Trái tim lặng lẽ
Hãy nói cho em biết em phải làm gì khi em không thể quên được anh.
Đã bao đêm em viết tin nhắn cho anh, nhưng rồi em chỉ biết cầm điện thoại rồi khóc. Những dòng tin nhắn sẽ mãi là nỗi lòng thổn thức của em, và cũng chỉ riêng mình em biết rằng em đã yêu anh. Mỗi dòng tin nhắn cho anh em đều đọc lại rất nhiều lần nhưng rồi lại xoá đi như những cơn sóng xô lên bức thư tình trên cát mà anh sẽ mãi chẳng thể nào đọc được. Em tự hỏi tại sao, bao đêm dài mất ngủ đã cho em câu trả lời. Nhưng sự thực đó càng trở nên phũ phàng và con tim em càng đau nhói. Đúng! Em không thể nào yêu anh được. Và em thầm mong đó không phải là tình yêu. Em sợ đó là tình yêu bởi em biết rằng em sẽ chẳng bao giờ có được tình yêu ở nơi anh.
Tại sao ư? Tại sao yêu anh em lại không thể nói lời yêu thương? Tại sao em không được giận hờn. Em hiểu và chua xót bởi em là một đứa con trai.
23 tuổi, là sinh viên Đại học nhưng em chưa biết thế nào là yêu thương và nhớ mong một người. Mặc dù em cũng được rất nhiều cô gái theo đuổi vì tính tình hiền và cũng có một chút năng khiếu lẻ. Cho đến một ngày gần đây, em mới nhận ra rằng mình đã thay đổi. Mỗi tối trước khi ngủ em đều nghĩ đến anh, cả tiếng nói và nụ cười. Nhưng chắc đó cũng là chuyện thường vì đang làm đề tài một môn học nên chiều hoặc sáng phải nói anh qua làm. Một mình thì không làm nổi vì em lập trình kém mà. Anh học cùng lớp với em, kém em một tuổi. Vì học công nghệ thông tin là dân kỹ thuật nên đứa nào cũng cứng rắn, khô khốc. Anh cũng vậy. Nhưng trái lại, em thật yếu đuối và thuỳ mị. Trong lớp đứa nào cũng trêu em. Anh thì không. Anh ít nói, hay ngồi cuối lớp và có một thân hình vạm vỡ đầy quyến rũ. Bỗng dưng em nhớ hắn. Em muốn được ôm anh và muốn được gọi anh bằng hai tiếng gọi: “Anh yêu!”.
Trái tim đã đưa em đến một con đường mà em biết rằng nó sẽ chỉ tràn đầy đau khổ và tủi nhục. Em đã yêu anh. Yêu anh bởi rất nhiều lý do nhưng cũng chẳng vì một lý do nào cả. Em đã nhận ra mình có điều gì đó khác thường ngay từ khi tôi trở thành một thanh niên thực sự bởi trái tim em luôn đập thổn thức khi bên cạnh những chàng trai dễ mến. Em muốn khóc thật to nhưng chỉ với điều đó thôi em cũng không thể bởi tạo hoá đã sinh ra em là một chàng trai. Em không thể khóc và kể với bạn bè rằng em đã yêu một anh chàng cùng lớp. Bạn bè em sẽ nghĩ thế nào. Mẹ, anh em và bạn bè sẽ ra sao khi có một đứa con như em? Khi tất cả hy vọng và tình thương dành cho em để em học đại học. Nhìn những nhọc nhằn mẹ lo lắng cho em ăn học, và nghĩ tới sự miệt thị của làng xóm khi họ biết em yêu một đứa con trai, em không giám nghĩ về tương lai của mình nữa.
Em muốn mình có thể yêu một người con gái trẻ đẹp sống một cuộc sống hạnh phúc và chăm sóc người mẹ đáng kính của mình. Nhưng mỗi khi bên cạnh anh em lại thấy tim mình thổn thức. Em muốn được tựa vào bờ vai vững chắc của anh, được anh trở che và an ủi mỗi khi buồn, hay những lúc mùa đông buốt giá.
