết rơi, lạnh, buốt, thấm, lan tỏa trong từng da thịt. Nhưng dường như với Quân, một du học sinh từ Việt Nam sang đây sinh sống đã lâu, mọi cảnh vật, thời tiết, cái lạnh cắt da cắt thịt có lẽ thực sự đã trở nên rất thân quen.

Bước ra khỏi quán cafe, cơn gió lạnh rít lên từng hồi khiến cậu rùng mình. Đứng dưới chiếc ô lớn của quán, Quân chỉnh sửa lại trang phục, choàng lại chiếc khăn dày sụ quấn quanh cổ một cách cẩn thận, chiếc mũ len được kéo xuống che kín cả vành tai để không chàng gió nào có thể len lỏi vào được. Nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm. Quân thầm nghĩ ” Làm gì để giết thời gian bây giờ nhỉ?”. Suy nghĩ hồi lâu, Quân chép miệng ” Thôi thì cứ đi vậy”. Đút tay vào túi áo, Quân chậm rãi rời quán bước dọc con đường ngập tuyết Đông.

Đi qua biết bao con đường, nhìn ngắm những tòa lâu đài cổ kính, chưa bao giờ Quân cảm thấy nhàm chán dù ngày nào đi học, cậu cũng được ngắm nhìn chúng mỗi ngày. Maxcova có sức hút kì lạ đối với Quân, chính vì thế mà cậu quyết định sang đây học và nếu có thể, Quân muốn gắn bó với nó lâu hơn nữa. Tuyết vẫn rơi, càng về tối trời càng lạnh, cơ thể Quân dường như sắp đóng băng tới nơi vậy. Có lẽ, đã đến lúc cậu nên trở về căn phòng ấm áp của mình rồi. Bước nhanh sang bên kia đường, Quân quyết định đi xe buýt về nhà. Thật may cho cậu khi vừa đứng một lúc, xe đã đến. Bước lên xe, Quân ổn định chỗ ngồi của mình. Ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, Quân ngắm nhìn dòng người qua lại, hình ảnh những ngôi nhà sáng bừng ánh lửa lại khiến cậu man mác nỗi nhớ nhà.

- Cô bé này đáng yêu thật đấy

Như một phản xạ tự nhiên, Quân giật mình quay về phía phát ra tiếng nói. Bên dãy ghế đối diện, cô gái nhân viên soát vé làm việc trên chiếc xe buýt này đang trò chuyện với hai mẹ con người Việt Nam:

- Cô biết tiếng việt sao?

Người phụ nữ nhẹ nhàng hỏi:

- Vâng. Mẹ tôi là người Việt Nam, nên từ bé tôi đã được học Tiếng Việt từ mẹ. Cô gái vui vẻ đáp:

- Cô sống ở đây lâu chưa?

- Tôi qua đây với gia đình từ khi tôi 10 tuổi.

- Vậy sao. Cũng khá lâu rồi nhỉ. Cô nói Tiếng Việt chuẩn đấy. Người phụ nữ khen ngợi:

- Cám ơn chị. Cô gái nhoẻn môi cười

Nãy giờ Quân chăm chú theo dõi cuộc nói chuyện của hai người. Ngay từ lúc lên xe, Quân đã có ấn tượng với cô gái này bởi thái độ dịu dàng và đặc biệt là đây là lần đầu tiên cậu bắt gặp một nhân viên soát vé xe buýt là nữ. Bây giờ, Quân mới để ý nhìn cô thật kỹ, đúng là vẻ bề ngoài của cô có chút gì đó đậm chất Việt. Vẫn làn da trắng nhưng không hề lấm tấm tàn nhang như những cô gái Nga khác, vóc dáng nhỏ bé, mái tóc đen cùng với nụ cười má lúm trông rất duyên. Ở cô có điều gì đó rất cuốn hút khiến Quân không thể rời mắt. Xe buýt dừng, bước xuống xe nhưng lòng Quân vẫn còn lưu luyến. Ngoái đầu nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó chỉ còn là một dấu chấm nhỏ, Quân mới chịu cất bước. Cậu thầm nghĩ ” Có vẻ như, buổi lang thang chiều nay không hề lãng phí một tí nào”.

Trạm xe bus yêu thương - Hình 1

2. Trong mỗi trái tim đều có một mảnh yêu thương được dấu kín

Mỗi ngày trôi qua, thay vì hàng ngày đi xe máy đến trường, Quân tập cho mình thói quen đi xe buýt. Và dĩ nhiên, nguyên nhân khiến Quân ngoan ngoãn chịu để em xe yêu quý ở nhà, chăm chỉ có mặt ở trạm xe buýt đúng giờ và kiên nhẫn chờ đúng tuyến xe số 20 chính là muốn làm quen với cô gái ấy. Theo như những gì Quân đã tìm hiểu mấy ngày qua, thì cô gái ấy chỉ làm công việc này từ 6h tối trở đi. Quân thường đến sớm 30 phút, ngóng chờ và cảm thấy vui khi được nhìn thấy cô. Quân không mở lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô từ xa. Đôi lúc, mải mê quá, bắt gặp ánh mắt cô nhìn cậu, Quân vờ làm ngơ rồi liếc nhanh về phía cửa sổ, dù biết rằng tim đang đập rất nhanh. Lẳng lặng quan sát cô một thời gian, Quân nhận ra cô là một cô gái tốt. Từ cái cách cô niềm nở với khách, cái nhìn đầy trìu mến dành cho những đứa trẻ nhỏ, cho đến thái độ ân cần, lễ phép với những người lớn tuổi khi lên xe, nhiệt tình giúp đỡ họ lúc cần thiết và chưa một lần nào cậu thấy cô tỏ thái độ khó chịu với bất kì ai. Một cô gái đáng mến. Chính vì thế mà Quân có cảm tình với cô hơn. Đôi lúc, nhìn cô tất bật len qua từng người thu vé, mồ hôi rịn trên trán, Quân chỉ muốn chạy lại bên cô, lau giúp cô, xua tan đi những mệt nhọc. Nhưng trở về thực tại, cậu vẫn chỉ biết lặng im, dõi theo cô mà thôi.

Trở về nhà, Quân trằn trọc suốt đêm. Cậu không thể kéo dài mãi tình trạng thầm mến đơn phương như thế này được. Bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu ý tưởng cứ lần lượt hiện lên trong đầu khiến Quân rất đỗi phân vân và khó lựa chọn. Cuối cùng cậu đã nghĩ ra được một cách mà cậu cảm thấy hợp lý và đơn giản nhất. Sáng hôm ấy, Quân dậy từ rất sớm. Cũng bắt tuyến xe 20, mặc dù biết giờ này cô không có mặt ở đó, nhưng lần này người cậu muốn tiếp cận là bác lái xe. Người vẫn luôn đồng hành với cô trong những chuyến tối. Sau một hồi kể lể, ỉ ê, tâm sự hết sức chân thành và theo chân bác lái xe hết trạm này đến trạm khác, cuối cùng Quân cũng đã có được số điện thoại của cô gái ấy. Và không ai biết rằng, cậu đã nhảy cẫng lên vì vui sướng khi có được nó trong tay và quan trọng nhất là cuối cùng cậu đã biết được tên cô, một cái tên rất đẹp Irina.

Ngồi bất động trên ghế sofa, Quân loay hoay với mẩu giấy ghi số điện thoại của cô. Cảm xúc thật khó tả. Sau mối tình đầu đã kết thúc ở Việt Nam, đã từ rất lâu rồi, kể từ khi sang đây Quân chưa có cảm giác yêu thương nào với ai. Và bây giờ, trái tim cậu đang đập loạn nhịp vì một cô gái. Hít một hơi thật dài, sau những tin nhắn dài ngoằng đã được soạn sẵn, Quân soạn ra rồi lại xóa đi, cậu chỉ ghi vỏn vẹn 4 chữ ” Chúc em ngủ ngon ” và gửi đi. Bởi với Quân, vội vàng quá sẽ khiến người ta e dè và cảm thấy không đáng tin. Những ngón tay gõ lạch cạch trên bàn, hồi hộp chờ tin nhắn đến. Chờ mãi nhưng điện thoại vẫn ở trạng thái im lìm, Quân có vẻ thất vọng, có lẽ cô ấy ngủ rồi, Quân tự an ủi bản thân, lẳng lặng đi vào giường, cố nhắm mắt quên đi cảm giác nặng nề này. Ngày qua ngày, Quân vẫn đểu đặn thức đến 11h, vẫn những dòng tin nhắn ấy gửi đến cô.

