Trái tim khuyết
Sau đám cưới một năm, chị sinh cho anh một cậu con trai bụ bẫm. Ngày đầy tháng con, nhà chị làm đến hơn chục mâm ăn mừng đứa cháu đích tôn, mai sau sẽ là trưởng họ.
Nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Con lên hai, thấy con vẫn chưa bi bô tập nói, mẹ gọi không quay lại, trẻ con trong ngõ đông lắm nhưng nó chẳng chơi với ai, cứ thơ thẩn một mình, hay đập đầu xuống đất ăn vạ. Linh cảm của người mẹ nhắc chị là con chị đang có điều gì đó khác thường. Chị đưa con đến bệnh viện, sau rất nhiều lần thăm khám, các bác sĩ kết luận con trai chị mắc hội chứng tự kỷ.
Ngày đó, mơ hồ về bệnh của con, chị cứ nghĩ kiên trì chữa trị rồi con sẽ khỏi. Nhưng, khi nghe bác sĩ giảng giải và lên mạng tìm hiểu, chị thực sự sốc. Chị nằm bẹp bốn – năm ngày trời, hai mắt sưng húp vì khóc thương con. Lúc con mới chào đời, ngắm khuôn mặt sáng ngời của con, chị đã hy vọng rất nhiều. Vậy mà trước mắt chị giờ chỉ còn là một màu xám xịt.
“Không có thuốc để chữa trị nhưng chị có thể làm được nhiều điều để cải thiện cho tình trạng của con mình”. Nhớ lời bác sĩ, chị gượng dậy, lao vào cuộc chiến giành lại cuộc sống cho con. Chị không ngờ, cuộc chiến đó lại nhiều cam go, thử thách đến vậy. Những lúc chứng kiến con lên cơn “bùng nổ”, gào khóc, đập đầu, cắn xé bất cứ những gì nhìn thấy, tim chị như ứa máu. Người đàn ông mà khi bước chân theo về làm vợ, chị cứ nghĩ sẽ đồng cam cộng khổ với mình trong mọi hoàn cảnh, khi biết sự thật về con, đã buông tay, bỏ mặc chị đơn độc vật lộn với căn bệnh của con.
Anh ấy cần thêm thời gian để chấp nhận chuyện này. Lúc đầu, chị tự an ủi mình như vậy, nhưng càng ngày chị càng nhận rõ sức nặng đang đè lên vai mình. Không chỉ con mà còn chồng, còn gia đình chồng. Họ trách móc, đổ lỗi cho chị lúc mang thai, rồi lúc sinh con không xem ngày giờ cho kỹ nên mới ra cơ sự này. Chị cố dằn lòng giải thích, chỉ mong nhận được một sự thông cảm nhưng vô ích. Có lần thằng bé lao đầu vào tường, chị gồng mình giữ con lại, thằng bé giãy giụa, gào khóc. Bố nó từ trong phòng chạy ra chỉ mặt hai mẹ con, mắng:
- Cái nhà này không có giờ phút nào yên ổn cả. Ngày mai đưa nó vào viện tâm thần đi.
Thằng bé sau một hồi vật vã đã thấm mệt nằm bẹp xuống. Chị cũng đổ gục. Thằng bé lại phá lên cười sằng sặc một cách vô thức. Nó đâu biết trái tim mẹ nó đang tan nát.
Video đang HOT
Dạo gần đây bố nó ít về nhà. Khi thì ngủ bên nhà nội, khi thì ngủ lại cơ quan. Có khi bù khú với bạn bè rồi say xỉn qua đêm ở đâu đó. Ở đó, bố nó có thể ngủ ngon mà không bị làm phiền, không bị đau đầu nhức óc vì tiếng la hét của thằng con. Còn mẹ nó, lúc nào cũng tất bật, hết giờ làm việc là cuống cuồng lao đến Trung tâm Can thiệp trẻ tự kỷ đón con. Về đến nhà là một lô lốc công việc chờ sẵn: dọn dẹp, tắm cho con, bón nó ăn, dỗ nó ngủ, rảnh ra là lại ngồi soạn giáo án dành riêng cho đứa con đặc biệt. Có hôm hai mẹ con đang đi giữa đường, đến ngã tư đèn đỏ, mẹ vừa dừng xe, là con nhảy xuống chạy vụt đi. Mẹ nó vứt xe, vừa đuổi theo con, vừa khóc trước ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường. Với mẹ nó bây giờ, một giấc ngủ trọn vẹn là chuyện xa xỉ.
- Bố nó đã vô trách nhiệm như thế rồi, sao chị không bỏ quách đi?
- Nói thì tàn nhẫn nhưng giờ chị vẫn phải dựa vào bố nó để có tiền can thiệp cho con em ạ. Chi phí hàng tháng của con tốn kém lắm. Sinh ra một đứa con khiếm khuyết là nỗi lo lắng, sợ hãi của các ông bố, bà mẹ, nhưng sự khiếm khuyết trong trái tim người lớn còn đáng sợ gấp nghìn lần.
Chị quay mặt đi, lau nước mắt.
