Trái tim và hạnh phúc gia đình
Tình yêu thuở ban đầu thật nồng nàn, nhưng dần dần theo năm tháng, Nh. thấy mệt mỏi, nhiều lúc tim đập dồn dập, khó thở khi làm việc gắng sức hay đi lên cầu thang.
Ảnh minh họa
Nh. sinh ra và lớn lên trong một gia đình công chức Nhà nước. Em có vẻ mặt điềm đạm, dáng người mảnh khảnh, tính tình vui vẻ dễ thương. Em không hề biết mình đã mắc bệnh tim tự bao giờ!
Em yêu Kh. từ khi còn là học sinh trung học phổ thông, anh học trên em một lớp. Và họ đã thành vợ thành chồng sau khi tốt nghiệp đại học. Tình yêu thuở ban đầu thật nồng nàn, nhưng dần dần theo năm tháng, Nh. thấy mệt mỏi, nhiều lúc tim đập dồn dập, khó thở khi làm việc gắng sức hay đi lên cầu thang. Cả hai người đều thầm cảm thấy hạnh phúc của mình dường như đang bị con quái vật nào đó xâm phạm, tìm cách cản trở! Tuy vậy, họ vẫn không dám nói với nhau sự thật ấy, sợ sẽ làm tổn thương nhau…
Thế rồi, vào một ngày đầu Xuân ấm áp, đôi vợ chồng trẻ hân hoan trước tin vui: Nh. sắp được làm mẹ!
Ngày tháng càng trôi qua thì Nh. lại càng cảm thấy nặng nề hơn. Chẳng bao lâu sau, đứa bé bắt đầu biết quẫy đạp. Một lần, Nh. thấy khó thở, môi tím tái, khạc ra đàm bọt hồng, tim đập dồn dập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, gia đình lập tức đưa cô vào cấp cứu tại khoa tim mạch của bệnh viện.
Video đang HOT
Sau khi hội chẩn, các bác sĩ khẳng định Nh. bị hẹp khít van hai lá tim, có biến chứng phù phổi cấp do máu ứ đọng từ nửa tim trái lên phổi. Cô đang mang thai vào tháng thứ năm, tử cung to sẽ gây sức ép nặng nề trên trái tim đang bị bệnh hiểm nghèo. Các bác sĩ nội khoa tim mạch sau khi cân nhắc đã đưa ra ý kiến: để cứu mẹ thì phải cấp tốc lấy thai ra.
Dù đã được cứu qua cơn phù phổi cấp, Nh. vẫn còn phải điều trị tiếp bệnh tim. Hoàn cảnh kinh tế khó khăn cùng với sức khỏe suy yếu sau khi chịu đựng thủ thuật phá thai lớn không theo ý muốn, Nh. chỉ có thể được điều trị nội khoa bảo tồn.
Gần hai năm nặng nề trôi qua một cách chậm chạp, Nh. lại có thai được hai tháng. Lần này đôi vợ chồng trẻ quyết tâm đi khám và điều trị. Các bác sĩ nội – ngoại khoa tim mạch đã cân nhắc tỉ mỉ về bệnh tật của Nh. và hoàn cảnh kinh tế của cô. Kết luận cuối cùng là chỉ có mổ tim mới cứu được cô và thai nhi mới có khả năng sống sót. Ca mổ này mang tính nhân đạo, hoàn toàn miễn phí.
Những thầy thuốc đầy lương tâm và nhiệt tình, cùng với tiến bộ của khoa học đã cứu sống Nh. và em bé, cứu cả hạnh phúc gia đình nhỏ bé mà hàng ngàn ngày qua đôi bạn trẻ vẫn nơm nớp lo sợ nó có thể tan vỡ.
Hai năm nữa trôi qua, trong một ngày đầu xuân nắng đẹp, tôi tình cờ gặp lại Nh. và Kh. Nh. thay đổi nhiều quá, đến nỗi mới nhìn thoáng qua, tôi không nhận ra cô. Trên tay Kh. là một bé trai chừng một tuổi, dễ thương, đang chăm chú nhìn tôi nhoẻn miệng cười và bập bẹ nhắc lại lời mẹ dạy: “Cháu chào bác ạ”.
Tôi chúc đôi bạn trẻ sức khỏe, hạnh phúc nhân dịp đầu Xuân, và cũng nhận ra ý nghĩa nghề y của mình: Y học không phải chỉ giúp chữa lành bệnh tật mà còn giúp giải quyết nhiều vấn đề tâm lý xã hội phức tạp khác nữa!
Theo SKĐS
Đã trót yêu rồi sao nỡ làm khổ nhau
Hai năm qua, thơi gian chưa hăn đã dai đôi vơi anh nhưng với em thi thật đăng đẵng.
Nhà anh và nhà em chi cach nhau môt bơ tương. Thuơ ấu thơ co đôi ba lân minh cung tắm mưa, chơi trò chơi trẻ con rồi dần lớn lên như bao đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng không thân thiết quấn quýt để đủ biết vê đơi sông riêng của nhau. Găp anh, em cung không đê y vi anh rất đỗi binh thương. Cũng có thể vì cam xuc vi ngot đôi môi của em khi đó đang đắm chìm trong hanh phuc bên một ngươi - người mà em tương như sẽ đem đến cho em niêm vui bất tận. Nhưng mối tinh ấy lại như môi tơ vo khiến em hoang mang trong tuyêt vong. Em yêu nhầm kẻ Sở Khanh.