Đêm nay đã là đêm thứ 5, vẫn bặt vô âm tín. Cách đây mấy hôm, Quân đã lấy số lạ gọi thử vào số này, đầu dây là giọng cô gái đó nên việc nhầm số là không thể. Quân nghĩ xa xôi, ” Có lẽ cô ấy mệt quá nên ngủ sớm” ” Nhưng ngủ sớm thì sáng mai thức dậy kiểu gì cũng đọc được tin nhắn này chứ” hay là thấy số lạ nên cô ấy không thèm reply lại???. Bao nhiêu câu hỏi cứ bủa vây lấy Quân khiến cậu không tài nào chợp mắt được. Sang đêm thứ 6, Quân phân vân không biết có nên tiếp tục nhắn tin chúc cô ngủ ngon nữa không, đôi tay mân mê chiếc điện thoại cả buổi tối, lí trí bảo thôi nhưng cảm xúc chẳng cho phép cậu đắn đo thêm nữa, tin nhắn cuối cùng vẫn được gửi đi. Úp mặt vào gối, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại trên tay, Quân im lặng, mong chờ một điều kì diệu nào đó xảy ra dù tia hi vọng với cậu rất đỗi mong manh. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở của Đêm hòa lẫn với cảm giác mông lung, chênh vênh và đầy nỗi niềm dấu kín của Quân.

Tít. . . tít. . .

Tin nhắn đến. Quay sang, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, Quân như không tin vào mắt mình. Có đôi khi, bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, vẫn hi vọng vào một điều gì đó, và khi nó đến một cách bất ngờ, cảm xúc bỗng dưng bị đóng băng lại. Và giờ Quân đang rơi vào trạng thái như vậy. Ngón tay miết nhẹ lên màn hình, Quân nhắm mắt, cầu mong tin nhắn đó là từ máy cô gửi đến. Mắt từ từ hé ra, dòng chữ ngắn gọn ” Cho hỏi ai đây vậy?” hiện ra trước mắt. Quân bật dậy, cầm lấy chiếc điện thoại, reply lại trong tình trạng vui sướng quá đỗi.

Quân : ” Một người lạ, muốn làm bạn với em, có được không vậy cô gái?”Quân tủm tỉm cười, chờ đợi câu trả lời:

1 phút sau:

Irina :” Nếu như anh đủ làm em tin rằng: Đây không phải là một trò Đùa. Ok chứ chàng trai”.

Irina trả lời khá thông minh, thẳng thắn và dĩ nhiên Quân cảm thấy rất hứng thú trước câu trả lời của cô.

Quân : Name : Nguyễn Đăng Quân. Ngày sinh “. . . “. Sống tại “. . . “. Hiện đang là sinh viên “. . . “. Địa chỉ cụ thể “. . “. . . . Những thông tin này liệu đã đủ để em tin?

Irina : Thông tin khá là đầy đủ, nhưng thời đại hiện nay, lí lịch trích ngang bị làm giả rất nhiều nên tạm thời anh chỉ mới tăng mức độ tin cậy chỉ dừng lại ở lưng chừng 60% thôi.

Quân : Vậy thì hãy nhận lời kết bạn của anh, anh sẽ chứng tỏ cho em thấy 40% còn lại không phải là giả dối. Đồng ý nhé?2 phút sau:

Reply : ” Cũng nên thử mạo hiểm một lần xem sao. “Quân bật cười trước tin nhắn đầy dí dỏm của cô. Vẻ ngoài hiền lành nhưng cách nói chuyện lại rất cá tính, khiến cho câu chuyện giữa hai người thêm phần thú vị. Đêm ấy, họ nhắn tin cho nhau rất nhiều và cũng đêm ấy, có một người thao thức vì Vui.

***

Nhật ký, ngày . . . tháng. . . năm

Maxcova, một ngày tuyết rơi dày đặc. Ngoài trời gió thốc lên từng đợt, cảm giác thật lạnh lẽo và trống vắng. Con lại nhớ mẹ rồi mẹ à. Mỗi lần con hỏi ba về mẹ, ba lại tìm cách lảng tránh và nói “Con hãy quên người phụ nữ ấy đi”. Nhưng con không thể làm được điều đó khi nỗi nhớ về mẹ, niềm khao khát được gặp mẹ đang lớn dần lên trong con mỗi ngày. Linh cảm mách bảo con rằng, mẹ không phải là người như ba đã từng nói và con luôn tin rằng, ở phương trời xa xôi nào đó, mẹ vẫn đang mong nhớ con như con đang mong nhớ mẹ vậy. Con ước mong một lần được đặt chân trở vể đất nước Việt Nam, con sẽ đi khắp nơi, sẽ không quản khó khăn hay nản chỉ, sẽ tìm kiếm cho đến khi nào con gặp được Mẹ mới thôi. Con sẽ cố gắng làm thêm ngoài giờ thật chăm chỉ, sẽ tích cóp thật nhiều tiền nuôi dưỡng ước mơ lớn của đời con. Hôm nay, con được thưởng thêm tiền ngoài giờ và còn được nhận một khoản tiền nhỏ vì đạt học bổng của trường nữa. Đôi khi, con thèm lắm cái cảm giác được mẹ xoa xoa đầu, âu yếm ôm vào lòng và khen ” Con gái mẹ giỏi quá”. Nhưng rồi vẫn phải tự an ủi mình rằng, rồi một ngày không xa, con sẽ sớm được gặp mẹ thôi mà, lúc ấy, con sẽ chẳng phải ước gì nữa cả. Đúng không mẹ?Hì.

Hôm nay, ngoài những chuyện đó còn có gì để kể cho mẹ nữa không nhỉ?Ừm. . để xem nào. À, còn chuyện này nữa. Lúc tối con đã quyết định reply lại tin nhắn mỗi đêm của số điện thoại lạ đó rồi mẹ ạ, và hình như đây không phải là trò đùa của mấy đứa bạn con thì phải. Anh ấy cũng là người Việt Nam, là du học sinh sang đây học. Qua cách nói chuyện, có vẻ như anh chàng này không phải là một người xấu. Dù sao, cũng nên nói chuyện nhiều hơn trước khi nhận xét về người ta. Hì. Ngày mai con có tiết kiểm tra nên con gái đi ngủ đây, hẹn gặp mẹ trong giấc mơ. Chúc mẹ yêu của con ngủ ngon nhé.

Trạm xe bus yêu thương - Hình 2

Con yêu mẹ. . .

Ánh sáng len lỏi qua từng ô cửa, chiếu thẳng vào chiếc giường Quân đang nằm. Lấy tay che đi những vệt sáng, Quân tỉnh dậy khi nụ cười vẫn còn đọng trên môi. Tối qua cậu chàng thức đến tận 3h sáng vì không ngủ được. Dụi dụi mắt, Quân vớ lấy chiếc điện thoại, đọc lại những tin nhắn vẫn còn lưu lại cuộc nói chuyện giữa hai người rồi mỉm cười mãn nguyện. Bước chào hỏi có vẻ đã diễn ra thuận lợi như cậu mong muốn và bây giờ cậu chỉ mong thời gian trôi thật nhanh đến 6h tối để lại được gặp Irina, được nhìn cô ấy cười, được nghe cô ấy nói, với cậu đó là một Hạnh phúc.

Chiếc xe buýt có vẻ như đang lắc lư hòa theo điệu nhạc phát ra từ chiếc radio màu xanh của bác tài xế. Quân ung dung giả vờ cầm cuốn sách đọc chăm chú, nhưng đằng sau đó, chẳng ai biết rằng những con chữ trong cuốn sách đó đang bị bỏ rơi, bởi sâu thẳm trong ánh mắt kia đã bị hình ảnh ai đó chiếm hữu hoàn toàn mất rồi. Irina vẫn không mảy may để ý đến những hành động của Quân, cô ngồi tựa vào ghế, hai vai đung đưa, nhắm mắt, môi mỉm cười có vẻ như đang lắng nghe và tận hưởng những điệu nhạc Nga vui nhộn phát ra từ chiếc radio kia. Quân nhìn ngắm hồi lâu, rồi phụt cười và trách mình thật ngớ ngẩn khi chính cậu đang cảm thấy mình như đang ghen tị với những đồ vật vô tri vô giác đó. 10h tối, trời bỗng đổ cơn mưa. Ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, mưa mỗi ngày một nặng hạt. Ngồi gần đó, Quân nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện giữa Irina và bác tài xế.

- Hic. Mưa đột ngột. Hôm nay cháu lại quên mang theo ô rồi.

- Ta có mang theo áo mưa đấy, tí cháu lấy mà dùng.