Trái tim em đã lặng lẽ yêu anh, thật nhẹ nhàng nhưng da diết (Ảnh minh họa)
Em rất nhớ ngày mà lớp ta đi biển chơi, tuy là những giây phút ngắn ngủi nhưng cũng đủ để cho em đáng nhớ, và hạnh phúc. Ngày hôm đó lớp ta ngồi uống bia cạnh bờ biển, em không uống được bia rượu, uống chưa nổi một cốc nhưng đã cảm thấy đau đầu và mệt, em tựa vào vai anh nhìn ra biển, may là anh ngồi ghế bên cạnh em. Nghe tiếng sóng biển dạt dào, nhìn những ánh đèn xa xa trên biển nơi những chiếc mủng đi câu mực buổi đêm. Em ước cho thời gian mãi ngừng trôi, điều đó có quá ích kỷ không anh. Em biết tự hỏi những câu hỏi này là vô ích vì vậy trái tim em dù có cuộn lên trào dâng như sóng biển thì vẫn lặng thầm nghe biển hát hoàng hôn. Trái tim em đã lặng lẽ yêu anh, thật nhẹ nhàng nhưng da diết. Em chợt nhớ đến những lời thơ của Xuân Quỳnh trong bài “Sóng”, biết khi nào anh có thể hiểu nổi nỗi lòng em.
Tình yêu em dành cho anh không thể nói thành lời, ai đó đã nói rằng đừng viết tên người yêu bạn lên trái tim mà hãy viết tên họ vào trong một đường tròn vì như thế sẽ không bao giờ biết được đâu là điểm khởi đầu và kết thúc cho tình yêu. Em cũng muốn viết tên anh trong một đường tròn đó. Nhưng có lẽ là không được, em luôn chối bỏ đi ý nghĩ yêu anh, em sợ tình yêu mà nhiều người khinh bỉ, mà chính anh cũng có thể khinh bỉ thứ tình yêu này lắm chứ. Tại sao? Tại sao vậy? Tại sao lại phải có những con người như em để em phải luôn đau khổ vì yêu. Tại sao mọi người lại không thể chấp nhận tình yêu này, nó cũng trong sáng và hồn nhiên như bao tình yêu khác. Em muốn nhận được tình yêu nơi anh dù con tim em chưa một lần giám nói, nhưng khó quá phải không anh, thế thì em chấp nhận con đường quên anh, quên đi hình bóng và giọng nói của anh, quên đi tất cả những gì thuộc về anh, quên con đường anh đi, quên thói quen nhắn tin hỏi thăm anh vào buổi tối, quên đi việc nhắn tin gọi anh lên học thầy điểm danh, để rồi lại trêu anh là bát giới suốt ngày ngủ quên.
Người ta chỉ mất mấy tiếng để làm quen một người nhưng phải mất cả đời để quên đi một ai đó. Em sẽ phải quên anh khi hằng ngày em vẫn gặp anh trên lớp, em vẫn nghe giọng nói anh. Anh luôn hiện diện nhưng em phải coi anh như một người vô hình liệu có được không? Em buồn lắm khi tình yêu dành cho anh ngày càng mãnh liệt cho dù trí óc và suy nghĩ không cho phép em làm thế. Trái tim lặng lẽ kia đã chiến thắng lí trí trong em. Em biết phải làm gì đây, khi kì thi đang đến gần, khi con tim em đang thao thức về anh. Em không thể học được khi tâm hồn còn xao động. Em chợt nghĩ sau này em sẽ phải sống cuộc sống như thế nào, em muốn trốn tránh tất cả, không ít lần em có ý định đi tu trong một chùa nào đó để xa rời những ý nghĩ đời thường khổ ải. Em đã từng nghĩ muốn kiếm được nhiều tiền lập một sổ tiết kiệm cho mẹ để mẹ đỡ vất vả khi đó em có thể đi tu bớt một chút bận lòng.