Một ngày, em lại gặp anh - ngươi hang xom nhà kế bên. Không hiểu sao chỉ dăm ba câu chào hỏi xa giao lại cho em cai cam giac như lâp đi khoang trông trong lòng. Cung tư đo, tinh cam lơn theo thơi gian, phai chăng em đa yêu ngươi hang xom nhăn tin cho em môi ngay?
Ngay qua ngay, hinh anh cua anh lơn dân trong em tư bao giơ. Anh a, em la ngươi con gái, em cung co trai tim, cung biêt đau khi nghe người ta nói về anh như thế và như thế... nhưng em bât châp bông hông gai goc cua anh đê đến vơi anh. Anh đa giúp quên đi dấu vết tinh sâu, đa cho em được yêu một lần nữa, rồi dần già em thây anh là ngươi tôt, sông tinh cam, co trươc co sau, vì thê em đa mong có anh mỗi ngày.
Rồi ngày phôi phai cũng đến. Anh đi công tác xa. Tình yêu của chúng mình chỉ réo rắt qua dòng tin nhắn và những cuộc điện thoại. Trong đêm, em lạnh lẽo cuộn mình trong nỗi nhớ. Những cuộc đi chơi với bạn bè, cũng chỉ mình em, mình em trên nẻo đường không có anh, cảm giác nhói buồn, trái tim như giá lạnh thêm.
Em không phải là cô gái của mùa thu Hà Nội. Em là người con gái của miền Trung nhiều nắng và gió mà anh đã từ ly để kiếm kế sinh nhai. Anh làm khách sạn, nơi có nhiều cạm bẫy. Anh kiếm được nhiều tiền hơn hẳn những đồng lương ít ỏi của người làm công cũng khiến em thấy lo lắng, thắc mắc. Bao suy nghĩ trong em cứ dồn về. Mặc dù vậy em vẫn tin anh.
Giờ em chỉ biết chờ đợi, như sân ga ngóng trông những chuyến tàu đến rồi lại đi. (Ảnh minh họa)
Em biết vì tình yêu này, chúng ta phải cố gắng nhiều. Nhưng cái gọi là nhiều ấy thì mình em chịu đựng anh có biết không? Em sẽ ít gọi điện cho anh, sẽ ít nhắn tin cho anh. Nhưng đừng có nghĩ em không thương anh nữa, em chỉ không muốn làm phiền để anh chuyên tâm vào công tác. Phải chăng đôi lúc tim em dồn nén những suy ngẫm về lời người ta nói về anh, về công việc của anh. Em vẫn mong sao đó không phải là sự thật để tình yêu đôi ta ngày càng mặn mòi hơn.
Quay về đi anh, dù anh làm nhiều đi nữa nhưng đổi lại tình yêu anh cho em là cái gì? Em không trách anh mà trách thân mình quá yêu, để ngày Lễ tình nhân, ngày quốc tế dành cho phái đẹp em cũng chưa một lần được có trong tay cành hoa hồng lãng mạn hay nếm vị đắng, ngọt của thanh socola. Những ngày đó, em đi tìm niềm vui một mình rong ruổi trên từng con đường nhỏ nơi chúng ta đã hẹn hò, để em tìm lại hơi ấm của anh.
Em không tham sang, không phụ khó nhưng em cần anh, cần lắm một bờ vai để em tựa vào. Nhưng đó chỉ là giấc chiêm bao về muộn. Tại sao vậy anh? Những món quà bưu phẩm anh gửi về em còn để đấy. Nó cũng cũ theo từng ngày nhớ anh. Em luôn đặt câu hỏi vì sao? Hay là anh không yêu em, anh chỉ xem em là căn gác trống không tên, và ở ngoài đó anh đang chung đường với ai, và phải chăng anh là... trai bao chuyên nghiệp, bán thân kiếm tiền quên cả người đang đợi anh?
Đã bao giờ anh nghĩ một lần cho em chưa? Phũ phàng ích kỷ, em đã thấy ở anh. Dường như cái nắng nóng của miền Trung đã dạn dày cho em sự chai sạn. Mặc bố mẹ ngăn cấm, bạn bè khuyên can, nhưng em vẫn đợi vẫn yêu anh, yêu qua hình ảnh facebook, qua tin nhắn hay cuộc chuyện trò vô hình, không thấy bóng anh đâu. Xuân qua rồi anh à, hè lại đến, mọi cảm giác nóng bỏng của tình yêu chúng mình cũng chỉ mình em nung nấu mà thôi.
Cuộc tình mình như cơn ngủ say không đoạn kết. Hai năm qua, thơi gian chưa hăn đã dai đôi vơi anh nhưng vơi em thi thật đăng đẵng. Đôi lúc em muốn quên. Nhưng không. Anh ơi, em vẫn nhớ anh, đã trót yêu rồi sao nỡ làm khổ nhau? Giờ em chỉ biết chờ đợi, như sân ga ngóng trông những chuyến tàu đến rồi lại đi.
Theo VNE
Cứ mạnh dạn thử đi rồi sẽ thấy... Bạn đừng ngại bị anh xã đánh giá này nọ. Cứ mạnh dạn thử đi rồi sẽ thấy mọi chuyện tốt hơn là mình tưởng... Chúng em kết hôn được gần 3 tháng. Ông xã là người đàn ông đầu tiên của em. Tuy vậy, em cũng biết khá nhiều về chuyện quan hệ vợ chồng do học hỏi từ sách báo, tài...