Trái tim như vỡ vụn khi đứng dưới chân nhà nghỉ chờ chồng và nhân tình
Đứng ở dưới chân nhà nghỉ chờ chồng chia tay bồ, lòng tôi như có cả ngàn mũi kim châm chích, đau đớn và tủi phận nhưng dẫu vậy không hiểu sao tôi vẫn cố đứng kiên trì giữa tiết trời giá lạnh.
Giờ thì tôi đã chia tay chồng được hai năm. Hai năm làm mẹ đơn thân trong điều kiện kinh tế khó khăn, một mình nuôi con nơi đất khách quê người và chui rúc trong các nhà trọ, tôi hiểu thế nào là nỗi cô quạnh của đàn bà không chồng. Và cả nỗi đau của người đàn bà phải bất lực buông tay trao người đàn ông mình còn yêu thương cho tình địch. Tất cả bắt đầu từ đêm Noel 2 năm về trước.
22 tuổi, khi phải từ bỏ công việc ổn định ở quê nhà để đến thành phố không một người quen biết sinh sống và tìm việc, tôi biết trước những khó khăn. Nhưng tôi vẫn quyết tâm đi vì anh và đám cưới đầy hứa hẹn trước mặt.
Những năm đầu làm vợ anh, tôi hạnh phúc vô biên vì anh yêu chiều vợ và chăm chút cho tổ ấm. Tuy nhiên, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Khi con gái chúng tôi ba tuổi thì anh bắt đầu có quan hệ tình cảm với một đồng nghiệp.
Khi tôi phát hiện ra sự việc thì hai người đã có tình cảm sâu nặng với nhau. Thậm chí, người phụ nữ kia còn ly hôn chồng để “trọn vẹn” với chồng tôi.
Dù là một phụ nữ yếu mềm nhưng khi biết chồng ngoại tình, tôi đã gắng gượng mọi cách để kéo chồng về cho mình. Tôi nói với anh rằng, tôi sẵn sàng tha thứ cho sự phản bội này của anh, tôi chỉ chờ anh quay về với tôi và con gái.
Trước tình cảm và sự níu kéo của tôi, anh hứa anh sẽ chia tay người phụ nữ kia để toàn tâm toàn ý với vợ con. Tuy nhiên, hứa hẹn là vậy nhưng năm lần bảy lượt tôi bắt gặp anh đi với bồ mà lần nào về nhà chồng cũng bảo là lần cuối.
Không kiềm chế được nữa, tôi đưa ra tối hậu thư cho chồng, tôi bảo một là chọn tôi và con, hai là cô bồ. Anh bảo anh chẳng bao giờ từ bỏ gia đình và anh cần 3 tháng để giải quyết dứt điểm chuyện tình cảm ngoài luồng.
Trước thái độ dứt khoát của anh, tôi tin anh sẽ thay đổi. Nhưng rồi hàng đêm anh vẫn kiếm cớ ra khỏi nhà và có nhiều khoảng thời gian anh đột nhiên ngoài vùng phủ sóng điện thoại. Thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp trong điện thoại anh những tin nhắn ngọt ngào, tình cảm từ số máy lạ. Tôi gọi và bắt gặp giọng con gái trả lời.
Vậy nhưng lần nào tôi đưa chuyện tin nhắn này ra nói chuyện với chồng, anh cũng có lý do hợp lý để thuyết phục tôi. Tôi dù không tin nhưng vẫn lặng thinh và âm thầm tìm hiểu mối quan hệ của chồng.
Và rồi nhiều lần người chị họ tôi đã nói rằng hay nhìn thấy chồng tôi chở một phụ nữ vào nhà nghỉ ở gần công ty chị. Nghe chị tả hình dáng người phụ nữ kia, tôi biết chồng vẫn đi lại với bồ. Những lần đó tôi đã khóc như mưa như gió, người chị chồng tôi khuyên rằng đàn ông khi đã phải lòng gái thì không thể một sớm một chiều mà dứt bỏ ngay được. Rằng tôi đã chấp nhận được từng ấy thời gian thì hãy lựa chọn cách sống mắt nhắm mắt mở để gia đình tròn vẹn và biết đâu một ngày nào đó, chồng lại tỉnh ngộ mà quay về.
Và tôi đã nhắm mắt ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy với chồng. Tuy nhiên, vào đêm Noel năm ấy, không hiểu sao tôi lại rất muốn chứng kiến câu chuyện tình ngoài luồng của chồng và muốn biết chồng làm gì vào đêm đó.