Em hay đi đến các đền chùa ngày nghỉ ngoài việc thành kính phật còn mong sự thanh thản trong tâm hồn. Nhưng nếu em còn tình cảm yêu anh mà đã vội cắt tóc đi tu thì càng tội lỗi, và làm sao sống cuộc sống thanh thản nơi thiền môn, hay lại làm xáo động nơi trang nghiêm này. Hàng ngàn câu hỏi tại sao đang vang vọng trong em, cùng hàng vạn câu nói yêu thương dành cho anh đang cào xé. Em không muốn khóc nhưng hàng đêm nước mắt cứ chảy ướt mi đẫm gối dù câm nín lặng thầm không thể thành tiếng nấc. Hãy nói cho em biết em phải làm gì khi em không thể quên được anh. Em vẫn mong chờ một ngày nào đó em sẽ nói với anh lời yêu thương, được ôm anh vào lòng và khóc nức nở bên anh. Anh sẽ ôm chặt em và nói lời vỗ về an ủi. Dẫu biết là giấc mộng nhưng trái tim vẫn lặng lẽ mong chờ.
Theo VNE
Video đang HOT
Tình yêu của chàng gay
Anh đã hôn tôi. Buổi sáng hôm đó là buổi sáng tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Hà Nội lạnh, những cơn rét cuối mùa đang tràn về ồ ạt. Quả thật cái rét làm người ta chùn bước, làm mọi việc như chững lại. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi không muốn thoát khỏi chiếc chăn ấm áp để bắt đầu ngày mới mà chỉ muốn ở lỳ trong đó để hưởng một sự ấm áp trọn vẹn. Nhưng nếu như không có mùa đông, không có những cơn rét như vậy có lẽ ta sẽ không được đón nhận một mùa xuân ấm áp - mùa của muôn vật sinh sôi, mùa của hanh phúc. Nói vậy, đông lạnh là thế nhưng mùa đông là mùa để ta nhớ những khoảng khắc một năm qua ta làm được gì. Riêng với tôi mùa đông là mùa của ký ức tình yêu.
"Tôi còn nhớ hay anh đã quên rồi?"- lời một bài hát mà tôi thích đã làm tôi replay hàng trăm lần trong những ngày đông rét. Tại sao ư? Tại vì tôi nhớ anh, tôi yêu anh và tôi muốn bên anh trọn đời. Ai cũng bảo tình yêu bọn tôi sẽ chóng vánh, sẽ qua nhanh và đúng thật tôi cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng tôi vẫn cứ yêu, vẫn cứ lao đầu như con thiêu thân để được bên anh! Tôi cứ nghĩ anh là điểm tựa để tôi đi, để tôi có được sự ấm áp trong những ngày lạnh giá. Nhưng tôi đã mù quáng vì anh đâu có yêu tôi?
Tôi gặp anh qua một người bạn. Và rồi tôi như bị thiêu đốt khi nhìn thấy anh. Với dáng vẻ bụi bặm của người đã từng trải, dáng người cao, một cơ thể hút hồn, rất nam tính. Nhưng đặc biệt hơn cả đó là đôi mắt. Đôi mắt đã chinh phục tôi cả phần hồn và phần xác. Một chút gì đó đượm buồn da diết nhưng lại mang một ngọn lửa mãnh liệt! Không những thế tôi còn yêu anh bởi tính cách của anh, đó là những cử chỉ rất ân cần. Lần đầu tiên gặp mặt, tôi như bị sét đánh bởi anh, "chết" ngay bởi cái nhìn đầu tiên. Tôi chỉ muốn được ngã xuống để được anh ôm lấy mình...