- Dạ thôi. Nhà bác xa, bác cứ giữ lại đi ạ. Nhà cháu cũng gần, tí qua chỗ kia mua áo mưa cũng được . Hì. Chợt nhớ trong ba lô của mình, lúc nào cũng có sẵn một chiếc ô, phòng khi trời mưa. Lôi chiếc ô ra cầm trên tay, Quân phân vân chưa biết nên đưa cho Irina bằng cách nào. Tuyến xe cuối cùng cập bến, trước khi xuống xe, tranh thủ lúc Irina không để ý, Quân nhanh chóng đưa nó cho bác tài xế nhờ bác đưa hộ cho cô rồi mới trở về nhà. Quân : ” Đã ngủ chưa vậy cô gái?

“Irina : ” Chưa. Anh có vẻ thức khuya nhỉ?”

Quân : ” Anh còn có một nhiệm vụ quan trọng nên chưa ngủ được”

Irina : ” Nhiệm vụ gì vậy?”

Quân : ” Chúc em ngủ ngon. keke”

Video đang HOT

Irina : ” Anh khéo quá đấy. :P. Mà tên em không phải là cô gái. Em tên Irina. “

Quân : ” Vì hôm trước em chưa nói tên cho anh biết, nên anh đành xưng hô như vậy thôi. Hehe. À Hôm nay em đi làm về chắc không bị ướt mưa đâu hả?”

Irina : ” Sao anh lại đoán vậy?Quân : ” Ờ thì, anh đoán bừa vậy thôi. Thế có bị ướt mưa không?

Irina : ” Ừm. Rất may là bác ở chỗ làm có cho mượn một chiếc ô, từ chỗ đó về nhà cách có một đoạn nên em không bị ướt”. Chỉ cần nghe cô nói như vậy, Quân mới an tâm phần nào. Vậy là chiếc ô của anh đang ở chỗ cô. Chỉ nghĩ đến đó, Quân lại bụm miệng cười một mình. Những dòng tin nhắn nối tiếp nhau, những câu chuyện không hồi kết, thu mình trong chiếc chăn ấm áp, có một người cứ cười khúc khích một mình không thôi.

Quân : “Bố mẹ em làm gì?”

Irina : Bố em làm quản lý cho một công ty đóng gỗ. Còn mẹ em. . . em cũng chẳng biết hiện tại bà đang làm công việc gì nữa.

Quân : Sao em lại nói như vậy. Nói rõ hơn cho anh biết được không?

Irina : Bố mẹ li hôn từ khi em còn bé. Em qua đây sống với bố, còn mẹ thì ở lại Việt Nam. Từ đó em mất liên lạc của mẹ.

Quân : Chắc em nhớ mẹ lắm đúng không?

Irina : Bà luôn hiện hữu trong tâm trí em. Ước mơ lớn nhất của cuộc đời em là được gặp lại mẹ dù chỉ là một lần duy nhất. Nhiều năm qua, em đã lén bố trau dồi vốn Tiếng Việt để mong một ngày được đến Việt Nam tìm bà. Quân : Em không trách bà ấy vì sao thời gian qua lại không liên lạc với em sao?

Irina : Chưa một lần em trách móc bà bởi em nghĩ chắc bà cũng có lí do của mình và nếu có liên lạc chắc ba cũng không cho em gặp bà ấy. Trong kí ức mập mờ của mình, mẹ em là một người phụ nữ xinh đẹp và hiền hậu, nên em tin bà là một người không dễ dàng bỏ rơi em như vậy. Nghe những lời nói chất chứa bao phiền muộn từ những lời tâm sự của Irina, Quân biết rằng cô đã phải cố gắng vượt qua nó như thế nào. Một cô gái sâu sắc và đầy tình cảm. Thiếu đi hơi ấm của người mẹ, chắc cô ấy đã cảm thấy cô đơn và chạnh lòng lắm. Cứ thế, Ngày qua ngày, tần suất nói chuyện giữa hai người ngày một dầy lên. Không chỉ dừng lại ở những tin nhắn sau 11h đêm như thường lệ nữa mà thay vào đó những lúc rảnh rỗi, Quân lại nhắn tin cho Irina và ngược lại cô cũng bắt đầu cảm thấy quý mến và dần cởi mở với anh hơn. Hai tâm hồn cô đơn tìm thấy nhau, bắt được nguồn cảm xúc của nhau, san sẻ và kể cho nhau nghe những tâm sự của mình. Khoảng cách đang dần được thu hẹp lại. Sợi dây tình cảm đang lớn dần lên mỗi ngày.

Trạm xe bus yêu thương - Hình 3

Nhật ký, Ngày. . . Tháng. . . Năm

Mẹ yêu ơi. Không biết giờ này mẹ đã ngủ chưa?Ngoài trời mưa vẫn rơi, những hạt mưa rơi tí tách nghe vui tai lắm mẹ ạ. ^^. Con vừa nói chuyện với Quân xong, càng ngày con càng thấy anh ấy đáng mến, rất biết quan tâm người khác và luôn sẵn sàng lắng nghe con tâm sự dù bất cứ lúc nào. Anh ấy kể cho con nghe về những ngày tháng mới qua đây học, nghe những gì anh ấy nói con cảm nhận thấy rằng Quân là một chàng trai rất có chí, thích tự lập và là một người sống khá nội tâm. Còn con, con kể cho anh ấy nghe về mẹ, về những ước mơ của mình. Anh ấy động viên con, an ủi con, cho con những lời khuyên bổ ích. Anh ấy thật tốt đúng không mẹ?Hì. Chưa bao giờ con tâm sự lòng mình với ai và anh ấy là người đầu tiên. Cũng không hiểu vì sao con lại nói ra dễ dàng như vậy với một người chưa gặp mặt bao giờ. Chỉ biết rằng nói chuyện với anh ấy con cảm thấy rất thoải mái.

Con không biết anh ấy biết con từ khi nào?Tại sao lại có số điện thoại của con?Và hầu như tất cả mọi hành động của con anh ấy đều biết hết. Nhưng với con những vấn đề này bây giờ không còn quan trọng nữa, chỉ cần mỗi ngày được nói chuyện với anh ấy, con đã thấy rất Vui rồi mẹ à.

3. Có những tình cờ bât ngờ làm nên một tình yêu

Quân nhíu mày theo dõi hành động lạ của tên con trai đang đứng cạnh Irina. Hắn ta đội chiếc mũ lưỡi trai, đôi mắt láo liên rất đáng nghi, anh ta đang tiến sát đến gần cô. Quân đứng dậy, len qua đám người, đi nhanh về phía hắn. Bàn tay dơ bẩn chạm vào hông khiến cô giật mình quay người lại, nhưng rất may Quân đã nhanh chóng cầm được tay hắn vặn lại khiến hắn ta đau điếng, rụt tay lại rồi bỏ đi. Irina cúi nhẹ tỏ ý cám ơn Quân, xe đúng lúc cập bến, Quân nhìn cô, mỉm cười rồi bước xuống xe như một người giúp đỡ qua đường với Irina ngay trong khoảnh khắc đó, cô có cảm giác rất thân quen. Trở về nhà trong tình trạng quần áo xộc xệch, mặt mũi tím bầm. Quân xoa xoa vết thương có vẻ khá nặng, nhức nhối.

Người khiến cậu ra nông nỗi như vậy, không ai khác chính là tên con trai lúc nãy. Vì cú Quân từ lúc ở trên xe, nên chờ cậu xuống xe, hắn ta liền gọi đồng bọn đi theo và đánh cậu một trận. Quân nhìn mình trong gương, lấy ngón tay cái quệt ngang khóe môi, cậu cười khẩy. Vì sự an toàn của Irina, xây xát tí chút cũng chẳng sao. Đang dự tính cuối tuần này hẹn gặp cô nhưng với bộ dạng như thế này chắc chưa thể lộ diện được. Có chút buồn hiện rõ trên khuôn mặt, Quân thất thểu bước về phòng. Irina : ” Hôm nay anh có đi xe buýt không?”

Quân : ” Ừm. . không. Sao vậy em?”

Irina : ” Không có gì. Cuối tuần này anh rảnh chứ, em nghĩ đã đến lúc chúng ta nên gặp nhau, em muốn nhìn thấy một Đăng Quân ngoài đời thực”

Quân : ” Đợt này anh đang thi nên chắc chưa thể gặp em được, khi nào thi xong, anh sẽ lên lịch hẹn. Chúng ta sẽ gặp nhau được chứ?

“Irina : ” Ừm. Không Sao. Hi vọng sẽ sớm gặp anh vào một ngày gần nhất”

Chạm nhẹ vào vết thương còn chưa lành trên mặt, Quân nhăn nhó vì đau. Lẽ ra anh không nên để cô mở lời trước khi chính mình mới phải là người chủ động hẹn gặp cô. Vậy mà. . .