Video đang HOT
Vì thế nên khi thấy chồng cuống quýt hôn vào má tôi và xách xe ra khỏi nhà, tôi đã lặng lẽ gửi con sang nhà hàng xóm và bám theo xe anh. Trong khi đi tôi vẫn chỉ nghĩ rằng cùng lắm anh đến tặng quà cho bồ và trở về đưa hai mẹ con tôi đi dạo như anh nói. Ai ngờ tôi thấy anh đi thẳng đến nhà nghỉ cách nhà tôi tới cả chục km.
Tôi thấy anh đi thẳng lên phòng nhà nghỉ và hình như người phụ nữ đó đã chờ ở đó sẵn nên anh thậm chí không cần qua lễ tân lấy chìa khóa phòng.
Đứng ở dưới chân nhà nghỉ, lòng tôi như có cả ngàn mũi kim châm chích, đau đớn và tủi phận nhưng dẫu vậy không hiểu sao tôi vẫn cố đứng kiên trì giữa tiết trời giá lạnh. Tôi cứ đứng như vậy chờ chồng suốt hai tiếng, tôi thử nhấc điện thoại gọi cho chồng thì bất ngờ thấy anh bắt máy. Tôi bảo anh rằng tôi biết anh đang ở với bồ nhưng bằng giọng điềm tĩnh anh thuyết phục tôi rằng đêm nay là đêm anh quyết định nói lời chia tay với cô ấy. Anh đến tặng quà cô ấy và lần cuối gặp nhau để chia tay.
Nghe anh nói không hiểu sao tôi lại thấy tin anh đến vậy. Và thay vì cảm giác buồn bã bủa vây bấy lâu, tôi mừng như mở cờ trong bụng. Tôi đã vui mừng khi nghĩ đến viễn cảnh đứng đó chờ chồng và sẽ dang rộng tay đón chồng từ cuộc chia tay của chồng với bồ.
Tuy nhiên, sau hơn 3 tiếng đứng chờ, đến gần 11h đêm, tôi choáng váng thấy chồng bước ra khỏi nhà nghỉ cùng bồ và trước khi mỗi người một ngả, hai người còn ôm hôn nhau thắm thiết.
Đúng như người ta nói không nhìn thấy thì không đau, biết chồng ngoại tình từ lâu nhưng tôi không thấy cảnh chồng ôm gái, tôi vẫn còn cảm xúc, hy vọng. Giờ thấy chồng ôm bồ, tôi thấy như ngã quỵ và từ lúc đó tôi như người mất hồn. Và kể từ phút ấy, tôi biết mình không thể chịu cảnh chồng cặp bồ được nữa.
Buổi tối hôm đó, tôi bị ám ảnh đến mức tôi không ngủ được cả tuần liền. Và dù quyết định ly hôn được đưa ra nhanh chóng, tôi không còn dính líu đến anh nữa nhưng cho đến giờ không hiểu sao tôi vẫn bị ám ảnh với những đêm đông, đặc biệt là đêm Noel. Tôi sợ nghe thấy hai từ Giáng Sinh.
Giờ đây, chúng tôi đã mỗi người một ngả, tôi một mình nuôi con còn chồng cũng chưa kết hôn với ai. Anh cũng đã chia tay cô bồ năm xưa và nhiều lần ngỏ ý muốn quay về với tôi.
Gia đình tôi cũng tác thành để vợ chồng nối lại. Tôi cũng không còn quá giận anh nữa, tuy nhiên, không hiểu sao cứ khi gần anh hình ảnh đêm Noel năm xưa lại tràn về trong đầu khiến tôi đau đớn.
Giờ đây, nhìn anh âu yếm con, đôi khi tôi thầm mong giá như năm xưa tôi không đến nhà nghỉ và chứng kiến anh ôm bồ, có lẽ câu chuyện gia đình của chúng tôi bớt phức tạp hơn. Tôi làm sao để quên hình ảnh quá khứ đau lòng kia và mở lòng mình trước hoàn cảnh mới đây?
…anh@gmail.com
Theo nguoi dua tin
Nửa đêm chồng quần áo xộc xệch bước ra từ phòng cô em họ
Tú chờ chồng cả đêm không ngủ, cho tới sáng hôm sau khi vừa mở cửa phòng, chừng 2h sáng thì cô thấy chồng mình quần áo xộc xệch chạy ra từ phòng cô em họ.
