Trái tim và lý trí
Em vốn là người không thích đọc mục tâm tình trên các trang web, nhưng kể từ khi quen biết anh không hiểu sao đấy lại là nơi em muốn vào nhất. Em mong tìm thấy ở đó những hoàn cảnh giống hay tương tự như em đang gặp phải, với hi vọng nhỏ bé là sẽ tìm thấy cho em một quyết định đúng đắn nhất khi mà em đang không biết phải làm sao.
Ngày trước em đã luôn coi thường những “người thứ ba”, còn bây giờ thì sao đây, em lại chính là một người thứ ba xen vào gia đình anh, đầu óc em rối bời giữa quyết định rời xa, hay tiếp tục duy trì mối quan hệ sẽ chẳng đến đâu này??? Anh là người chồng, người cha rất tốt, nên những ngày nghỉ anh dành cả thời gian cho vợ và con, còn em thì ở nhà và nghĩ đến anh, mà thương cho hoàn cảnh của em… Giá như em đừng quen biết anh, giá như chúng ta không có cùng sở thích đó, giá như ánh mắt anh không hiền hậu đến thế, giá như hoàn cảnh gia đình anh và em không giống nhau đến vậy để anh có thể dễ dàng hiểu và chi sẻ với em, điều mà người yêu của em không có được.
Bây giờ giữa em và anh đã có một khoảng cách anh toàn lắm, phải không anh, không còn thường xuyên liên lạc nữa, em cũng chẳng buồn vào yahoo messenger nữa, vì em biết anh không có ở đó đợi em online nữa, những lúc buồn quá, em lại vào nhắn cho anh vài dòng hỏi thăm anh, nhưng không hi vọng hồi âm, vẫn biết đó là quyết định của em và anh cũng đồng ý vậy, nhưng sao điều đó vẫn còn làm tim em đau đớn thế này….. nhưng em không hối hận về quyết định này, vì nó làm em cảm thấy lòng mình không còn dằn vặt nữa, không còn cảm thấy day dứt, mặc cảm khi là người thứ ba anh ạ, em rồi sẽ hạnh phúc, người yêu của em rất tốt, anh ấy rất yêu em, và em cũng thương anh ấy nhiều, thế là đủ anh nhỉ…
Những dòng tâm sự này em viết ra, với mong muốn giải thoát cho em, em không phải ôm nó một mình nữa, để nó không đè nặng lòng em, để em cảm nhận rõ hơn rằng nỗi buồn chi đôi …. Em xin được cầu chúc cho anh hạnh phúc……… “….Vì em muốn nói xin lỗi với anh Tại em yếu đuối không ngăn được trái tim khờ dại Và em xin hứa sẽ cố lánh xa Để giữa đôi ta đôi đường cách xa ….”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bối rối
Thời gian trôi qua nhanh thật nhanh tưởng như em có thể để tình cảm của mình vào trong dĩ vãng và chôn vùi đi hình ảnh anh trong lòng của em nhưng mà em đã nhầm.
Tình cảm này ngày một lớn lên. Em cố gắng kiềm chế tình cảm của mình và thôi không nghĩ tới anh nữa nhưng tình cảm đã chiến thắng ý trí, em đã thua đã thua thật rồi.
Đôi khi em nghĩ là mình không xứng đáng để nhận tình cảm của anh, không xứng để anh dành cho tình cảm. Chúng ta đến với nhau không có kết quả gì cả.
Chúng ta khác nhau quá nhiều. Không có đủ cam đảm nói lên lời yêu và tình cảm của mình, em chỉ biết viết những dòng tâm sự của mình.
Có thể những lời yêu lời ngọt ngào của em chẳng bao giờ anh nghe thấy nhưng em mong là anh sẽ cảmnhận được tình cảm của em. Ngày ngày trôi qua em muốn chạy chốn hiện thực chạy chốn khỏi anh nhưng em không có đủ cam đảm để làm điều này. Mỗi khi quyết tâm rời xa anh, em lại không thể rời.
Tình yêu mà em dành cho anh đã quá lớn. Không thể nói lên tình cảm của mình làm cho em có cảm giác ghẹn thở và khó chịu. Hãy tiếp thêm cho em sức mạnh để làm điều này. Tâm trạng em đang rất rối loạn, một phần muốn nhận tình cảm này một phần không có đủ cam đảm để vượt qua mọi mặc cảm và những cản trở. Em phải làm sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi lại gió nỗi đau của em "Ngồi bên nhau một lần cuối rồi ngày mai anh sẽ mãi mãi mất em". Em nói mà không sao ngăn được dòng nước mắt cứ trực lăn dài mặc dù em đã cố gắng để tỏ ra mạnh mẽ, để chứng tỏ niềm kiêu hãnh của một người con gái. Nhưng em đã thất bại trong cuộc chiến giữa lý trí và...