Irina – anh xin lỗi

***

Nhật ký, Ngày. . . Tháng. . . Năm

Mẹ à. Cuối tuần này sinh nhật ba, con đang dự tính mua cho ba chiếc áo ấm. Nghe có vẻ hợp lý đấy mẹ nhỉ. Năm nào sinh nhật, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai ba con, giá như có mẹ nữa thì gia đình mình sẽ vui biết mấy.

Lúc tối con đã mở lời hẹn gặp Quân, nhưng anh ấy bận nên cuộc hẹn đành phải dời lại. Hơi thất vọng một tí nhưng con nghĩ chắc anh ấy có lí do thật chứ không phải cố tình tránh mặt con. Hôm nay tròn một tháng, kể từ khi con và anh ấy nói chuyện với nhau. Lúc mới đầu, con cứ nghĩ không nhất thiết phải gặp mặt ngoài đời, cứ nói chuyện với nhau như thế này là đã đủ, nhưng bây giờ thì con thật sự muốn gặp anh ấy.

Linh cảm của con nhận ra rằng, Quân vẫn luôn hiện diện trong cuộc sống của con mỗi ngày, xuất hiện trước mặt con nhưng nhất thời không muốn cho con biết đến sự tồn tại của anh ấy. Trái tim con gái rất nhạy cảm, họ sẽ không thể ngu ngơ mãi được khi có một điều gì đó đang diễn ra rất khác lạ. Và có lẽ, con đang dần nhận ra được điều đó. . .

Con có nên làm một phép thử hay không? Trạm xe bus yêu thương - Hình 4

Tối hôm ấy, vẫn như một thói quen, Quân đừng chờ xe buýt đến . Bước lên xe, người thu vé không phải là Irina mà là một chàng trai rất lạ. Quân ngơ ngác, ngồi vào chỗ ngồi khi tâm trạng vẫn còn rất đỗi hoang mang. Chiếc vé xe vô tình tuột khỏi tay rơi xuống đất, Quân cúi xuống nhặt lấy nó. Ánh mắt chợt lướt qua chỗ ngồi phía cuối góc, rồi chợt dừng lại trước một bóng dáng nhỏ bé thân quen. Là Irina. Cô đang ngồi thu mình vào một góc cuối xe buýt, đôi mắt buồn, khuôn mặt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Quân đôi lúc vờ cựa mình rồi quay lại phía sau nhìn cô một lúc. Chiếc xe dừng ở trạm thứ hai, Irina cũng đứng dậy bước xuống phía cửa sau. Quân cũng vội vã đi theo cô. Bước dọc con phố dài, Quân vẫn lặng lẽ nhìn theo. Cậu vẫn giữ một khoảng cách nhất định, đủ để giữa dòng người đông đúc, cậu vẫn dễ dàng nhận ra cô và cũng đủ để cô không hề hay biết đến sự có mặt của cậu.

Irina đi qua những tòa lâu đài cổ kính, ngắm nhìn chúng rồi giơ chiếc máy ảnh đã được đeo sẵn ở cổ lên ghi lại những hình ảnh đó. Rồi đứng lặng hồi lâu trước nhà thờ lớn Vasily Blazhenny, ngôi nhà thờ với thiết kế hình mái vòm củ tỏi rất tinh tế và sắc sảo. Cô đứng im, hai tay chắp vào nhau cầu nguyện, môi cô thoáng nở nhẹ một nụ cười. Có lẽ cô ấy đang nghĩ về mẹ. Quân cũng im lặng, đứng từ xa, chắp tay cầu nguyện cho điều ước của cô thành hiện thực. Irina lại đi, cô bước nhẹ lên cây cầu bắc qua sông Maxcova, đứng từ trên cầu ngắm cảnh về đêm thật đẹp. Những ngôi sao màu đỏ sáng rực trên nóc điện Kremlin trong đêm hòa lẫn với vô vàn màu sắc nhấp nháy của đèn điện, rọi thẳng xuống sông khiến chúng trở nên huyền ảo, diệu kì. Irina hít hà hương vị của gió, đứng dựa vào thành cầu, mắt hướng về nơi xa. Dù Irina có cười tươi thế nào đi chăng nữa, trong đôi mắt ấy vẫn luôn phảng phất một nỗi buồn không tên. Irina lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, cô đi anh cũng đi, cô dừng anh cũng dừng, hai tâm hồn lẻ loi giữa một thành phố đầy hoang hoải.

Đêm về, tuyết bắt đầu rơi dày đặc. Đi giữa những con đường phủ đầy tuyết, tuyết vương vào tóc, thấm vào da, lạnh cóng. Irina cúi xuống, nắm một vốc tuyết rồi vo tròn vào lòng bàn tay, chun mũi cười thích thú. Quân đứng dưới gốc cây, có chú chim bay qua rung mạnh cành cây khiến tuyết rơi đầy lên áo, mải mê gạt đi những bông tuyết còn đọng lại trên áo, ngước đầu lên đã chẳng thấy Irina đâu rồi. Quân nhìn ngó xung quanh, chạy nhanh về phía trước, nhưng chẳng hề trông thấy bóng dáng cô đâu. Vẻ mặt hốt hoảng, tìm kiếm khắp nơi rồi lại trở về chỗ cũ. Cảm xúc nặng nề nén chặt, Quân buông thõng hai tay, toan vội quay lưng bước đi.

- Bụp. . .

- Anh định đi theo em cho đến bao giờ hả? Nắm tuyết trên tay Irina ném thẳng vào lưng Quân khiến cậu giật mình quay lại. Irina xuất hiện từ khi nào chính cậu cũng không hề hay biết. Cô mở to mắt, nhìn anh, vẻ mặt giận dữ

. – Irina. . . anh. . . Irina chạy nhanh về phía Quân rồi khựng lại trước mặt cậu. Cô ném nhẹ vốc tuyết còn lại trên tay vào người cậu, cắn chặt môi không nói gì.

- Em biết anh đi theo em nãy giờ hả?Irina gật gật đầu- Biết từ bao giờ. Không lẽ em cố tình dẫn anh đi…

Trạm xe bus yêu thương - Hình 5

Irina im lặng rồi lại gật gật đầu

- Em nói gì đi chứ?

- Nếu không làm như vậy, biết đến khi nào em mới được gặp anh?Anh thật cứng đầu và ngoan cố.

- Anh đâu cố ý tránh mặt em. Nhìn này. Quân chỉ chỉ những vết thương trên mặt mình rồi nhẹ nhàng nói. Như thế này làm sao tự tin xuất hiện trước mặt em được chứ?

- Đồ ngốc. Em đâu có để ý những cái đấy.

- Nhưng anh muốn mình thật hoàn hảo khi lần đầu tiên gặp em. Mà em nóng lòng muốn gặp anh đến thế sao?

Quân cúi xuống nhìn sâu vào mắt Irina, khẽ hỏi:

- Em. . . em. . . chỉ là em muốn xác minh một điều rằng linh cảm của em là đúng. Irina lúng túng, ấp úng:

- Vậy nghĩa là em đã đoán ra anh từ trước. Như vậy linh cảm là đúng hay sai?

Quân nháy mắt:

- Tất nhiên là đúng rồi. Irina cười tươi, khoe chiếc má lúm xinh xắn:

- Em giỏi thật đấy, anh dấu kĩ thế mà cũng đoán ra. Quân vờ chép miệng:

- Anh không dấu em được gì lâu đâu. Nên từ giờ đừng chơi trò dấu mặt với em nữa đấy.

- Vâng. Anh biết lỗi rồi. Quân ra vẻ ăn năn:

- Biết lỗi thì phải chuộc lỗi.

- Chuộc lỗi bằng cách nà

o- Dẫn em đi chơi hết ngày hôm nay. hihi. Chúng ta đi thôi.

Không chờ Quân lên tiếng, Irina bước nhanh về phía trước. Quân chậm rãi theo sau, lần đầu tiên cậu đứng gần cô như vậy mà không phải đóng vai một người lạ. Irina đang cười với cậu. Quân vẫn cứ ngỡ rằng đây là một giấc mơ.

Theo VNE

Hãy yêu thương nhau khi còn có thể

Khi bạn yêu một ai đó, hãy cho họ biết vì bạn không lường trước được ngày mai sẽ ra sao.

Khi bạn yêu một ai đó, hãy cho họ biết vì bạn không lường trước được ngày mai sẽ ra sao. Hãy học cách xây đắp hôn nhân hạnh phúc, hãy học cách yêu nhau nhiều hơn vì người bạn yêu thương chứ không vì bất kỳ điều gì khác...