Khi về làm dâu nhà chồng, Tú không lường trước được rằng mẹ chồng cô lại cay nghiệt như vậy. Cơ bản bà ghét cay ghét đắng kiểu con dâu quê mùa như Tú. Không chỉ vậy, bà còn thầm ghen tị với cô con dâu xinh xắn ngoan ngoãn như cô. Dù không nói ra nhưng Tú biết, bà ấm ức lắm, cũng bởi bà có cuộc đời làm dâu không mấy suôn sẻ khi bị mẹ chồng ghét cay, ghét đắng hành hạ đủ điều, nay bà dồn hết bực tức lên đầu con dâu.
Ngay đêm tân hôn bà đã tìm cách lẻn vào phòng của đôi vợ chồng trẻ để gây khó dễ. Chưa kể chuyện bà đòi con dâu con trai mang hết số vàng được mừng trong lễ cưới để bà cất hộ. Nhưng vì quá hiểu mẹ mình nên chồng Tú một mực không đưa. Mẹ chồng thấy thế ấm ức vô cùng, bà bực tức mắng chửi vợ chồng cô suốt đêm tân hôn. Tú thấy vậy mà ứa nước mắt.
Giải thích cho hành động của mình chồng Tú nói rằng "Giờ em đã là người một nhà, anh không giấu gì em nữa. Anh mong em sẽ hiểu cho những việc anh làm. Mẹ mình nghiện chơi lô đề, ham kinh doanh nhỏ lẻ lắm. Nếu đưa cho mẹ, kiểu gì một ngày bà cũng bán hết số vàng ấy lấy tiền tiêu. Em cất vào tủ khóa chặt lại đi. Anh không phải kẻ hẹp hòi gì cả".
Tú nghe thế lòng buồn rười rượi, chẳng ngờ mẹ chồng lại thế. Nhưng dù sao bà cũng nên thương con trai con dâu. Vì con mà trân trọng ý nghĩa của cái đêm quan trọng nhất cuộc đời con mình. Sao cứ đứng oang oang ngoài cửa chửi hết người này, sang người khác. Bà chỉ im lặng cho tới khi bố chồng Tú tỉnh dậy "kéo" về phòng mới chịu thôi.
Thời gian sau đó, mẹ chồng Tú chẳng lấy gì làm vui vẻ khi có sự hiện diện của cô. Trong cuộc sống mẹ chồng nàng dâu bà luôn tìm mọi cách gây khó dễ cho cô. Thậm chí ngay khi biết con dâu mang bầu, bà vẫn dửng dưng. Bà khó chịu với sự mừng rỡ của bố chồng, con trai. Bà nói thẳng "Sinh con là chuyện thường của phụ nữ, có gì đâu mà làm ầm lên như thế chứ".
Ngày biết con dâu mang bầu, bà cũng chẳng mấy khi đỡ đần cho cô. Việc giặt quần áo, nấu cơm, phơi phóng...bà vẫn để Tú làm tất. Mỗi sang khi chưa đầy 6h bà lại nước hoa sực nức, mang vợt đi đánh cầu lông. Còn buổi chiều thì cứ đều đặn 5h bà đi thiền,...Thế là Tú một mình vất vả ngược xuôi lo cho bữa sáng, bữa tối. Cũng may bố chồng và chồng Tú đều tâm lý, thấu hiểu nên đều giúp cô làm việc, hỗ trợ cô lúc cô mang bầu vất vả.
Rồi một ngày Tú chẳng may bị sảy thai khi cô đang trên đường đi làm. Chuyện này khiến bố chồng cô rất buồn. Bởi ông đã mong lắm thằng cháu đích tôn này. Ông dành hết niềm yêu thương hi vọng cho nó. Còn chồng cô thì khỏi phải nói, anh bật khóc khi nghe Tú báo tin. Tú cũng vì chuyện này mà ốm mấy tháng trời, cô không chịu ăn ngủ mỗi khi nghĩ tới đứa con.
Được thể, mẹ chồng Tú suốt ngày chê bai, trách móc con dâu đủ điều. Bà nói Tú làm mẹ gì mà ẩu đoảng, có mỗi đứa con trong bụng cũng không biết chăm, biết giữ. Rồi bà còn ẩn ý cho rằng "mọi chuyện là do ăn ở mà ra", bà cũng khuyên Tú nên học cách sống cho phải đạo lý với mẹ chồng để tích đức. Tú nghe lời bà nói mà như có ngàn mũi dao đâm vào tim.
