Trái tim rỉ máu cho một lần chia tay
Bạn bè em bảo em bị hâm, chẳng có ai như em cả, em là người phản bội thế mà lại bị thất tình và chính em cũng không tin nổi điều đó.
Phải em là người có lỗi trong sự đỗ vỡ của mối tình hơn 3 năm gắn bó cùng anh. Đến giờ phút này em vẫn không thể tưởng tượng cái cảm giác đau đớn và đầy tội lỗi khi em cất lên câu nói “Mình chia tay đi anh”
Ba năm yêu nhau là khoảng thời gian không ngắn cũng chẳng dài nhưng nó đủ để em và anh có thể hiểu hết được về nhau và quyết định đi đến hôn nhân. Ngày anh đến cầu hôn em tại quán cà phê mà lần đầu tiên hai đứa hẹn hò lẽ ra phải là một ngày đẹp nhất, hạnh phúc nhất sau những tháng ngày cùng em và anh cùng nhau đấu tranh với gia đình để đến được với nhau.
Ảnh minh họa
Ấy thế mà em lại dội cho anh một gáo nước lạnh. Ánh mắt sững sờ anh nhìn em như không tin những điều anh vừa nghe thấy. Anh giơ đôi tay bóp mạnh vào hai vai em nói “Em vừa nói cái? Em đùa kiểu này sao?” Em im lặng… khiến sắc mặt anh chuyển đổi rồi tái dần đi. Phải, có lẽ là trái tim anh đang dần vỡ tan ra. Rồi em thấy nước mắt nơi khóe mi anh lăn xuống chậm rãi và đó cũng là giọt nước mắt đầu tiên em thấy kể từ lúc em quen anh.
Anh lặng người một lúc, không hỏi lý do tại sao? Anh cầm vội chùm chìa khóa xe trên bàn chạy ra ngoài rồi phóng đi. Quán cà phê với những khúc nhạc buồn bã khiến lòng em như đang có ai đó xát muối. Nhìn cái hộp nhỏ xinh đựng nhẫn cưới trên bàn em đã khóc, khóc thật nhiều. Em không thể diễn tả được cảm giác lúc đó nó đau đớn và tội lỗi đến ngần nào…
“Em có người mới và không còn tình cảm với anh nữa” câu trả lời em định sẵn trong đầu để trả lời khi anh hỏi lý do. Nhưng không, anh không hỏi tại sao? Điều đó khiến em đau lại càng thêm đau, tồn tại duy nhất trong em là ánh mắt tuyệt vọng của anh.
Hai tuần ở Đà Lạt em chỉ biết ngủ rồi lại lang thang một mình giống như cái bóng vô hồn. Mỗi khi đêm về lại lại khóc ròng đến hai mắt sưng tấy cả lên. Lúc này đây em thấy mình như không còn chút sức lực nào cả. Em tiếp tục ra Nha Trang để chạy trốn cảm giác của mình. Ngồi cả buổi trên bãi biễn em thẫn thờ nhìn sóng xô bờ rồi tự hỏi tại sao em lại đau đến thế? Và cũng chính nơi đây đã từng in dấu chân của hai đứa em lại thấy ánh mắt tuyệt vọng của anh hiện về.
Video đang HOT
Em muốn biết cảm giác của anh lúc này, muốn nghe những lời oán trách từ nơi anh để cho lòng nhẹ hơn. Em đã mở điện thoại và đợi. Tiếng chuông tin nhắn dồn dập em vội mở hộp thư và liếc nhanh. Không có tin nào của anh cả bạn bè, gia đinh, và người mới. Tôi ơi, mệt mỏi! Cảm giác bị người khác phản bội không biết nó sẽ đau đớn đến mức nào? Nhưng sao chính em là người phản bội lại đau đớn và khó chịu đến ngần này kia chứ? Giây phút này em ước gì được nghe anh chửi rủa em, hờn trách và oán giận em, anh hỏi lí do tại sao lại bỏ anh? Nhưng không, tất cả chỉ tồn tại nơi em là một trái tim đang rỉ máu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Còn chút lửa bùng lên
Cô sẽ còn tin vào tình yêu của anh nếu không có một lần, cô gọi về nhà anh giữa đêm... Giọng phụ nữ hơi ngái ngủ ở đầu dây bên kia khiến cô thấy tim mình ngừng đập...