Đã có người yêu em hơn tôi! - Chuyển thể từ truyện ngắn Con đường ngập nắng và hàn huyên cafe.

TÔI

Gió mùa đông bắc, mưa và lạnh, cái lạnh thấu xương của mùa đông miền trung như thấm sâu vào tận bên trong da thịt. Bước ra khỏi căn phòng ấm áp, mặc dù đã phòng ngự rất kỹ bằng những lớp áo dày cộm, nhưng tôi vẫn không khỏi rùng mình bởi những cơn gió mang theo mưa phùn hất vào mặt tôi tê tái từ hướng đông bắc ấy.

Con đường từ phòng ra sân bay không xa lắm, mà sao đi dưới thời tiết này tôi lại thấy xa đến là xa. Tôi thầm gét cái thằng nhóc đồng nghiệp mới, ai bảo lại hại tôi đi đón vào một đêm lạnh lẽo thế này. Sếp bảo phòng tôi có nhân sự mới, một sinh viên ưu tú và sẽ là trợ thủ đắc lực của tôi trong công việc. Thôi kệ, cứ nghĩ đến việc mình sẽ có thêm đồng nghiệp, lại là dân miền nam, tôi lại có thêm cho mình một động lực để chạy xe đi đón. Ngậm ngùi, tôi đốt một điếu thuốc cho êm lòng chờ đồng nghiệp mới đến.

Cuộc gặp gỡ diễn ra không có gì đặc biệt, vài câu chào hỏi, tôi chở cậu ta về phòng khách của công ty, từ nay tôi có thêm một người bạn, ấm áp hơn trong mùa đông giá lạnh.

Ba năm làm việc ở đây, cái nắng oi bức rát người của mùa hè, cái lạnh buốt giá của mùa đông, tôi đã quen. Và tôi hiểu, một phần tính cách cứng cỏi của người dân miền trung là do khí hậu chăng?

Em là con gái miền trung. Em mạnh mẽ, cứng cỏi trong cuộc sống và tình yêu. Em lặng lẽ chia tay tôi. Tôi níu kéo...vô ích. Tôi đi tìm em...vô ích khi những tin tức về em vẫn cứ biệt tăm. Tôi chạy trốn chính bản thân mình, tôi đến quê em, tôi biết tôi sẽ chẳng thể nào tìm đước nếu em cố tình biến mất. Đến quê em, biết đâu một ngày, NẾU CÓ DUYÊN ông trời sẽ cho tôi gặp em. Tôi điên đảo trong chính tình yêu của mình, mỗi đêm khi gió lạnh ùa về, tim tôi lại co thắt từng hồi nỗi nhớ em da diết. Phải, đã ba năm qua, mỗi lần nghĩ về em, tôi lại khó thở.

Hãy yêu thương nhau khi còn có thể - Hình 1

NHÂN SỰ MỚI

Lạnh, tôi biết là mùa đông miền trung khắc nghiệt. Khi ở đây, tôi mới thấy từ khắc nghiệt vẫn là chưa đủ. Giờ này, Sài gòn đang nắng ráo, giờ này ở đây buốt giá đến khó thở. Nửa tháng trôi qua, tôi đang tập thích nghi với nơi này, tôi thấy vui vì điều đó.

Tôi đang sống và làm việc ở nơi em sinh ra và lớn lên. Một năm ba tháng yêu em, tôi càng lúc càng yêu em. Ở em có một sức mê hoặc nào đó mà tôi không thể nào lý giải được. Điều đó đã đấy tôi rời thành phố và về đây với em.

Em mang gương mặt không hẳn là đẹp, gương mặt có nét góc cạnh, lạnh lùng, em ít cười, nhưng mỗi khi cười em lại rạng rỡ đến kỳ lạ. Tôi yêu nụ cười của em, tôi muốn làm cho em cười. Có lẽ, em đến với tôi vì tôi biết cách làm cho em cười, tôi biết, em vẫn chưa thực sự yêu tôi.

Trước tôi, em đã có một tình yêu đẹp. Nhưng rồi đổ vỡ. Tôi biết lý do, nhưng tôi không muốn đào bới chuyện đổ vỡ ấy. Khi trái tim đã vỡ, tôi không muốn chạm vào nếu những mảnh đổ vỡ ấy làm trái tim em đau. Tôi biết, tôi không thể nào làm lành những vết thương ấy, thời gian sẽ dần làm mờ những vết thương đó lại. Một ngày nào đó em sẽ yêu tôi, yêu thật sự.

TÔI

Một ngày của 5 năm trước, tôi và em đang yêu nhau...

Buổi tối, tôi đến thăm em. Bước vào phòng, nhưng có vẻ em không để ý đến sự có mặt của tôi, em mải miết đang xem gì đó trên ti vi. Tôi bước đến cạnh em, em quay sang nhìn tôi chớp mắt, tôi cười, chớp mắt nhìn lại em, bốn mắt chợt nhìn nhau, rồi cả hai lại dán mắt vào cái màn hình ti vi to đùng trước mặt, tôi vẫn chưa hiểu em đang xem cái gì mà lại chăm chú như vậy.

Tôi đã quen với tính cách kỳ quái của em, nhiều khi em có những hành động không thể lý giải được, vào những lúc ấy, tôi vô tình lại biến mình thành thằng khờ cùng em như lúc đó. Nhưng tôi yêu em, yêu hết thảy những điều đáng yêu kỳ cục ấy.

Hãy yêu thương nhau khi còn có thể - Hình 2

Sau nhiều lần nhìn nhau chớp mắt, rồi lại dán mắt vào ti vi. Tôi tròn mắt hỏi: -Gì vậy em?

Em lại chớp chớp đôi mắt nhìn tôi âu yếm:- Em tính mở quán cafe, anh thiết kế giúp em nha?

-Ở Sài Gòn à?

- Không ở nhà em, mà sau đó sẽ là nhà của chúng ta. Em nhí nhảnh trả lời, tôi yêu đôi mắt nhí nhảnh đó đến lạ lùng.

-Em tính bắt cóc anh à?

- Không anh sẽ tự nguyện về đó cùng em, em lại cười rồi gục đầu vào vai tôi âu yếm. - ---

-Còn lâu nhé...đừng dụ dỗ anh.

Không cần em dụ dỗ, tôi cũng đã tự nguyện về đây, mà em ở đâu rồi?

Một tháng sau, thiết kế của quán đã được hoàn thành, không chỉ là nơi giả trí, quán còn là nơi ghi đấu những kỷ niệm của em và tôi trong tất cả chi tiết bên trong. Đó chắc chắn là nơi ấm áp và bình yên.

-Cafe hàn huyên, anh thấy thế nào? Em nhìn vào bản thiết kế và nói hóm hỉnh. - Tên chương trình ti vi mà em vẫn thích đó à?

- Đúng đó anh, vào cafe của mình, người ta có một góc riêng để hàn huyên về mọi thứ. Người ta có thể đến với cafe hàn huyên để tìm cho mình một góc bình yên, nhưng tôi đã không có cơ hội về nơi ấy. Em im lặng rời xa, tôi phát điên lên, tôi giận em, tôi giận mình, tôi giận tình yêu của mình không đủ để níu kéo em. Đến giờ tôi vẫn đang đi tìm em, mải miết tìm, để mong...một lời giải thích.

NHÂN SỰ MỚI

Hơn 20km từ công ty đến quán, không hẳn là một quảng đường quá xa, nhưng giữa trời tối, mưa phùn, tôi chạy xe đến được đây, tôi thầm phục bản thân mình. Không ai phủ nhận được cái buốt giá của mùa đông miền trung, trời càng về tối càng lạnh, tiếng gió rít từng cơn như muốn thét gào. Trước giờ nghe em nhắc về quán, hình dung trong tôi không khác ở đây là mấy. Giờ đến quán, tôi càng cảm nhận được sự ấm áp trong đó. Có lẽ, ấm áp là do một cốc trà sen ấm nóng mang lại, cũng có lẽ, sự ấm áp ấy là do em mang lại chăng? Vì em gọi nơi này là Góc bình yên. Nhưng trên tất cả, Tôi yêu nơi này, vì em yêu nơi này, và vì tôi yêu em.

Hãy yêu thương nhau khi còn có thể - Hình 3

Tin nhắn đến, là của em:

-Anh đến quán chưa?

-Anh đang ngồi ở quán.

- Cảm giác thế nào?

- Bình thường thôi.

-....im lặng một hồi.

-Anh đùa đấy, nơi này ấm áp quá, làm anh nhớ đến em.

-Vài tháng nữa là ta gặp rồi mà anh.

