Trầm mặc quá lâu, đến một lúc nào đó sẽ trở thành một thói quen khó bỏ!
”Em đã từng điên rồ đến mức thu dọn hành lí, mua vé tàu chỉ để rời khỏi nơi này. Vì ở đây có anh. Nhưng cuối cùng vẫn bị hai chữ: ” không nỡ” níu chân.
ảnh minh họa
Em đã từng muốn quên anh, nhưng căn bản là không làm được. Giống như anh lúc này vậy. Không biết mình còn có thể ngây thơ đến lúc nào nữa đây. Anh có thể yêu nhưng lại yêu trong câm lặng. Trầm mặc quá lâu, đến một lúc nào đó sẽ trở thành một thói quen khó bỏ. Cảm giác đó chính là ” đơn phương”.
Nghe nói, chỉ cần không trân trọng thì chỉ cần phớt lờ trong khoảnh khắc sẽ không thể nào tìm lại được. Nhưng em lại muốn hỏi anh: ” Có phải nắm quá chặt, quá chăm chú cũng sẽ dễ đ.ánh mất hay không? Thời gian gần đây có rất nhiều cô gái xa lạ tâm sự với em về sự tồi tệ của những người đàn ông họ yêu. Quả thực em rất tò mò. Làm sao em lại có thể vượt qua được giai đoạn đó, cái giai đoạn ” đòi sống, đòi c.hết” vì một người không chút m.áu mủ. Chính bản thân em cũng không hiểu nổi. Em, từ phẫn nộ bây giờ đã chuyển sang lặng lẽ trân quý rồi. Là đơn phương.
Nghe nói anh và cô ấy đã chia tay. Kì thực rất muốn biết cảm nhận của anh lúc này như thế nào. Liệu có như em. Từ vui vẻ lại bị đẩy sang t.uyệt v.ọng. Nhưng đó là chuyện của vài ngày trước. Còn bây giờ em đã biết. Em biết anh vẫn còn yêu người con gái đó nhiều như thế nào. Em đã rất buồn, nước mắt không còn nghe lời em nữa. Chỉ mỗi bầu trời trên cao biết, em sắp không chống đỡ nỗi nữa rồi. Rõ ràng là chuyện của hai người không hiểu tại sao em lại thế này.” Là em đang buồn vì anh vẫn còn yêu cô ấy? hay là vì em đồng cảm?”. Quả thực, em không thể lí giải nổi. Chỉ từng đó suy nghĩ thôi cũng đủ thiêu đốt em rồi.
Video đang HOT
Em nói cho anh biết, bị bỏ rơi chính là như vậy. Sẽ trở nên trầm mặc với hàng đống suy nghĩ. Sẽ lo sợ không dám đi cùng với ai, không dám nghe ai hứa hẹn. Đặc biệt, đó chính là cảm giác hận không được, thương cũng không xong.
Em đã từng điên rồ đến mức thu dọn hành lí, mua vé tàu chỉ để rời khỏi nơi này. Vì ở đây có anh. Nhưng cuối cùng vẫn bị hai chữ: ” không nỡ” níu chân. Em đã từng muốn quên anh, nhưng căn bản là không làm được. Giống như anh lúc này vậy. Không biết mình còn có thể ngây thơ đến lúc nào nữa đây. Anh có thể yêu nhưng lại yêu trong câm lặng. Trầm mặc quá lâu, đến một lúc nào đó sẽ trở thành một thói quen khó bỏ. Cảm giác đó chính là ” đơn phương”.
Anh biết không? Tương tư chính là như thế, giống như chạy đến bên vực sâu vạn trượng. Ngửa cổ mà hét, hét đến khản giọng cũng chỉ nghe thấy tiếng mình vọng lại. Hét càng to tiếng vọng lại càng lớn. Yêu càng nhiều, đau càng sâu…!
Vốn dĩ chỉ là t.uyệt v.ọng lại càng t.uyệt v.ọng..
Theo Phununews
Cô đơn quá lâu, em không có cách nào khác mà phải mạnh mẽ
Em đã kiên nhẫn chờ đợi hết mùa đông này sang mùa đông khác. Cô đơn quá lâu khiến em trở thành người mạnh mẽ. Hóa ra chẳng có gì không tập được. Em đã luyện cho mình thói quen trở thành người mạnh mẽ!
Dự báo thời tiết nói rằng mùa đông năm nay ấm hơn mọi năm. Hóa ra lạnh hay ấm đâu chỉ đo bằng nhiệt độ thời tiết, nó đo bằng sự nóng lạnh của con tim.