Tôi không quên lấy số anh nhưng tôi không dồn dập như với những người khác. Đối với anh, tôi xử sự khác hẳn.Tôi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới gần bên anh để hiểu anh hơn, để anh cảm thấy thích tôi hơn. Những tin nhắn đầu tiên tôi cũng chỉ làm quen nhẹ nhàng như: "hello! Anh đẹp trai... cho em làm quen với được không? Anh trông rất chuẩn! Nice too meet you" hay "Em khỏe! Còn anh thế nào? Lạnh vậy anh mặc phong phanh thế không sợ ốm à?:)".
Dần dần tôi chiếm được cảm tình của anh. Ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin với nhau. Sáng sớm dậy, tôi đã được nhận một lời chúc ngọt ngào từ anh "N gủ dậy chưa em của anh! Dậy đi để đón ngày mới cùng anh nữa". Và khi kết thúc một ngày mệt mỏi anh cũng ngọt ngào như vậy: "Thôi! Em đi ngủ đi nhé! Chúc em ngủ ngon và mơ giấc mơ đẹp.Mơ thấy gì mai nhớ kể cho anh nghe với đấy =))". Hạnh phúc đến nghẹn ngào khi tôi được anh quan tâm như vậy. Tôi cũng dần nhận thấy anh đã thích tôi, đã dành cho tôi một tình cảm đặc biệt...
Anh đã mang đến cho tôi những điều đẹp đẽ nhất trong cuộc sống!
Bỗng một ngày sáng sớm, tôi thức dậy thì không nhận được tin nhắn của anh gửi đến nữa. Tôi lo cho anh, không biết anh có làm sao không? Tôi vội vàng cầm điện thoại để gọi cho anh nhưng đầu dây bên kia không nhấc máy. Lẽ nào anh làm sao? Tôi đã khóc vì hoảng loạn, vì sợ sẽ mất anh... nhưng dường như thần tình yêu đã cảm thông cho tôi.
Tiếng chuông nhà vang lên.Tôi không buồn lao xuống xem ai như mọi hôm nữa. Vì tâm trang tôi lúc đó chẳng vui vẻ gì để gặp người khác.Tôi ngó qua cửa sổ để nhìn xem đấy là ai. Nếu như không phải người quen thì coi như kệ, coi như tôi không nghe thấy gì. Nhưng đó là anh.... Tôi vỡ òa hạnh phúc, lau vội dòng nước mắt, tôi lại tưng tửng lao xuống gặp anh.
Mặc dù đợi lâu nhưng khi gặp tôi, vẻ mặt anh vẫn vậy, chẳng có gì là giận dữ là không hài lòng cả. Tôi thấy hôm nay anh ấp úng hơn mọi hôm bởi mỗi lần gặp tôi, anh nói rất nhiều... nhiều lắm nhưng hôm nay anh lặng thinh, không nói gì cả. Sự vui mừng khi gặp anh đã đánh tan sự ngờ vực trong tôi.
- Anh vào nhà đi! Đứng ngoài đó lạnh lắm đấy! - Tôi vừa nói vừa nháy mắt với anh.
- Ừ...cứ kệ anh! - anh ấp úng trả lời.
- Anh vào đây! Hôm nay anh làm sao ý nhỉ? - Tôi kéo anh vào nhà ngồi.
Hôm đó trời lạnh lắm! Thời tiết lúc đó xuống khoảng -7 độ, anh đứng ngoài chắc sẽ chết cóng mất. Sau khi kéo anh vào nhà, tôi lấy nước cho anh uống và hỏi:
- Hôm nay anh làm gì mà không nhắn tin cho em vậy? Quên em rồi à? - Tôi nũng nịu.
- Hôm nay anh có tí việc hơi quan trọng mà! Xin lỗi em nhé! - Anh gãi đầu ngượng ngùng nói.
- Em thấy anh hôm nay rất khác so với mọi khi nhé! Có chuyện gì kể cho em nghe xem nào? Nhỡ đâu em làm được gì cho anh.