- Anh đang cố gắng chờ đây.

Share tin nhắn mà lòng tôi vui phơi phới.

TÔI VÀ NHÂN SỰ MỚI

Làm việc với nhau đã vài tháng, lại là dân miền nam, chúng tôi càng có nhiều điểm chung, dễ nói chuyện và dễ hiểu nhau hơn. Tôi biết, cậu ấy ra đi vì muốn xây dựng một cuộc sống mới với tình yêu của mình. Tôi thầm khâm phục tình yêu ấy.

Nhân sự mới mời tôi đi khám phá một nơi mà theo lời cậu ta nói là "tuyệt" lắm. Tôi thắc mắc, nhưng cậu ta chẳng nói gì, cứ kéo tôi lên xe và đi.

Con đường đến đó cũng khá xa, mùa đông sắp qua, mưa đã không còn kéo dài dai dẳng. Một vài tia nắng làm không khí ấm hơn hẳn, đồng mía rộng lớn, lá mía kéo dài như muốn chạm vào những sợi nắng ấm áp để lấy thêm một chút xanh tươi, tôi cũng muốn tắm mình trong cái nắng ấy.

- Đến nơi rồi anh. Nhân sự mới dừng xe và chỉ tay vào nơi trước mặt. Tôi nhìn bảng hiệu. Cái tên Hàn huyên cafe vụt thoáng qua trong đầu tôi như một tia chớp. Đang đơ người, một cánh tay đập vào lưng làm tôi bừng tỉnh, nhân sự mới vội kéo tôi vào quán.

Chúng tôi chọn một góc ở phòng cuối quán.

Phải cố hết sức!...Tôi mới không để cho nhân sự mới thấy được gương mặt đang tái nhợt đi của mình. Tôi cười để phá vỡ những mạch máu đang co cứng lại trên gương mặt.

Hãy yêu thương nhau khi còn có thể - Hình 4

-Cậu ở đây chưa được bao lâu, sao biết được nơi này hay vậy?

- Quán này của một người bạn, anh thấy tuyệt chứ?

- Nhiều lần nghe kể về nơi này, khi đến đây em càng yêu cái quán này và yêu cô ấy nhiều hơn.

- Ai? Tôi giật mình

- Cô gái của em.

- À. Ra là quán của bạn gái cậu à.

- Em gái thôi, cô ấy chỉ coi em hơn một người anh trai, chỉ vậy thôi .

Nhân sự mới hút một hơi thuốc thật dài. lúc này gương mặt cậu ta trông già hơn tôi tưởng. Có lẽ, tình yêu làm người ta lớn hơn.

- Cậu ra đây vì cô ấy?

- Phải, cô ấy không còn người thân, ba mất từ nhỏ, mẹ cô ấy đã qua đời 2 năm trước vì bệnh, cô ấy cần người quan tâm và chăm sóc, cô ấy cần em.

Tim tôi vỡ ra từng mảnh, đau đớn, quằn quại. Cô ấy cần cậu ư? Tôi đã bên cạnh cô ấy 3 năm, 4 năm nay vẫn cô gắng giữ tình yêu của mình đi tìm cô ấy, để bây giờ nghe câu "cô ấy cần em" của cậu. Tôi lặng người...

Đã bốn năm nay tôi đi tìm em, tại sao những lúc em đau, tôi lại không thể bên cạnh em? Tại sao quán cafe tôi và em thiết kế mà tôi lại không đến được đó cùng em? Tại sao em bỏ rơi tôi để đến với người ngồi bên cạnh tôi đây?

Mơ hồ, tôi nhìn những đường nét quen thuộc của quán, nỗi nhớ em bao lâu nay làm tôi ghét em, tôi ghét cái sự trêu đùa trớ trêu này.

Đồng nghiệp mới lên tiếng, giọng như lạc hẳn đi, có lẽ cậu ta cũng đau...- Cô ấy vẫn chưa quên được người cũ, rồi một ngày nào đó, cô ấy sẽ yêu em. Em tin như vậy, em tôn trọng tình yêu của cô ấy và sẽ chờ đợi.

Hãy yêu thương nhau khi còn có thể - Hình 5

Ly cafe của tôi và nhân sự mới chảy từng giọt. Tim tôi càng nhói hơn, tôi khó thớ trong chính cái sự thật này.

Tôi hỏi giọng như đứt quãng về điều mà tôi tìm kiếm bấy lâu: - Giờ cô ấy ở đây à?

- Cô ấy đang theo học một khóa ngắn hạn ở TP. HCM, 2 tháng nữa tốt nghệp, cô ấy sẽ về, lúc đó, chờ nhé. Em sẽ giớ thiệu cho anh.

Cả tôi và nhân sự mới cùng cười, nhưng sao nụ cười của cả hai chúng tôi điều có gì đó gượng gạo, ra về sau vài chủ đề khác, hàn huyên cafe trong hai chúng tôi điều mang nhiều nỗi niềm.

Màn đêm mau chóng bao phủ nơi này, tôi ra ban công và tìm đến cho mình vài điếu thuốc. Miền trung một tối đầu năm vấn còn mang theo cái se lạnh của mùa đông. Gió đến, khẽ làm rung những nhánh cây, những quả me chín rụng xuống mái nhà lộp độp. Cảm ơn gió, gió mát làm lòng người ta dịu lại. Gió thổi khói thuốc đi xa, thổi cả những suy tưởng, lo lắng, nhớ nhung trong tôi về một miền vô tận nào đó.

Một tháng nữa em sẽ hoàn tất việc học, một tháng nữa tôi sẽ được gặp em. Một tháng nữa em sẽ gặp nhân sự mới, người yêu của mình, đồng nghiệp của tôi. Tôi không dám tưởng tượng cái vòng tròn này sẽ chạy đến đâu.

Hàn huyên quán vẫn còn nguyên vẹn như trong ý tưởng, vẫn là những đướng nét về tình yêu tôi và em. Vẫn là một phòng ấm áp màu vàng rực của bức tường với những bông hoa hướng dương, của những ánh đèn chùm nhỏ nhưng sang trọng đủ để làm người ta dịu lòng sau một ngày làm việc mệt mỏi. Vẫn là một phòng màu xanh của những đồng lúa trên tường, bộ bàn ghế tre mộc mạc, những chiếc ly nhỏ trồng mạ non, đủ để người ta mơ về một vùng quê yên bình, trù phú. Vẫn là một khoảng sân vườn được trọng dụng, dưới tán cây hoa sữa, vài bộ bàn ghế, nhưng đó là góc mà tôi và em thích nhất. Vì em thích mùi hoa sữa bên ly cafe thơm lừng.

Một cafe bình thường, những đường nét, màu sắc giản đơn, những góc ấy đã gắn kết tôi và em. Giờ cafe hàn huyên còn, tình yêu tôi dành cho em còn, cây hoa sữa còn, mà tình yêu của em giờ đã chuyển sang người khác!

Hãy yêu thương nhau khi còn có thể - Hình 6

Nhân sự mới yêu em nhiều hơn tôi nghĩ. Cậu ta biết em không thể quên được người cũ, cậu ta biết em rời bỏ người cũ vì em không thể sinh con cho người ấy. Cậu ta biết mẹ người cũ đã gặp em và van xin em rời khỏi người đó nếu nghĩ cho tương lai của hai người. Cậu ta đến với em bằng sự bình lặng và lòng nhiệt thành.

Bốn năm trước nếu biết sự thật này, tôi sẽ không để em đi, tôi sẽ kéo em về phía tôi, mãi mãi, cho dù cái danh hiệu đich tôn cứ treo lơ lửng trên đầu- Vì tôi yêu em

Giờ, tôi sẽ buông tay em, vì tôi tôn trọng quyết định của em, và vì đã có người yêu em hơn tôi.

Ích kỷ trong suy nghĩ ấy, đồng nghĩa với việc tôi sẽ không bao giờ có em. Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi hết yêu em, hàn huyên quán còn, tình yêu tôi và em còn, còn mãi...

Trời miền trung đã qua mùa mưa bão. Những tia nắng ban mai đã bắt đầu xuất hiện xuyên qua từng vòm cây kẽ, lá hắt vào ô của kính nơi xe tôi ngồi. Đi qua rồi cái giá lạnh, đi qua rồi nỗ nhớ mong và hi vọng về một người con gái. Tôi vẫn đang và sẽ đi trên con đường ngập nắng ấy. Con đường tìm kiếm em, Cô gái miền trung của riêng mình.

