Trái tim lạc lối
Anh! Em không biết là bắt đầu từ khi nào trong tim em có hình bóng của anh. Hình ảnh anh đã in sâu trong tâm trí em, len lỏi vào trong suy nghĩ, trong giấc mơ em….
Biết rằng không thể yêu anh, yêu anh là sai, là không đúng, là không phải em. Bởi vì nếu là em trước đây em sẽ không bào giờ làm sai điều gì, em sẽ không yêu anh, không cam chịu, không buồn tủi như thế này.
Ngay từ đầu lý trí em đã ngăn cản em yêu anh, ngăn cản em tin anh….Nhưng dường như trái tim em không nghe theo lý trí! Những ngày đầu bên anh, em quên đi những suy nghĩ ngăn cản em bên anh, em đã hạnh phúc bên anh, vui khi được anh quan tâm, yêu thương…. Nhưng rồi, khi em nhận ra mình thật sự yêu và cần anh thì cũng chính là khi em nhận ra anh không thật lòng với em. Anh không chỉ có mình em, em thật ngốc khi đã tin lời anh nói “anh thương em”.
Từ đó em luôn tránh mặt anh, không muốn gặp anh nhiều, sợ rằng sẽ thương anh nhiều hơn và khi anh ra đi thì em sẽ không thể chịu đựng được. Em đi chơi nhiều hơn, em về muộn, em không nói chuyện với anh.Em sa ngã, em muốn tìm một ai đó có thể kéo em dậy, kéo em ra khỏi anh…nhưng không thể. Thực ra những lúc như thế em lại càng thấy nhớ anh nhiều hơn, đi đâu em cũng nhìn xem có bóng dáng anh ở đó không, nhất là đi đến những nơi anh và em đã từng đến. Đến khi đó em lại không chịu được nữa, anh biết không, em sợ mất anh kinh khủng, em khóc… Rồi em lại có suy nghĩ rằng mình không đến được với nhau, không thế yêu nhau thì em chỉ xin làm người tình của anh thôi cũng được, em chấp nhận. Anh cứ đi, anh cứ chơi, anh cứ gặp ai yêu ai anh muốn, chỉ xin một điều đừng quên em, đừng rời xa em….
Video đang HOT
Chưa bao giờ em thấy yếu đuối như thế, chưa bao giờ em mất tự tin đến thế. E là ai? Là một cô gái khá xinh và còn có rất nhiều người theo đuổi. Vậy mà, em lại yêu một người không thuộc về em, không thương em, lại hơn em 18 tuổi và……đã có vợ! Khi anh ra đi, anh không thể để em nhìn anh đi một cách vui vẻ, hình như anh muốn dày vò em….anh đã dẫn một người con gái khác đến. Em chỉ đứng sau nhìn theo bóng anh và cô gái đó, hai người lên xe ra sân bay…. em không đi tiễn anh. Anh đi rồi em cứ thẫn thờ nhìn theo, em giận mình tối hôm qua không ở nhà soạn đồ cùng anh mà lại đi chơi đến đêm muộn mới về. Chỉ là vì em sợ gặp anh, em không muốn chấp nhận sự thật là anh sẽ rời xa em. Em nhớ anh rất nhiều. Dù anh không yêu em, không thương em, em biết anh gạt em, em biết chứ…
.Nhiều khi thấy hận anh lắm, anh hết người để gạt rồi hay sao mà anh lại đi gạt em??? Anh biết mà….. Bây giờ đây ở một mình trong ngôi nhà đã từng có anh, có những kỷ niệm của hai đứa mình em thấy cô đơn và buồn lắm anh à, em nhớ anh nhiều lắm, em muốn khóc, khóc cho hết đi. Giá như nước mắt có thể rửa sạch những tổn thương mà anh đã dành cho em, giá như nước mắt có thể khiến cho em quên được anh…. Có một điều là bây giờ em phải cố gắng, cố gắng sống cho em, vì em để quên đi anh- người em không nên và không thể yêu!
Theo Ngoisao
Em sẽ chờ anh
Em sẽ chờ anh... (Ảnh minh họa)
"Hãy cho anh thời gian em nhé, 3 năm thôi" - câu nói của anh hiện vẫn đang in sâu trong tâm trí em, em chờ anh mà anh yên tâm. Em nói "4 năm sau mình cưới nhau anh nhé", anh nhìn em và anh mỉm cười.