Lúc này vẻ mặt anh vui hẳn lên như những đứa trẻ nhận được quà. Anh nắm lấy tay tôi.
- Em chắc là làm được cho anh chứ? Em hứa chứ?
- Anh đã nói gì đâu mà bắt em hứa? Nói em nghe đi xem nào?
- Em phải hứa trước với anh thì anh mới nói! Việc này liên quan đến hạnh phúc của anh!
- Ừ...ừ..! Thôi được rồi, anh nói em nghe xem nào! - Tôi cứ hứa cho qua chuyện nhỡ đâu không làm được, tôi còn có thể trốn tránh.
- Từ khi quen em, anh cảm thấy em rất gần anh, quan tâm đến anh! Lúc đầu anh nghĩ anh với em chỉ là tình cảm anh em, bạn bè bình thường thôi nhưng đến bây giờ anh mới thấy... thấy...
- Anh thấy gì! Anh nói đi! - Tôi hồi hộp vì tôi biết anh muốn nhắc đến tình cảm dành cho tôi.
- Thấy... thấy anh yêu em-! - Mặt anh đỏ phừng phừng, tay anh run run khi nắm lấy tay tôi.
Lúc đó tôi sung sướng muốn phát điên, phát rồ. Tôi không ngờ anh lại yêu tôi. Tôi cứ nghĩ điều đó là không thể hay không là không bao giờ xảy ra.... Vì anh là một người đàn ông đẹp, quyến rũ, dễ thương, còn tôi thì thua kém anh về mọi mặt. Lúc đó, tôi chỉ muốn được hôn anh, muốn mãi là của anh...
- Anh nói thật chứ? Đừng đùa em, em giết chết anh đấy!- Tôi hỏi anh mà tim tôi như ngừng đập.
- Anh nói thật đấy! Anh thề...
- Anh đừng thề! Em không muốn nghe! - Tôi lấy tay che miệng anh lại như trong những bộ phim tôi từng xem.
- Anh... yêu em thật mà! Anh không dám nói điêu em nửa lời! Em đồng ý nhé?
- Em... em đồng ý! - Tôi nín thở khi nói ra câu nói thật lòng ấy.
Anh đã hôn tôi! Buổi sáng đó là buổi sáng đáng nhớ nhất cuộc đời tôi khi người tôi yêu cũng yêu tôi. Có lẽ đó là niềm hạnh phúc mà tôi chưa từng mơ, chưa từng nghĩ là sự thật... kể từ lúc tôi theo đuổi anh đến giờ.
"Tình yêu của chúng tôi đẹp" - Tôi nghĩ là vậy! Anh dành cho tôi tất cả những điều đẹp nhất từng có. Tôi yêu anh không phải vì gia đình anh có tiền mà vì tôi cảm thấy tôi được hạnh phúc và ấm áp bên anh... chỉ đơn giản như vậy thôi.
Hằng ngày anh qua đón tôi đi ăn sáng, đi học rồi anh đi làm. Anh bảo rồi một ngày nào đó, anh kiếm thật nhiều tiền thì sẽ lấy tôi về làm vợ. Anh hứa và chắc chắn với tôi điều đó.
Bây giờ tôi vẫn còn tin lời anh nói khi xưa là sự thật: " Anh sẽ cưới em H. ạ! Em tin không? Anh sẽ làm cho em hanh phúc. Đất nước này đã chấp nhận những cuộc hôn nhân như chúng ta rồi! Em đừng lo gì nhé vì đã có anh, chồng của em luôn bên em rồi". Tôi như say trong cơn mơ, như hạnh phúc trong sự ấm áp của anh. Anh là người đàn ông tuyệt vời và tốt nhất. Ông trời thật có mắt khi mang anh đến với cuộc đời của tôi.
