Trái tim vụn vỡ
Em vẫn nguyên vẹn là em thật đấy, nhưng trái tim thì đã vụn vỡ mất rồi! Vậy là cũng đã hơn 3 tháng kể từ ngày mình im lặng để kết thúc cho một mối tình dài gần 2 năm.
Anh hạnh phúc chứ? Chắc là vậy rồi, bởi bên anh bây giờ là một người con gái mới “dễ bảo” hơn em mà. Em không nghĩ rằng mình lại chọn cách im lặng để chia tay. Mọi lần cũng vậy, đây đâu phải lần đầu em giận dỗi rồi nói chia tay, nhưng lần này thì khác, khác hoàn toàn anh nhỉ? Bởi em chưa hề nói mình chia tay mà lại là chia tay thật… Bạn em nói chắc rằng anh đã có người con gái khác để yêu thương nên mới vậy, em ậm ừ nhưng trong lòng thì không thế, em vẫn tin tưởng anh, tin rằng chẳng có một ai có thể thay thế được em trong trái tim anh! Nhưng em nhầm thật rồi, nhầm to đùng là đằng khác. Bởi chỉ một tuần sau đó anh đã gọi điện cho em, cái tên “my life” hiện trên màn hình điện thoại, em mừng rỡ bắt máy, nhưng thật không ngờ… anh nói rằng hôm sinh nhật anh, anh đã tự thưởng cho mình bằng cách đưa được một người con gái khác lên giường (người mà anh mới quen trong một tuần mình im lặng), hèn chi hôm đó em gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật nhưng anh không reply? À! Ra là thế đấy, em hiểu. Tai em như ù đi, nước mắt ướt đẫm gối, tim đau nhói như ai đó bóp nghẹt. Anh đã làm được cái điều mà anh muốn, điều mà khi yêu em cả gần hai năm anh luôn phải cố gắng kiềm chế. Em đau lắm anh ạ, giọng nói lạc đi vì khóc, em cứ bâng quơ hỏi chuyện hai người như đứa em gái hỏi anh trai vậy, em thật ngốc phải không?
Giờ đây hàng đêm em không thể nào ngủ được, ký ức ngày mình yêu nhau chợt ùa về, đau nhói! Em phải dỗ dành trí óc bằng những viên thuốc an thần, vậy mà trong giấc mơ em vẫn thấy anh đứng đó, vẫn giọng nói ấm áp đó mà sao thấy xa lạ quá! Nhìn em sa sút tiều tụy hơn lúc nào hết, phải nằm bệnh xá, phải truyền nước… mọi người trong gia đình cứ nghĩ rằng do em vừa qua đợt học căng thẳng nên mới vậy. Em sụt cân nhưng khi anh hỏi em vẫn cố gượng cười mà nói rằng về nhà chỉ có ăn với ngủ nên tăng cân vù vù. Em làm vậy bởi em không muốn anh nghĩ rằng vì anh mà em như thế! Em cố tình để tình trạng “đã đính hôn” trên FB để anh thấy em không hề cô đơn nhưng thực sự em không thể mở lòng cùng ai nữa, em không còn niềm tin, ít nhất là tới bây giờ. Em không muốn ai đó là vật thay thế anh trong em. Những lời nói, những hành động của người ta khi quan tâm em, bất giác em lại mang ra để so sánh với anh, để rồi chợt thấy rằng: Ồ! không phải là anh – người em yêu!
Em sẽ chúc phúc cho anh – người em yêu thương bằng cả trái tim! (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Còn về người con gái anh chọn, xin lỗi anh nhé nhưng xin phép cho em được gọi “người anh chọn ấy” là “nó” bởi vì với em thì nó chẳng là gì để em phải ghen tuông cả. Cái thể loại con gái mới quen một tuần mà đã đồng ý lên giường thì chẳng khác nào hạng gái hư hỏng dễ dãi. Vậy mà khi nói chuyện qua điện thoại với em thì ngọt sớt, chị chị em em cứ như là đã thân quen từ lâu lắm ấy. Ai là chị em của hạng người đó chứ, thật nực cười. Xin lỗi anh, em không thích xem thể loại sân khấu diễn tuồng diễn kịch ấy đâu, em không biết mục đích của nó khi yêu anh là gì, chỉ vài bữa mà tung lên FB chồng chồng vợ vợ, PR để khoe khoang với ai chứ. Hay là anh và nó đang thực sự hạnh phúc? Đúng là đồ trẻ ranh! Vậy mà anh để cho cái đứa trẻ ranh ấy hủy kết bạn trên FB của anh với em, em cũng chẳng cần nhưng em ức chế lắm, bởi anh là thằng đàn ông mà sao hèn thế, để nó thích làm gì thì làm sao? Em đã nghĩ như vậy đấy. Em biết mục dích của anh nhường nhịn nó để làm gì, nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh được, dù ta để FB của nhau cũng chẳng hề coment hay nói chuyện, chỉ đơn giản là để vậy thôi!
Mỗi tối nhớ anh em lại cầm điện thoại soạn tin nhắn nhưng không bao giờ gửi đi bởi em biết giờ này anh đang hạnh phúc bên người con gái khác. Em chỉ còn biết gục mặt vào gối mà khóc nức nở, để cho sáng mai thức đậy đôi mắt sưng húp như một con gấu trúc. Em cứ nghe đi nghe lại bài hát “Điều sẽ đến” thấy chao ôi, thật giống mình. Xin lỗi anh nhưng đám cưới anh chắc em không về dự đâu, em không đủ can đảm nhìn anh hạnh phúc sánh bước bên người con gái khác, em sợ nước mắt sẽ lại rơi. Em không muốn như thế bởi đó sẽ là điều xúi quẩy.