Sau đợt đó, Tú lại có bầu lần thứ 2. Lần này Tú quyết tâm giữ gìn, cô xin nghỉ hẳn việc ở nhà để dưỡng thai. Cô cũng chẳng dại gì mà vận động mạnh, việc nhà cô đều phó mặc cho chồng, thậm chí bố chồng cũng sợ ảnh hưởng tới cháu mình, nên nhiều hôm tự tay đi chợ, nấu nướng hỗ trợ con dâu.
Bầu tháng thứ 6, Tú có vẻ nặng nề, cô bắt đầu có triệu chứng đi tiểu đêm. Nhưng rồi số trời run rủi, chẳng hiểu cho mong ước của cô, khi ngày nọ nửa đêmTú đi trong nhà tắm ra chẳng mau vấp phải chậu nước. Kết quả là cô nhập viện lúc nửa đêm. Hay tin con dâu sảy thai bố chồng Tú như chết lặng, nước mắt ngắn dài. Còn chồng Tú mặt biến sắc không còn lấy giọt máu. Anh đứng đó, môi mấp máy, run run.
Tú ốm liền mấy tháng, tóc cô rụng từng nắm khiến chồng cô hốt hoảng. Anh ra sức động viên vợ cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, dù lòng anh chẳng mấy vui vẻ. Chỉ duy mẹ chồng Tú vẫn giữ thái độ lạnh lùng với con dâu. Dù không nói gì, nhưng Tú hiểu bà đang căm tức Tú vô cùng. Có lẽ, trong thân tâm bà đang cười chê một bà mẹ vụng về như Tú đó.
Hơn 2 năm sau, Tú vẫn chưa có tin vui trở lại. Khi đó, bố mẹ chồng Tú đã gần 70, dù đã có 5 đứa cháu ngoại, nhưng ông bà vẫn sốt ruột một đứa cháu nội. Hiểu được mong ước của bố mẹ chồng, Tú cùng chồng cũng đã thuốc thang tẩm bổ đủ các loại thuốc, nhưng do từng "lỡ làng" hai bận trước nên nay hi vọng đang trở nên mong manh.
Một điều Tú cảm nhận được đó là sự xa cách của chồng cô. Anh không còn vồn vã, yêu thương Tú như trước. Nếu như trước đây, mẹ chồng có mắng Tú anh đều ra sức bảo vệ cô, nhưng giờ đây nếu Tú chẳng may có nổi nóng với mẹ chồng, anh liền tỏ thái độ khó chịu, thậm chí mắng cô "Em vừa vừa thôi, chẳng được tích sự gì còn láo lếu", "Em có im đi không",...
Biết mình đang thắng thế, lại chẳng ưa gì nàng dâu như Tú, mẹ chồng cô ngày càng tìm cách chia rẽ tình cảm của cô và chồng. Không chỉ vậy, bà ra sức cưng chiều, nựng nịu con trai khiến anh càng trở nên căm hận cô. Đôi lần bà còn bóng gió nói rằng Tú vụng về, vô duyên nên chẳng thể sinh nổi cho anh một đứa con. Những lần như thế, chồng Tú lại im lặng đứng dậy bỏ bữa ăn lên phòng.
Nỗi đau mất con chưa nguôi ngoai, thì một ngày Tú như chết lặng đi khi nghe cô bạn thân báo tim "Chồng mày có bồ đấy". Tú đã không giữ nổi bình tĩnh, cô khóc suốt cả chặng đường từ cơ quan về nhà. Thấy Tú mắt sưng mọng, mẹ chồng cô cũng chẳng quan tâm, bà dửng dửng bảo cô chuẩn bị bữa tối trong khi bà đi thiền.
Tú đã hỏi chuyện với chồng cô, tất nhiên anh ta chối bay chối biến cho rằng cô đa nghi, ghen bóng ghen gió. Anh ta còn nói Tú hoang tưởng, và từ hôm đó cũng chẳng thèm động đến vợ. Biết mình đã "lỡ lời" khi chưa có đủ bằng chứng để buộc tội chồng, Tú đã im lặng, âm thầm để tìm cách níu kéo chồng về phía mình, nhưng những điều cô làm đều trở nên bất lực.
Một chiều chủ Nhật khi Tú đang ngủ, mẹ chồng và chồng Tú dẫn về một cô gái trẻ đẹp, nói rằng là em họ ở quê lên học và xin ở nhờ. Nhìn dáng điệu đon đả của mẹ Tú, Tú biết ngay mẹ chồng cô đang rất vui mừng. Hàng ngày, Tú thấy mẹ chồng chăm bẵm cô cháu gái còn hơn cả con trai, con dâu. Bữa ăn có món gì ngon đều gắp cho cô ta ăn liền miệng, mặc kệ mọi người nói gì. Chồng cô có vẻ vui vẻ hơn, tuy nhiên là đối với mọi người với Tú thì anh dường như vẫn còn giận dỗi.