Nhưng tình yêu như một bữa tiệc sẽ có lúc kết thúc.Tôi yêu anh được 8 tháng thì bắt đầu cảm thấy chán nản và tôi nghĩ anh cũng cảm thấy như vậy. Chúng tôi cãi nhau nhiều hơn, giận nhau nhiều hơn. Tôi trao hết cho anh những gì mà tôi có. Chuyện quan hệ tình dục cũng là đương nhiên khi tình yêu của chúng tôi nở rộ và tươi đẹp đến vậy. Và tôi không thể quên một ngày định mệnh nữa trong đời sau cái ngày tôi gặp anh là hôm sinh nhật tôi. Hôm đó tôi cứ nghĩ anh sẽ là người mang đến niềm vui và hạnh phúc cho tôi nhiều nhất nhưng có ngờ đâu anh lại là người cho tôi sự tuyệt vọng và buồn thảm nhất.
Hôm đó rất vui vì những người tôi yêu mến đều đến chúc mừng tôi thêm tuổi mới và đều ngợi khen mối tình chúng tôi bền lâu và hạnh phúc vì ít ai trong cái thế giới thứ ba này có một tình yêu lâu dài như tôi và anh. Tám tháng là một thời gian khá dài vì những cuộc tình của những đứa bạn tôi chỉ chóng vánh, nhanh nở rồi nhanh tàn trong vòng vài tuần hay thậm chí vài ngày. Tôi đang thổi nến để bước sang tuổi mới - tuổi 20 thì anh lại mang đến cho tôi một tin bất ngờ và đau đớn: "Tình yêu của chúng ta quá nhàm chán và nhạt nhẽo rồi! Chúng ta chia tay nhé! Hãy cho nhau một lối đi riêng và anh cũng đã tìm được người yêu mới. em".
Anh rất phũ phàng, tôi bất ngờ và quên rằng mình đang phải làm gì. Tôi muốn trả thù anh, trả thù cuộc đời này nhưng vì yêu anh quá nên tôi như chùn bước.Tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong thổi nốt ngọn nến đang còn bập bùng cháy và tôi nhắn tin cho anh - một tin nhắn vĩnh biệt: " Cảm ơn anh vì những gì anh làm cho tôi! Rất vui vì anh đã có người mới! Tôi còn yêu anh nhưng thôi từ bây giờ tôi và anh coi nhau như những người không quen biết! Vĩnh biệt anh".Tôi khảng khái như vậy là vì tôi và cũng làm anh không buồn và khổ nữa.
Anh vừa nhắn tin cho tôi để chúc mừng một ngày mới an lành và tôi cũng đã chấp nhận dòng tin nhắn đó nên đã nhắn lại cho anh. Có lẽ 3 tháng xa nhau, anh và tôi đều hiểu rằng, anh không thuộc về tôi thì tôi cũng đã biết được hạnh phúc đến với tôi không như tôi nghĩ và không thể nào áp đặt được. Tình yêu phải đến từ 2 phía và tôi không thể nào giữ được anh khi anh không còn tình cảm nữa. Tôi không trách anh được. Chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu! Chúng ta là bạn nhé - người em yêu và đã từng yêu em!
Tình yêu đến với chúng ta nhanh chóng. Hãy có gắng giữ nó lại bên mình và sưởi ấm cho nó bằng những điều ngọt ngào nhất mà bạn đang có. Và đặc biệt hơn cả, nếu bạn là LGBT hay thuộc về thế giới thứ ba thì tình yêu như một cơ hội chỉ đến với ta một lần và bạn hãy nắm bắt nó thật nhanh không nó sẽ bay mãi mà không quay lại với bạn.
I am proud of me because I am GAY.
Theo 24h
Chị yêu em (P.cuối) Chính mắt tôi đã nhìn thấy gã trai kia ôm em rồi vui vẻ đón em vào khách sạn. Phải! Đời không ai biết được chữ ngờ. Tôi không ngờ rằng người con gái tôi đã yêu hết mình, đã trao cho em tất cả lại có thể lừa dối tôi? Nhưng cũng chính em đã khiến tôi phải đau đớn suốt quãng...