Theo VNE

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Vừa cưới một tháng, chồng đã đưa bản cam kết ép ký, tôi "đốp chát" luôn một câu mà anh xám mặt, vội quỳ xuống năn nỉVừa cưới một tháng, chồng đã đưa bản cam kết ép ký, tôi "đốp chát" luôn một câu mà anh xám mặt, vội quỳ xuống năn nỉ
05:40:58 20/12/2024
Lấy chồng được nửa năm, em gái đã đòi ly hôn, gia đình tôi phản đối thì bàng hoàng khi em nói 5 từLấy chồng được nửa năm, em gái đã đòi ly hôn, gia đình tôi phản đối thì bàng hoàng khi em nói 5 từ
05:47:38 20/12/2024
Ngày tôi bị suy thận, chồng đưa trả về nhà ngoại, tôi yêu cầu anh bồi thường 2 tỷNgày tôi bị suy thận, chồng đưa trả về nhà ngoại, tôi yêu cầu anh bồi thường 2 tỷ
05:43:59 20/12/2024
Vợ tôi tham ăn đến mức... các con nhỏ cũng thấy ái ngạiVợ tôi tham ăn đến mức... các con nhỏ cũng thấy ái ngại
07:49:38 20/12/2024
Vừa đổ bệnh thì vợ có nhân tình, anh tôi bỏ 300 nghìn làm một việc khiến chị dâu sợ hãi đến giàVừa đổ bệnh thì vợ có nhân tình, anh tôi bỏ 300 nghìn làm một việc khiến chị dâu sợ hãi đến già
09:03:49 21/12/2024
Bạn trai phẫn nộ, gọi tôi là "kẻ lừa đảo" chỉ vì một chuyện trong quá khứBạn trai phẫn nộ, gọi tôi là "kẻ lừa đảo" chỉ vì một chuyện trong quá khứ
09:39:39 20/12/2024
Anh trai mang lợn quay về giỗ mẹ, em gái ném đi trước mặt kháchAnh trai mang lợn quay về giỗ mẹ, em gái ném đi trước mặt khách
05:37:41 20/12/2024
Bạn trai quỳ xuống cầu hôn tôi, sau đó lại đưa ra đề nghị đầy toan tínhBạn trai quỳ xuống cầu hôn tôi, sau đó lại đưa ra đề nghị đầy toan tính
21:37:55 20/12/2024

Tin đang nóng

Rúng động vùng quê khi 2 thiếu niên nghiện game giết ngườiRúng động vùng quê khi 2 thiếu niên nghiện game giết người
19:21:28 21/12/2024
Mẹ vợ bị con rể bán hết tài sản, U60 cay đắng ra phòng trọ 10m2 sống: Bật khóc khi nhìn thấy một thứMẹ vợ bị con rể bán hết tài sản, U60 cay đắng ra phòng trọ 10m2 sống: Bật khóc khi nhìn thấy một thứ
20:02:16 21/12/2024
Dương Mịch mặt biến sắc, nhịn nhục trước hàng triệu khán giả sau khi nghe xong 1 câu nóiDương Mịch mặt biến sắc, nhịn nhục trước hàng triệu khán giả sau khi nghe xong 1 câu nói
19:39:45 21/12/2024
Hoa hậu Tiểu Vy hơn thua với Kỳ Duyên trước mặt Trấn Thành, nam đạo diễn nói 1 câu liền im thítHoa hậu Tiểu Vy hơn thua với Kỳ Duyên trước mặt Trấn Thành, nam đạo diễn nói 1 câu liền im thít
19:48:09 21/12/2024
Bức ảnh trước khi nổi tiếng khiến mỹ nhân 9x xấu hổ đến mức muốn vứt bỏBức ảnh trước khi nổi tiếng khiến mỹ nhân 9x xấu hổ đến mức muốn vứt bỏ
18:02:04 21/12/2024
Phan Hiển tiết lộ sự thay đổi của Khánh Thi sau 14 năm gắn bóPhan Hiển tiết lộ sự thay đổi của Khánh Thi sau 14 năm gắn bó
21:37:14 21/12/2024
Phan Đạt sẵn sàng hầu tòa nếu có bằng chứng bạo hành diễn viên Phương LanPhan Đạt sẵn sàng hầu tòa nếu có bằng chứng bạo hành diễn viên Phương Lan
22:05:11 21/12/2024
300 du khách bị đuổi khỏi sân bay khi chuẩn bị cất cánh: Hãng hàng không cho biết "không có gì nhầm lẫn"300 du khách bị đuổi khỏi sân bay khi chuẩn bị cất cánh: Hãng hàng không cho biết "không có gì nhầm lẫn"
17:55:53 21/12/2024

Tin mới nhất

Mẹ tôi biếu thông gia một giỏ trứng nướng, nhưng chỉ nửa tiếng sau không ngờ gây hiểu lầm

Mẹ tôi biếu thông gia một giỏ trứng nướng, nhưng chỉ nửa tiếng sau không ngờ gây hiểu lầm

19:46:26 21/12/2024
Mẹ tôi là một người phụ nữ khá thảo tính. Hơn 20 năm qua gia đình tôi đã chuyển nhà 4 lần rồi, đi tới đâu mẹ tôi cũng được hàng xóm quý mến vì cái tính hay cho hay biếu.
Mỗi trận cãi vã với mẹ chồng, bà đều lăm lăm điện thoại âm mưu đen tối khiến tôi bàng hoàng khi phát hiện ra sự thật!

Mỗi trận cãi vã với mẹ chồng, bà đều lăm lăm điện thoại âm mưu đen tối khiến tôi bàng hoàng khi phát hiện ra sự thật!

19:40:54 21/12/2024
Cuộc sống làm dâu chưa bao giờ dễ dàng, nhưng tôi không ngờ rằng mỗi lời nói, mỗi hành động của mình đều bị mẹ chồng biến thành một lá bài để thao túng gia đình tôi.
Chồng mất gần 10 năm vẫn ở vậy chăm sóc bố mẹ chồng, nào ngờ ông bà tặng 'món quà sinh nhật' khiến tôi chân tay run rẩy

Chồng mất gần 10 năm vẫn ở vậy chăm sóc bố mẹ chồng, nào ngờ ông bà tặng 'món quà sinh nhật' khiến tôi chân tay run rẩy

19:37:32 21/12/2024
Tôi muốn chăm sóc ông bà thật tốt, như báo hiếu thay cho chồng mình, cũng là làm tròn nghĩa con cái. Nếu tôi đi bước nữa thì ai lo cho ông bà đây?
Thấy chị gái để lộ đầu gối sưng đỏ tôi nghe mà lặng người đau xót, thương chị gái vô cùng

Thấy chị gái để lộ đầu gối sưng đỏ tôi nghe mà lặng người đau xót, thương chị gái vô cùng

19:33:27 21/12/2024
Chị thề là mình chưa từng làm gì đi quá giới hạn với người kia nhưng chồng vẫn không tin. Chị gái của tôi là người phụ nữ dịu dàng, luôn hiểu chuyện.
Leo lên lầu cao để sửa điều hòa cho khách, tôi hốt hoảng khi thấy vợ mình ở nhà nghỉ bên cạnh

Leo lên lầu cao để sửa điều hòa cho khách, tôi hốt hoảng khi thấy vợ mình ở nhà nghỉ bên cạnh

19:28:52 21/12/2024
Chẳng ngờ vợ tôi lại thế này, tôi biết phải làm sao đây? Nếu tôi ly hôn vợ thì con tôi ai chăm lo? Nếu giữ vợ ở lại thì tôi quá đau lòng và thất vọng.
Sau mỗi lần vợ chồng gần gũi, chồng đều đặn chuyển vào tài khoản của tôi 10 triệu, khi biết nguồn gốc số tiền thì càng sốc

Sau mỗi lần vợ chồng gần gũi, chồng đều đặn chuyển vào tài khoản của tôi 10 triệu, khi biết nguồn gốc số tiền thì càng sốc

19:24:23 21/12/2024
Tôi đứng ngoài cửa nghe tới đó thì quay mặt đi, đưa tay bụm miệng để không phát ra tiếng khóc. Cô thư ký bên ngoài cũng không hiểu vì sao tôi vội vàng rời đi như thế.
Giận chồng ra ở khách sạn, sáng mở mắt tôi suýt ngất khi thấy một người phụ nữ nằm bên cạnh

Giận chồng ra ở khách sạn, sáng mở mắt tôi suýt ngất khi thấy một người phụ nữ nằm bên cạnh

19:19:41 21/12/2024
Tôi cố gắng bình tĩnh lại rồi xin phép sếp về nhà nghỉ ngơi. Trên đường về nhà tôi hoang mang lắm. Tôi và chồng kết hôn đã 4 năm.
Sau đám cưới chuẩn bị đi ngủ thì nghe trong tủ có tiếng động lạ, 'thứ' đổ ào ra khiến vợ chồng tôi hoảng hồn