Anh ơi em nhớ lắm, nhớ như in ngày đó, và em tin anh sẽ làm được phải không anh?
Em cô sinh viên năm 3 trường Đại Học Đà Lạt, anh đã học năm thứ 5. Lẽ ra bây giờ anh đã ra trường và đi làm rồi, nhưng anh đã mắc một sai lầm, anh đã bỏ không chịu học mấy năm trời, để rồi bây giờ số môn anh nợ không thể trả. Ai trong cuộc đời cũng mắc sai lầm, quan trọng là mình có biết sửa chữa sai lầm đó không mà thôi.
Anh ơi anh còn nhớ không? Buổi sáng hôm đó hai chúng mình cùng chạy thể dục, trên đường về em đã nói "anh thi Đại Học đi, anh làm lại từ đầu đi", em nói mà em sợ anh ngại nên em lựa về gần tới nhà trọ em mới nói, không biết anh nghĩ gì nữa. Mấy hôm sau anh hỏi em còn tài liệu ôn thi đại học không cho anh mượn, em đã lấy đưa anh, cả sách lớp 12 nữa, trong thâm khảm em mong anh sẽ làm lại.
Hình như ngày đó hai chúng mình vẫn chưa có gì anh nhỉ? Chỉ là ở cùng nhà trọ, chỉ là hai anh em mình hay nói chuyện, chỉ là nấu ăn chung bếp, nói chung chỉ coi nhau như anh em, nhiều lúc em còn đùa anh "anh gọi em là chị đi em gả em gái em cho", lúc đó hai chúng mình coi nhau như anh em, anh là anh trai và em là cô em gái bé bỏng.
Hãy cố lên anh nhé, em luôn tin anh, tin rằng anh sẽ làm được... (Ảnh minh họa)
Hai anh em mình cùng nhau đi học, cùng nhau lên thư viện, anh vùi đầu vào ôn thi, em cũng hăng say học bài, lịch thi kết thúc môn học của em kín mít, hai anh em mình cùng học.
Sáng 4g anh xuống phòng gọi em dậy học bài, thực ra em muốn ngủ lắm, muốn ngủ nướng lắm, trời Đà Lạt lạnh, buổi sáng càng lạnh hơn, được trùm chăn ngủ nướng thì còn gì bằng. Nhưng em phải dậy, em phải dậy vì em muốn học cùng anh, khi anh học anh nghĩ có người ở dưới cũng đang học anh sẽ cố gắng hơn, em cũng sợ anh tặc lưỡi rồi lên giường ngủ lắm.
Em nhớ như in ngày anh nói yêu em, hai chúng mình có bao nhiêu là dự định, anh sẽ cố gắng thi vào Đại Học và anh sẽ xuống Sài Gòn học, em sẽ cố học thật tốt sau đó xuống Sài Gòn làm và em sẽ dự định học cao học nữa. 4 năm sau anh sẽ đưa em về nhà ra mắt, anh sẽ đưa em đi thăm quan Vũng Tàu, ngắm Bãi Trước, Bãi Sau rồi anh sẽ tập bơi cho em. Rồi anh sẽ về nhà xin phép bố mẹ cho anh được cưới em làm vợ. Có rất nhiều dự định mà chúng mình đặt ra anh nhỉ? Em tin là anh và em sẽ làm được.
Anh ơi, anh biết không em vui lắm khi anh nói "nếu sau này ai hỏi, 5 năm ở Đà Lạt anh thu được gì? Anh sẽ trả lời em là tài sản quý nhất của anh". Hãy cố lên anh nhé, em luôn tin anh, tin rằng anh sẽ làm được. 4 năm là thời gian không ngắn cũng không dài, thời gian đó đủ để chứng minh anh sẽ là bờ vai vững chắc cho em, phải không anh? Anh ơi! em tin anh làm được. Em sẽ chờ anh...
junchunchi@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Ký ức ngày xanh Dù xa anh đã 5 năm rồi nhưng trong lòng tôi vẫn không bao giờ xóa được hình bóng anh. Ngày ấy còn quá thơ dại nên tôi đâu biết cái cảm giác nhớ thương một người là thế nào để rồi khi xa anh tôi mới thấy con tim mình trống vắng đến khôn cùng. Chúng tôi học chung với nhau từ...