Nói về cô em họ nhà chồng, cô ta có vẻ kiêu kỳ, khó gần. Cô ta chưa một lần nói năng với Tú đàng hoàng lịch thiệp. Cô ta sáng đi học, chiều lại ngồi lỳ trong phòng. Đôi lần, Tú muốn nói chuyện cô ta đều lảng tránh. Khi Tú đem chuyện hỏi chồng, anh giãy nảy lên nói rằng Tú đang lắm chuyện, cứ kệ cho cô ta thoải mái. Anh cũng dặn cô đừng xét nét làm gì cho mệt người.
Rồi chuyện xảy ra khiến Tú vô cùng hoang mang khi đêm nọ chồng Tú đi liên hoan mãi không về .Tú đã gọi tới 50 cuộc điện thoại nhưng anh vẫn không nghe máy. Trước giờ chồng cô đâu có thế. Tú chờ chồng cả đêm không ngủ, cho tới sáng hôm sau khi vừa mở cửa phòng, chừng 2h sáng thì cô thấy chồng mình mặc mỗi quần chíp hốt hoảng chạy ra từ phòng cô em họ. Tú trố mắt không hiểu điều đang diễn ra nữa.
Khi cô vặn hỏi chồng, anh ta chỉ nói "hôm qua say quá nên vào nhầm phòng". Tú đã cố để không nghĩ, nhưng những ngày sau đó, thấy thái độ của cô em họ Tú không thể lý giải được chuyện gì đang xảy ra. Nhầm phòng mà lại ngủ suốt từ đó tới sáng, mà cô ta vẫn không đưa anh mình về phòng?... Cô hỏi cô em họ thì cô ta nói "Chị hỏi chồng chị ấy".
Trước thái độ hỗn láo của cô ta, Tú đã có lời qua tiếng lại về thái độ cư xử, nhưng đáp lại những lời nói của Tú cô ta nói thẳng vào mặt cô "Em nghĩ vợ kịch cũng hạ màn được rồi, em cũng không muốn chịu đựng nữa, em không muốn diễn nữa đâu".
Vừa lúc mẹ chồng đi trên phòng xuống, cô ta bỗng dưng ngồi thụp xuống ôm mặt khóc. Bà ta hỏi gì, cô em họ cũng im lặng, ngúng nguẩy. Cùng lúc bố chồng Tú và chồng cô cũng kịp chạy xuống...Chồng cô hốt hoảng khi thấy cô ta ôm mặt vừa khóc vừa cầu xin Tú "Chị đừng đối xử với em như thế. Em biết em sai rồi".
Chưa kịp hỏi đã như hiểu ngay ra chuyện và cho Tú một cái tát đau điếng "Nếu cô còn dám đánh cô ấy. Nếu cô còn làm tổn thương đứa con trong bụng cô ấy thì cô biến khỏi cái nhà này đi. Đồ vô dụng". Tú nghe mà tim đau nhói, chiếc tạp dề trên tay cô bỗng dưng rơi xuống.
Tú chậm rãi đi về phòng, sau lưng cô vẫn là tiếng nói vồn vã, hỏi han của mẹ chồng. Tiếp đó là tiếng bố chồng cô "Mau dẫn nó về phòng nghỉ ngơi đi"...Chẳng ai quan tâm đến cô, chẳng ai quan tâm tới sự hiện diện của Tú trong căn nhà này nữa. Trong phút chốc Tú òa khóc bởi vở kịch của gia đình chồng thật hoàn hảo, và cô chỉ ra một con rối trong vở kịch bi đát này mà thôi.
Theo nguoi dua tin
Để có tiền chữa bệnh cho chồng, tôi cắn răng chịu đựng làm cái việc mọi người khinh bỉ Anh ta ghì chặt lấy cơ thể tôi rồi nói nhỏ vào tai: "Nếu cô đồng ý chiều tôi hàng ngày thì cô chỉ cần làm ở đây thêm 4 tháng nữa tôi sẽ đưa tiền cho cô trả nợ cho vợ tôi. Nếu không thì..." Cuộc sống vợ chồng tôi đang hạnh phúc thì tai họa ập đến. Chồng tôi bị tai...