Thằng bé đang ở trong phòng chạy ù ra. Mẹ nó kéo nó ngồi xuống khoe những “chiến công” vừa lập được, đôi khi biết gật đầu – đồng ý, biết lắc đầu – từ chối hoặc lắp bắp, ú ớ một tiếng chào. Khuôn miệng xinh xắn mãi vẫn chưa thể động đậy, nhưng đôi mắt to tròn, trong veo không còn lảng tránh, thờ ơ như trước nữa. Ánh mắt ấy đang thắp lên những tia hy vọng về những điều tốt đẹp cho người mẹ…
Theo VNE
Đau đầu vì chồng "chúa chổm"
Cứ đến tháng anh lĩnh lương, chưa kịp tiêu xu nào cho mình thì đã có người đến đòi nợ hết sạch. Anh giờ là "chúa chổm" ở công ty và trong số tất cả những người anh quen biết rồi.
Yêu anh Khiêm, chị Dung "chết" anh nhất ở cái tính tình xởi lởi, cư xử rộng rãi lại thật lòng thật dạ. Anh không chỉ đối tốt với chị mà đối với gia đình chị và những người xung quanh, nếu giúp được anh cũng chẳng nề hà gì. Mặc dù chị cũng hơi lăn tăn về vụ anh hay chi tiêu quá tay, nhưng rồi chị lại tặc lưỡi cho qua. Bởi, ngoài vấn đề đó ra thì quả là một người đàn ông tuyệt vời đối với chị.
Nhưng chị đâu biết được, khi bước vào cuộc sống hôn nhân - nơi mà kinh tế đóng vai trò rất quan trọng thì cái tính "vung tay quá trán" và "bóc ngắn cắn dài" của anh đã bao phen khiến chị và cả gia đình phải lao đao.
Hồi mới cưới, anh Khiêm cũng thực hiện nghiêm chính sách đưa hết lương cho vợ giữ. Lúc đưa, anh đã bớt xén ra để chi tiêu rồi thế mà trong tháng, cứ dăm bữa anh lại chìa tay xin chị "trợ cấp" thêm. Chị không đưa thì không đành lòng vì anh ra ngoài đi làm cũng phải có đồng tiền trong người. Nhưng nếu đưa thì coi như tháng lương của anh, mang tiếng về đưa cho vợ nhưng rút dần như thế thành ra cũng vừa hay hết!
Có một hãng điện thoại nổi tiếng vừa ra phiên bản mới rất sành điệu, anh "kết" lắm, "tương tư" bao nhiêu ngày nhưng chẳng có tiền mua. Chị cứ động viên anh thôi đợi nó ra phiên bản khác thì mình mua một thể. Anh ậm ừ chẳng nói năng gì, chị tưởng anh xuôi. Nào ngờ, vài hôm sau thấy anh vác về một "em" mới cứng cựa, vẻ mặt hơn hớn. Chị hồ nghi, hỏi thì anh đáp gọn lỏn: "Trả góp!".
Thế là từ tháng tiếp sau đó, anh chẳng đưa cho chị được đồng nào nữa vì lương anh để anh tiêu vặt và trả góp hết rồi còn đâu! Không những thế, anh còn tiêu âm số tiền mình có và lại về xin "ứng trước" ủa chị. Nhìn bản mặt lúc xin tiền của chồng mà chị chán đến tận cổ nên nhất quyết không xì ra cho anh đồng nào cả. Mình chị cáng đáng chi tiêu cả gia đình chưa thèm nói, lương anh một mình anh tiêu chưa thỏa hay sao mà còn về "bòn rút" ở nhà đi tiêu nữa?
Chị nghĩ nhiều lắm, 2 vợ chồng chị thu nhập cũng không đến nỗi nào, chỉ vì tính tiêu hoang, hay sĩ diện của anh mà kinh tế gia đình nghèo nàn thế này đây. Chị ức lắm, quyết tâm lên kế hoạch "trị" anh. Ban đầu, chị khuyên nhủ anh, từ ngọt ngào thủ thỉ đến quát mắng, la hét, từ gào thét đến năn nỉ anh tiết kiệm cho vợ con được nhờ. Nhưng tất cả đều không ăn thua. Chắc cái bản tính thích tiêu tiền của anh đã ăn sâu vào cốt tủy mất rồi.
Chị tiếp tục lập kế hoạch chi tiêu, đưa ra thu nhập 2 vợ chồng một tháng bao nhiêu, chi tiêu bao nhiêu, phải để dành bao nhiêu để mua nhà và phòng thân. Chị quy định cho anh mỗi tháng phải góp một khoản nhất định để thắt chặt chi tiêu của anh. Nhưng cứ khi tới kì chị đến "xiết nợ" thì anh toàn tay trắng hoặc may lắm thì có được vài đồng lẻ trong người. Vậy chả lẽ chị ăn thịt anh để đòi tiền góp?
Chính vì thoáng tính đến mức tiêu hoang mà anh thường xuyên trong tình trạng cháy túi và nợ nần đến giờ đã ngập đầu (Ảnh minh họa).