Cách đây 3 năm, công ty có một suất học bổng nâng cao nghiệp vụ ở Thụy Điển. Tên của Hương được cân nhắc đầu tiên. Không hẳn vì cô đang là người yêu của người có quyền lực cao nhất trong công ty. Năng lực rõ rệt của cô đủ sức bạt mọi lời ong tiếng ve. Biết rằng đây là cơ hội không dễ gì lặp lại nhưng Hương vẫn thấy lòng chùng xuống, nghĩ đến 3 năm đằng đẵng nơi quê người. Và anh nữa, liệu anh sẽ chịu đựng sự xa cách như thế nào? Trái với những ngần ngại của cô, anh rành rẽ: "Em yên tâm đi học, về còn thay anh lãnh đạo công ty. Anh sẽ phấn đấu lên tổng công ty. Đó mới là tương lai của chúng mình. Anh sẽ đợi em".
Những đêm lạnh lẽo cô đơn ngồi bên cửa sổ nhìn ánh trăng tan trên tuyết mỏng xứ người, Hương đã tua lại đến thuộc làu lời hứa đợi chờ cùng vẻ mặt anh, khi ấy. Cô đã vượt qua nhiều cưng nựng của đám đàn ông để giữ mình trọn vẹn cho anh, chỉ bằng những lời đó. Cô đã thầm khen mình nhiều lần, cho đến khi sự thật phũ phàng khiến cô đau đớn, biết rằng mình đã giữ gìn quá vô ích.
Thật ra, lời đồn về sự không chung thủy của anh đã đến tai Hương ngay sau năm đầu họ xa nhau. Đau trong lòng nhưng cô nhủ thầm có thể cố gắng tha thứ cho anh, riêng điều này. Bởi cô biết người tình của mình là người đàn ông bản năng mạnh mẽ. Hương không có cơ hội để biết như thế là có hơi quá so với mức trung bình hay không. Nhưng đôi khi, cô thoáng mơ hồ lo lắng không đáp ứng được sự cuồng nhiệt của anh mãi. Với họ, đám cưới chỉ còn là thủ tục. Thực tế, họ đã có đời sống chồng vợ từ lâu. Chỉ trừ những ngày anh phải đi công tác, còn lại không ngày nào không đòi yêu cô ít nhất 1 lần, đôi khi không nhịn được, kể cả ngày "đèn đỏ". Trái hẳn với vẻ điềm đạm nhiều phần do được rèn luyện lâu năm ở vị trí lãnh đạo, trên giường anh yêu cô dồn dập.
Hương được coi là người có trang phục kín đáo nhất công ty, một phần là vì cô cần phải che những vết tím bầm anh để lại la liệt trên thân thể cô. Một người đàn ông như thế chắc chắn sẽ cần đàn bà để giải tỏa trong lúc người yêu ở xa.
Hương đã cố biện minh cho anh khi tin chẳng lành từ bên nhà vọng tới. Ngoại tình thể xác không đáng sợ bằng ngoại tình tinh thần. Sau những thanh minh ngọt như đường thốt nốt của anh, Hương có phản xạ xa lánh những người thỉnh thoảng mang tin xấu. Cô chủ động không trả lời email, không chat. Cô đâu biết, lòng tin mù lòa của mình, không, đúng hơn là sự hèn nhát không dám đối diện với sự thật đã đẩy anh đi xa thêm nữa.
Cô sẽ còn tin vào tình yêu của anh nếu không có một lần, vì lên một cơn đau bụng dữ dội, cô gọi về nhà anh giữa đêm theo giờ Việt Nam, một điều cô chưa từng làm trong suốt mấy năm trời. Giọng phụ nữ hơi ngái ngủ ở đầu dây bên kia khiến cô thấy hình như tim mình ngừng đập trong một thoáng...