Sau đám cưới chuẩn bị đi ngủ thì nghe trong tủ có tiếng động lạ, 'thứ' đổ ào ra khiến vợ chồng tôi hoảng hồn

19:15:34 21/12/2024
Cuộc sống làm dâu của tôi bắt đầu cũng không dễ dàng gì. Ngay từ ngày cưới, tôi đã thấy mẹ chồng mặt mày khó chịu nhìn tôi. Nhưng tôi cứ kệ, tôi lấy chồng chứ không phải lấy mẹ chồng.
Yêu thầm cô đồng nghiệp, lần tình cờ thấy cô ấy đi thẳng vào nhà vệ sinh nam, tôi sững sờ

Yêu thầm cô đồng nghiệp, lần tình cờ thấy cô ấy đi thẳng vào nhà vệ sinh nam, tôi sững sờ

19:12:44 21/12/2024
Hôm ấy, tôi ra khỏi phòng thì phát hiện Trang rẽ thẳng vào nhà vệ sinh nam. Thú thật tôi không muốn mình là kẻ tọc mạch, có điều trong lòng lấn cấn nên tôi đã đi theo.
Lời yêu cầu của mẹ chồng về kế hoạch 5 năm sau cưới của vợ chồng tôi, ai cũng phẫn nộ khi biết lý do phía sau

Lời yêu cầu của mẹ chồng về kế hoạch 5 năm sau cưới của vợ chồng tôi, ai cũng phẫn nộ khi biết lý do phía sau

19:07:13 21/12/2024
Người đàn ông ấy cũng chính là chồng em bây giờ. Lần đầu gặp anh, em đã có thiện cảm vì anh hiền lành, ít nói và khá hiểu biết về các vấn đề xã hội.
Đang ở nhà nghỉ thì vợ gọi điện, tôi rón rén ra ngoài thì thấy chiếc ví quen thuộc nhét dưới chân cửa

Đang ở nhà nghỉ thì vợ gọi điện, tôi rón rén ra ngoài thì thấy chiếc ví quen thuộc nhét dưới chân cửa

19:02:26 21/12/2024
Tôi chột dạ, rón rén ra mở cửa thì ngỡ ngàng thấy chiếc ví tiền vợ đặt bên ngoài. Đúng lúc ấy, một tin nhắn khác lại tới: Đừng nói gì cả, em xem như mình chưa biết gì, chúc anh vui vẻ .
Vừa nghe người yêu thông báo có bầu, tôi lỡ lời đùa một câu nhưng cô ấy lại bật khóc rồi bất giác quỳ xuống

Vừa nghe người yêu thông báo có bầu, tôi lỡ lời đùa một câu nhưng cô ấy lại bật khóc rồi bất giác quỳ xuống

18:59:24 21/12/2024
Khi quen Linh, tôi xác định sẽ tiến tới hôn nhân nên mới sống chung. Suốt khoảng thời gian này, chúng tôi không hề có mâu thuẫn. Chỉ là đôi lúc, tôi thấy người yêu của mình ít nói quá. Ngay cả tôi, cô ấy cũng ít khi tâm sự.

Có thể bạn quan tâm

Cụ ông 86 tuổi kết hôn lần 4 với vợ 36 tuổi, dân mạng mỉa mai

Cụ ông 86 tuổi kết hôn lần 4 với vợ 36 tuổi, dân mạng mỉa mai

Netizen

23:44:37 21/12/2024
Trên nhiều nền tảng mạng xã hội, nhà thư pháp nổi tiếng bị chê mai là trâu già gặm cỏ non vì kết hôn với cô gái kém mình 50 tuổi.
Ồn ào sau chia tay của cặp diễn viên phim 'Nhà bà Nữ'

Ồn ào sau chia tay của cặp diễn viên phim 'Nhà bà Nữ'

Sao việt

23:29:38 21/12/2024
Chia tay sau 1 năm làm đám cưới, Phương Lan - Phan Đạt khiến khán giả chú ý khi có những chia sẻ về cuộc sống hôn nhân không như mơ.
When the Phone Rings tập 8: Cặp chính có cảnh chung giường cực ngọt, tổng tài bất ngờ gặp biến căng

When the Phone Rings tập 8: Cặp chính có cảnh chung giường cực ngọt, tổng tài bất ngờ gặp biến căng

Phim châu á

23:22:42 21/12/2024
Trong khi tình cảm của cặp đôi chính ngày càng tốt đẹp thì mối quan hệ cha con của Baek Sa Eon lại là sự căng thẳng leo thang.
Sao nữ chiếm spotlight của Ngọc Trinh ở Chị Dâu: Nữ hoàng phòng vé, từng bị chôn vùi vì tin đồn ác ý

Sao nữ chiếm spotlight của Ngọc Trinh ở Chị Dâu: Nữ hoàng phòng vé, từng bị chôn vùi vì tin đồn ác ý

Hậu trường phim

23:17:33 21/12/2024
Lê Khánh từng chia sẻ, sau khi đóng phim Cô dâu đại chiến, cô bị vướng tin đồn hét cát xê nên công việc ảnh hưởng rất nhiều.
'Snow White': Khi Bạch Tuyết nói 'không' với sợ hãi

'Snow White': Khi Bạch Tuyết nói 'không' với sợ hãi

Phim âu mỹ

23:00:10 21/12/2024
Khác với những phiên bản Snow White từng gắn liền với tuổi thơ hàng triệu khán giả trước đó, Rachel Zegler mang đến một Bạch Tuyết dũng cảm, mạnh mẽ và nói không với sợ hãi.
Anh tài Jun Phạm mang cả kho tàng dân gian vào MV mới

Anh tài Jun Phạm mang cả kho tàng dân gian vào MV mới

Nhạc việt

22:30:12 21/12/2024
Sau Anh Trai Vuợt Ngàn Chông Gai, nam ca sĩ Jun Phạm tiếp tục hành trình sáng tạo nghệ thuật từ những chất liệu văn hóa dân gian độc đáo.
"Công chúa" Park Shin Hye lấn át Jang Nara nhạt nhòa, bồ cũ Jisoo hóa nam thần trên thảm đỏ SBS Drama Awards 2024

"Công chúa" Park Shin Hye lấn át Jang Nara nhạt nhòa, bồ cũ Jisoo hóa nam thần trên thảm đỏ SBS Drama Awards 2024

Sao châu á

22:26:03 21/12/2024
Thảm đỏ SBS Drama Awards 2024 quy tụ cả dàn sao đình đám gồm Park Shin Hye, Honey Lee, Jang Nara, Kim Hye Yoon, Kim Nam Gil, Ahn Bo Hyun, BIBI...
Điều David Beckham không dám cho con gái Harper biết về cuộc đời mình

Điều David Beckham không dám cho con gái Harper biết về cuộc đời mình

Sao thể thao

22:03:50 21/12/2024
Beckham lo lắng Harper sẽ cảm thấy tồi tệ khi nghe những điều tiêu cực người khác nói về bố mình. Trong một phỏng vấn, David Beckam từng tiết lộ anh rất lo lắng khi con gái út - Harper Beckam xem bộ phim tài liệu này.
Không nhận ra Trung Ruồi - Lý 'toét' của Độc đạo'

Không nhận ra Trung Ruồi - Lý 'toét' của Độc đạo'

Tv show

22:03:08 21/12/2024
Trung Ruồi khác lạ không nhận ra khi cùng con gái hoá trang diễn tuồng cổ trong chương trình Cha con vạn dặm .
Chuyện chưa kể về ca khúc Giáng sinh bất hủ 'Last Christmas' của George Michael

Chuyện chưa kể về ca khúc Giáng sinh bất hủ 'Last Christmas' của George Michael

Sao âu mỹ

21:47:01 21/12/2024
Ca khúc Last Christmas do George Michael sáng tác, ra mắt vào Giáng sinh năm 1984, nhanh chóng vào vị trí đầu bảng xếp hạng âm nhạc ở Anh.
'Huyền thoại nhạc disco' Boney M: 'Đến Việt Nam là một phép màu'

'Huyền thoại nhạc disco' Boney M: 'Đến Việt Nam là một phép màu'

Nhạc quốc tế

21:25:19 21/12/2024
Để chuẩn bị cho đêm nhạc Dalat Spring Concert diễn ra tại Đà Lạt tối 21.12, các nghệ sĩ Liz Mitchell, Joy Band và Samantha Fox đã có mặt trước một ngày, dành thời gian nghỉ ngơi, khám phá.