Em sẽ thôi không nói rằng em nhớ anh nữa đâu, bởi sự thật bây giờ sẽ không thể thay đổi, và cho dù anh có quay về thì em cũng không thể đồng ý nữa, một đứa con gái kiêu hãnh như em không cho phép mình làm điều đó. Hi vọng cuộc sống của anh sau này sẽ hạnh phúc. Em sẽ chúc phúc cho anh – người em yêu thương bằng cả trái tim!
Tin nhắn cuối cùng anh đã nói anh trả em lại với em nguyên vẹn của ngày xưa? Ừ, đúng em vẫn nguyên vẹn là em thật đấy, nhưng trái tim thì đã vụn vỡ mất rồi! Ai sẽ trả lại cho em?
Theo VNE
Chán chồng nhưng lại không thể dứt bỏ
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia trưởng. Bố mẹ tôi không ưa con gái, nên tuổi thơ của tôi đã phải chịu nhiều khổ cực. Mặc dù là con gái Hà Nội nhưng như mọi người đánh giá thì tôi là một người rất chân chất, chịu khó và cũng là một cô gái thông minh.
Từ bé đến khi tốt nghiệp, trong tôi chỉ có một tâm niệm, phải học giỏi, và phải giàu. Tôi cũng có rất nhiều bạn nam theo đuổi nhưng vì mục tiêu đó nên tôi đã lạnh lùng gạt bỏ tất cả. Tốt nghiệp đại học, tôi được rất nhiều công ty lớn mời vào làm và tôi đã chọn một tổ chức để làm. Sau đó vì không muốn bị gò bó, tôi dành dụm số tiền ít ỏi để góp vốn thành lập công ty du lịch.
Ngày đó, tôi gặp người chồng hiện tại bây giờ. Cũng như mọi lần, tôi không để ý gì đến anh ta, nhưng trớ trêu là anh ta lại để ý đến tôi. Và cái ngày định mệnh của tôi đến, anh ta đến giúp gia đình tôi sửa nhà và bị mất một đầu ngón tay. Vì chuyện đó mà tôi cảm thấy rất có lỗi và ân hận. Thời điểm đó, bố mẹ tôi suốt ngày mắng nhiếc, chửi tôi chỉ vì họ quan niệm tôi là "quả bom nổ chậm". Tôi đã nhận lời lấy anh trong hoàn cảnh như thế.
Chồng tôi lúc đó làm nhân viên bưu điện, bố mẹ bảo anh rất ngoan. Tôi như một tờ giấy trắng, nghĩ rất đơn giản, lấy chồng để không bị bố mẹ chửi, chỉ cần cố gắng mình có thể kiếm được nhiều tiền, hạnh phúc rồi từ từ sẽ có, sẽ vun đắp cho con để nó không phải chịu khổ như mình. 25 tuổi mà ngây ngô như vậy nói ra vào cái thời này người ta cười cho, mà tôi lại như vậy đó.
Từ ngày tôi lấy chồng, bố mẹ tôi đã đỡ chửi và thương tôi hơn. Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi với vòng xoáy cơm áo gạo tiền. Có rất nhiều người hỏi cưới tôi ngay cả khi tôi đã có gia đình, nhưng tôi lạnh lùng không để ý đến bất kể ai, và cũng không nghĩ sẽ phản bội chồng mình, vì tôi yêu con, tôi không muốn cháu phải khổ.
Tôi lấy chồng đến giờ là năm thứ 5. Tôi phát hiện ra rằng tôi không hề yêu chồng tôi, chúng tôi không có cuộc sống gối chăn, chỉ là vỏ bọc bề ngoài. Chúng tôi chênh lệch về trình độ quá lớn: không thể nói chuyện với nhau. Tôi nói anh ấy không hiểu và anh ấy nói tôi lại càng thấy không hiểu. Tôi chợt nhận ra mình có tình cảm với một người (anh ấy đã có gia đình và có con). Anh là người đã giúp tôi trải qua những năm tháng khó khăn nhất. Tôi không hề để ý đến anh cho đến ngày gần đây, tôi phát hiện ra rằng, ngày ngày tôi chờ điện thoại của anh, tôi mong những lần anh hỏi thăm, động viên tôi. Tôi cảm thấy đau khổ dằn vặt vào những ngày nghỉ, vào những lúc không nhận được điện thoại của anh. Từng ngày, từng giờ, từng phút tôi mong chờ sự quan tâm của anh. Giờ làm việc tôi có thể quên hết, nhưng cứ vào giờ nghỉ là tôi lại nghĩ đến anh, đêm về trong đầu tôi chỉ có hình bóng của anh.
Tôi đã nói với anh và nhận được sự đáp lại của anh. Nhưng mọi người hiểu không, tôi vốn không thích sự thiếu chung thủy và hiểu rằng vợ anh là người tốt, chị ấy rất đẹp và cũng là mẫu người hoàn mỹ cho gia đình. Nghĩ vậy tôi càng không muốn trở thành kẻ tội đồ phá vỡ hạnh phúc gia đình của anh ấy.
Tôi chỉ biết là mình yêu anh ấy rất nhiều, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ nữa. Với chồng tôi, thực sự là tôi thấy mình có lỗi, nhưng tôi lại yêu anh chàng kia rất nhiều. Mọi người có hiểu được tâm sự của tôi không? Xin cho tôi lời khuyên với
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi hối hận vì đã chia tay anh Tình cảm 4 năm chấm dứt bằng cuộc điện thoại chia tay đơn phương của tôi. Giá như, tôi có thể quay ngược thời gian. Năm lớp 12, tôi đã gặp và yêu anh qua anh trai của bạn thân tôi. Anh hơn tôi 3 tuổi, vừa mới đi làm ở một khách sạn cách nhà 4 km. Bên anh, tôi cảm nhận...