***
Thời gian có tác dụng kỳ diệu xoa lành mọi vết thương. Về Việt Nam, Hương hy vọng anh sẽ đón cô với bộ mặt ân hận sâu sắc. Anh sẽ nói vẫn còn yêu cô nhiều lắm, chuyện đã xảy ra chỉ là phút yếu lòng. Anh van cô hãy tha thứ cho anh để cùng làm lại mọi chuyện từ đầu. Cô đã nhẩm sẵn trong đầu ứng xử của mình. Cô sẽ cho anh biết anh đã làm cô đau đớn đến chừng nào. Cô sẽ hành anh một thời gian phải nài nỉ khổ sở. Nhưng, cô sẽ... tha thứ cho anh. Bởi cô biết mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Và cũng bởi cô nhớ đến điên dại sự dữ dội của anh. Lẽ nào, cô tự tước mất của mình đặc quyền ấy.
Vậy nên, cô choáng tê người khi anh thản nhiên công nhận chuyện tình mới mẻ của mình. Anh còn bình thản phân tích rằng, sở dĩ mấy lần anh thanh minh chuyện yêu đương với cô là vì muốn cô có đủ tinh thần mà hoàn thành tốt khóa học. Đó là vì anh nghĩ đến tương lai của cô.
"Bước ra khỏi sự đau khổ của mình, người ta mạnh mẽ hơn khi bước vào", câu danh ngôn này thật đúng với Hương. Khi cơn choáng váng qua đi, cô đã cố nở một nụ cười cảm ơn "lòng tốt" của người xưa. Dù nụ cười của cô trông xa rất gần với vẻ mặt của người đang nức nở. Nhưng quả thật, sự lạnh lùng của anh khiến cô lấy lại tinh thần nhanh hơn cô nghĩ.
Hương ra lệnh cho lòng mình tạm khép lại với những ao ước ái ân. Cô dồn sức cho công việc. Rất nhanh chóng, cô được bổ nhiệm vào vị trí quan trọng thứ hai của công ty. Anh thì không lên được tổng công ty như dự định nên vô tình họ lại luôn kề sát nhau trong công việc. Sự cứng rắn đã trở lại, Hương không thấy khó chịu nữa. Vả lại, nhân viên trong công ty tuyệt đối không ai tỏ ra nhớ giữa sếp trưởng và sếp phó ngày xưa đã có một mối tình. Trong cô còn dâng lên một điều gì đó gần như là sự hả hê, khi thỉnh thoảng đọc được nỗi hậm hực trong mắt cô ta - người tình ở thì hiện tại của anh, chuyên viên phòng phát triển kinh doanh.
Cô không muốn mình trở thành nguyên nhân nỗi đau của người khác... (Ảnh minh họa)
***
Sau 2 ngày hội nghị ở thành phố Hà Giang, chủ nhà mời đoàn cán bộ của công ty đi thăm cao nguyên đá Đồng Văn. Hương chủ động ngồi ghế trên, bên cạnh tài xế. Cô biết mình sẽ khó bình tĩnh nếu nhìn thấy cảnh đôi tình nhân ngồi sát bên nhau, cho dù là trên xe không chỉ có 3 bọn họ.
Đường đi Mèo Vạc hiểm trở hơn rất nhiều so với hình dung của cô. Liên tiếp những khúc cua tay áo, những đỉnh núi tai mèo nhọn hoắt. Thỉnh thoảng, khi cơn nôn nao đã gần ngưỡng khó chịu đựng, lái xe lại tấp vào lề đường để cả đoàn ra khỏi xe hít thở khí tươi một lúc cho tỉnh táo trở lại. Khi xe dừng trên đỉnh Mã Pì Lèng, nhìn xuống hun hút bên dưới, dòng sông Nho Quế trông tựa làn khói mỏng manh, hư ảo.
Đứng trước thiên nhiên rợn ngợp, Hương bỗng thấy nguôi ngoai rất nhiều nỗi đau chực bùng lên kể từ lúc bắt đầu lên xe đi Đồng Văn. Đưa mắt nhìn xung quanh, cô còn cảm thấy hình như mình có le lói thương cảm khi nhìn thấy cô ta rũ rượi như một xác chết đang gục đầu vào vai anh. Vẻ mặt đầy chịu đựng của anh khiến Hương thấy chạnh lòng giùm cô ta thêm một chút nữa. Phải chăng cũng như Hương, cô ta là nạn nhân tiếp theo của lòng ích kỷ đàn ông?