Rồi mùa đông cũng đến. Hóa ra nó còn lạnh hơn so với những gì em tưởng tượng. Khoác lên mình bao nhiêu lớp áo khoác để giữ ấm cơ thể. Nhưng còn trái tim em, vẫn hoang vắng, lạnh lùng, chả có thể nào sưởi ấm thêm một chút.
Có lẽ em là một cô gái đã làm bạn với cô đơn lâu quá rồi, đã có những lúc nước mắt em như chỉ trực muốn tràn ra và bật lên òa khóc như một đ.ứa t.rẻ. Thế nhưng rồi em lại cố kìm nén bản thân, chầm chậm chầm chậm nén lại những giọt nước mắt ấy và tự nhủ với lòng:" Mình rồi cũng sẽ ổn thôi"
Đã bao nhiêu mùa đông rồi em dần dần quen với cảm giác ấy, và có lẽ đó là lý do em có đôi chút chủ quan với cái lạnh của miền bắc. Miền Nam của em nắng ấm và than thuộc. Còn mùa đông ở đây lạnh thấu xương và chả bao giờ em có thể quen được.
20 mùa đông đến rồi qua, em chỉ cảm nhận thấy bằng cảnh giáng sinh lộng lẫy trên đường phố, bằng hình ảnh mẹ phơi củ kiệu muối đón tết. Còn mùa đông ở đất bắc lạ lùng và đôi khi tàn nhẫn với một đứa con gái xa nhà như em.
Giáng sinh nữa sắp về rồi. Chỉ là nếu như ngồi trong một căn phòng ấm cúng lặng lẽ ngắm những cặp đôi bên nhau đi qua cửa sổ, thưởng thức cùng với ly sữa nóng hổi trong tay, chắc em cũng không đến nỗi buồn đến thế. Ít ra nhìn vào những gì hạnh phúc ấm áp của người khác, em cũng thấy an ủi được đôi phần. Sẽ có lúc mình sẽ được hạnh phúc.
Bước đi trên những con phố với những ánh đèn rực sáng của một thành phố hoa lệ và hiện đại, trước khi đến với nơi đây, em cứ ngỡ mọi thứ sẽ đến với em hệt như trong những viễn cảnh mà em vẫn hằng tưởng tượng. Ấy thế mà em không thể ngờ lại có những phút giây như lúc này, em cảm thấy mình cô đơn quá, yếu ớt quá. Bàn tay em bỗng trở nên buốt giá hơn, trái tim em trở nên lạnh lẽo hơn và em đột nhiên cần anh, cần anh xuất hiện bên cạnh em lúc này.
Em không biết có phải do mùa đông đến nên mới cảm thấy cần anh đến vậy hay là phải chăng do đã quá lâu rồi em tự làm trái tim mình chai sạn đi với những yêu thương nên mới cần anh để hâm nóng lại nó? Em cũng không biết chính xác nữa. Chỉ đơn giản là rất cần anh thôi, cần anh nắm lấy tay em cùng nhau đi qua những tháng ngày tươi đẹp nhất của t.uổi trẻ, cần bờ vai anh để tựa vào mỗi khi buồn và vòng tay ấm nóng của anh để sưởi ấm cho em mỗi khi trời đột nhiên trở rét. Để em chẳng cần phải tự mình nuốt nước mắt vào trong nữa, chẳng cần phải tự mình cúi xuống thắt lại dây giày mỗi khi nó tuột ra mà có anh rồi, em sẽ có thể an nhiên mà sống với những mặt yếu đuối như một cô gái đúng nghĩa thay cho việc cứ luôn phải gắng sức gồng mình để trở nên mạnh mẽ hơn.
Và anh à, giá như anh có thể ở đây ngay lúc này thì tốt biết mấy vì em đã cần anh lắm rồi. Anh ở đâu thế, làm ơn hãy xuất hiện đi được không, nhớ phải nhanh lên nhé vì em sắp không đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa rồi...
Giáng sinh năm nay ai sẽ là người nắm tay em dạo trên các con phố của Hà Nội trong đêm lạnh lẽo nhất? Ai sẽ là người sưởi ấm trái tim băng giá của em? Em vẫn chờ và vẫn mong ngày đó đến. Để em không còn cố làm người cứng rắn. Để em có thể gục đầu lên một bờ vai và tin rằng nơi đó ấm áp và hạnh phúc đang mỉm cười với em.
Theo Phununews
Em chỉ là một cô gái mạnh mẽ như một thói quen… Em chỉ là một cô gái mạnh mẽ như một thói quen...Anh ở đâu thế, làm ơn hãy xuất hiện đi được không, nhớ phải nhanh lên nhé vì em sắp không đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa rồi... Hóa ra mùa đông này còn lạnh hơn so với những gì em đã tưởng tượng. Một, hai cái áo khoác thật dày...