Sau mấy tháng trả góp xong món đồ anh sắm, chị hý hửng "ra lệnh" cho anh từ tháng tới phải mang lương đầy đủ về cho chị. Quả này chị sẽ không mềm lòng nhân nhượng nữa, anh tiêu hoang chị cũng không trợ cấp thêm đâu, nhất là cho anh tay trắng đi làm. Thấy mặt anh tái mét, chị vô tư cho rằng anh sợ quá thôi mà, và mừng thầm với "thiết quân luật" vừa ban hành của mình.
Nhưng đến tháng lĩnh lương, vẫn thấy anh ví rỗng về nhà chị mới hiểu tại sao hôm đó mặt anh tái mét như vậy. Nguyên do chính là, trong mấy tháng vừa rồi, chị không "bơm" thêm cho anh, mà anh thì vẫn cần phải tiêu, vì thế anh đã đi vay bạn bè. Và số nợ giờ tính lên không lớn nhưng cũng chẳng phải là nhỏ. Cứ đến tháng anh vừa lĩnh lương, chưa kịp tiêu xu nào là đã có người đến đòi nợ hết rồi. Anh giờ là "chúa chổm" ở công ty và trong tất cả những người anh quen biết. Vì ai có khả năng vay tiền, dù ít dù nhiều mà anh chưa vay qua đâu. Chị chán nản vô cùng, cả tuần liền cho anh ngủ ngoài phòng khách.
Chị Dung không thể phủ nhận anh Khiêm là một người yêu vợ thương con. Khi anh có tiền là không tiếc vợ thứ gì cả. Có đợt được thưởng dự án, anh dẫn vợ con đi mua rất nhiều thứ chị và con gái thích. Anh cũng rất hiếu thảo với bố mẹ vợ, mỗi khi có tiền là cũng không tiếc ông bà cái gì. Đi làm về nhà, anh xắn tay vào làm giúp chị hết, không ngại ngần gì. Ấy thế nhưng, chính vì thoáng tính đến mức tiêu hoang mà anh thường xuyên trong tình trạng cháy túi và nợ nần đến giờ đã ngập đầu, thành "chúa chổm" thực sự rồi.
Mấy hôm sau nữa, chị không thấy anh dùng chiếc điện thoại trả góp mới mua được, hỏi đến thì anh bảo bí quá nên bán rồi. Sau đó chị mới biết được sự thật, anh bị người ta... bắt nợ. Ai đời con nợ nhưng lại nhơn nhơn dùng điện thoại xịn và kêu la không có tiền, người ta chẳng ngứa mắt xiết đồ luôn. Chị Dung thở dài não nề, nhưng chị nhất quyết không can thiệp, để cho anh tự xoay sở mà sau này biết đường có trách nhiệm với việc mình làm.
Thế nhưng không lâu sau đó, chị lại hoảng hồn phát hiện ra ông chồng đáng quý của mình vay tiền ngân hàng để ăn tiêu và trả nợ. Số tiền không quá lớn nhưng nó càng làm cho mức độ "chúa chổm" của anh Khiêm tăng cao. Đến nước này thì chị hoàn toàn thất vọng về anh. Kế hoạch mua nhà xem như tiêu tan. Nhìn căn nhà ở ọp ẹp, mùa mưa thì dột, mùa hè thì nắng như đổ lửa mà chị giận anh ghê gớm.
Chị cảm thấy không còn tin tưởng vào chồng nữa. Anh có gia đình rồi mà sống không có mục đích, không bản lĩnh và không có trách nhiệm. Thấy chồng người khác, nào thì ngoại tình, nào thì bài bạc, nào thì vũ phu gia trưởng, đằng này anh Khiêm chẳng mắc tật nào nhưng với một người chồng "chúa chổm" như anh, chị vẫn chẳng thể có được hạnh phúc.
Chị không muốn gia đình tan vỡ. Anh là người đàn ông yêu thương gia đình, anh là bố của con gái chị. Nhưng chuyện đến nước này, nếu chị không làm một đòn cảnh cáo nặng thì có lẽ anh mãi không sửa đổi được cái tật đã ăn vào máu ấy. Chị quyết định hai mẹ con thuê nhà ra ngoài sống, tạm thời ly thân. Chị cũng thông báo luôn với anh, nếu anh không sửa đổi được thì sẽ là li dị luôn.
Anh biết mình sai nên chủ động ra ngoài thuê trọ để mẹ con chị ở lại nhà. Khi đó, nhìn bóng anh lẻ loi, buồn tủi xách hành lí đi, chị cũng thương lắm. Nhưng chị biết chị phải cứng rắn! Nhờ thế mà sau lần đó, khi đã trả hết nợ nần, thoát khỏi cái danh "chúa chổm" thì anh đã có tiến bộ trông thấy trong lĩnh vực tiêu tiền của mình.
Theo VNE
Ngày con làm mẹ Ngày con kết hôn, mẹ nghẹn ngào tiếng khóc ôm chặt vai con. Vì mẹ biết, quãng đường trên 100 cây số con đã chọn lựa hạnh phúc cho cuộc đời mình và rời xa mẹ mãi mãi. Mẹ khóc và con biết nước mắt của mẹ chẳng ngừng rơi từ khi con ra đời. Ngày con khóc thét trong bệnh viện vì...