Đêm huyền hoặc trong ánh đèn mờ tỏ của quán cà phê nhà sàn phố cổ. Thoạt đầu, Hương định chọn ngồi một bàn khác nhưng chủ quán đã nhanh tay kê cho cả đoàn ngồi chung một bàn lớn. Ngồi cách đôi tình nhân một quãng, Hương vẫn không tránh khỏi chút nghèn nghẹn nơi cổ họng. Hình như nước mắt đã dâng lên mi cô. May mà ánh sáng mờ ảo chỉ làm cho đôi mắt loang nước thêm long lanh.
Cô im lặng nhấp ngụm cà phê ngọt đắng, nóng bỏng. Cô ta không uống cà phê mà uống chanh leo. Hương nghe thấy giọng cô ta cằn nhằn anh không nên uống cà phê mà mất ngủ, ảnh hưởng đến sức khỏe. Nghe thấy giọng anh chớt nhả bảo là anh mất ngủ em càng có lợi chứ sao, Hương bỗng thấy tim mình nghẹn lại. Nhưng cái đó loáng qua rất nhanh vì Hương nhận ra mắt cô ta hoàn toàn vô cảm, chả có chút lửa nào bùng lên như lẽ thường phải vậy khi nhận được thông điệp của người thương. Phải chăng, vì cô ta biết rằng đó chỉ là lời nói đầu môi chót lưỡi? Phải chăng vì cô ta bị căng thẳng khi ngồi chung với cô, trong một cự li gần đến thế?
Hương nhìn cô ta kỹ hơn một chút. Khẳng khiu, lép kẹp. Sao đến tận bây giờ cô mới nhận ra điều ấy nhỉ? Trong khi gu của anh là những thân hình phụ nữ mũm mĩm với đường cong rõ ràng. Hương chợt hiểu rằng, lời đồn bấy lâu về ông bố nuôi của cô ta - một quan chức cao cấp của thành phố, không phải là do người đời nhiều chuyện. Lẽ ra anh đã được cất nhắc lên vị trí cao của tổng công ty nếu ông ấy không bị tai biến đột ngột. Lẽ nào anh đã hy sinh cô, chỉ vì cái ghế quyền lực?
Có vẻ như điều đó gần với sự thật. Có vẻ như anh vẫn chưa quên nổi Hương, chỉ là không thắng nổi tham vọng của mình. Cô vụt cắt nghĩa được những cái nhìn khó hiểu của anh những lần họ làm việc chung, gần đây. Lòng cô im ỉm khóa nên có thể cô đã không đọc được sự khao khát của người cũ? Anh ta thừa kinh nghiệm để hiểu rằng không nên hành động khi chưa có tín hiệu đèn xanh?
Đầu cô mang máng trong những cảm xúc hỗn loạn, nhấp cà phê mà không cảm nhận nổi vị của nó nữa. Thốt nhiên, cô bỗng thấy một cơn thèm muốn mãnh liệt trào ra khi bắt gặp ánh lửa bùng lên trong mắt anh. Cô sẵn sàng trả giá nào cũng được, để tất cả đám đông nhốn nháo này biến mất, để chỉ còn anh bên cô ngấu nghiến yêu thương...
***
Đêm xuống rất sâu mà Hương không sao chợp mắt nổi. Cô biết không phải vì cà phê. Cũng chả phải vì cái buốt lạnh khó tả của cao nguyên. Nhiều ý nghĩ đuổi nhau trong đầu. Cô tin sẽ đoạt lại được anh, nếu cô muốn. Và vì bố nuôi cô ta không thể tỉnh lại nữa chứ. Hương nhếch mép, tự giễu mình trong bóng tối.
Gần sáng, cô đi đến quyết định sẽ xin chuyển việc. Cô biết mình sẽ không kiên cường được mãi, trước anh, trước dục vọng trong chính cô. Cô không muốn thêm một người đàn bà nữa đau khổ. Ít nhất, cô không muốn mình trở thành nguyên nhân nỗi đau của người khác.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thử lại một lần nữa nhé anh yêu Ông xã yêu! Đã hai lần làm thụ tinh trong ống nghiệm mà không thành công. Anh vẫn cười và còn gọi điện thoại một cách vui vẻ từ bênh viện Từ Dũ về và nói với em: "Chúc bạn may mắn lần sau" Anh này !Sao anh lại yêu em nhiều đến thế nhỉ. Em biết anh cũng buồn không kém em...