Trái tim khắc nhầm tên
Cô chạy để tìm anh, tìm một tình yêu mới, cô muốn là ánh sáng cuộc đời anh, cô cần anh.
- Đừng có đi theo tôi nữa! – Sự giận dữ hằn rõ trong đôi mắt cô.
Con đường này đâu có phải của riêng ai, mà anh đâu có đi theo em, chúng ta chỉ cùng đường thôi. – Anh cười nhăn nhở.
- Đồ khùng! – Cô hét lên. Tiếng hét xé tan màn đêm tĩnh lặng.
- Đồ khùng yêu em! – Anh cười phá lên như muốn chọc tức cô.
Và cứ thế, họ đi cùng nhau suốt cả một đoạn đường đài cho tới khi cô dừng lại trước cổng nhà.
- Tới nhà tôi rồi, anh có thể về được rồi đấy!
- Anh biết rồi. Em nhớ ăn gì trước khi ngủ nhé. Và đừng thức quá khuya, ngủ sớm đi để lấy sức mai “khẩu chiến” với anh. – Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, anh thật sự muốn ôm lấy bóng hình nhỏ bé kia vào lòng nhưng anh không thể hay nói đúng hơn là anh không dám.
Anh yêu cô, đã 3 năm rồi, tình yêu trong anh vẫn thế, không hề ít đi mà vẫn luôn đong đầy. Không biết đã bao lần anh tự nói với lòng phải thôi yêu cô nhưng lý trí yếu đuối kia lại gục ngã, bất lực trước con tim mạnh mẽ. Anh lại không ngừng yêu cô, luôn bên cô, làm phiền cô mỗi ngày. Chỉ cần được nhìn thấy cô, nói chuyện với cô dù chỉ là nghe tiếng cô quát mắng với anh đã là đủ. Anh yêu cô, yêu đến đau lòng, bất chấp người cô yêu, không phải là anh.
Không gian im ắng tới lạnh lùng. Trước mắt cô là hình ảnh người con trai cô yêu, yêu tha thiết, say đắm, mộng mị. Căn phòng nhỏ bé này tràn ngập hình bóng của anh. Cô ôm anh vào lòng, nhưng lại không có được hơi ấm từ anh, bởi anh chỉ là 1 bức tranh do cô vẽ. Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má xanh gầy gò, Mạnh Hà, người cô yêu giờ đang yên vui bên một người con gái khác không phải là cô. Buốt đắng từ trong từng nhịp thở, cô vẫn chưa dám tin và chưa bao giờ chấp nhận cái thật tại đau xót đó, nhìn những dòng yêu thuơng của Hà giành cho người con gái khác, trái tim cô lại nhỏ lệ. 3 năm yêu nhau, và 1 cái kết đầy bất ngờ, đau đớn cô nhận lấy khi Hà đang tâm bỏ rơi cô đi theo tiếng gọi tình yêu mới.
3 năm bên nhau, Mạnh Hà để lại cho cô trái đắng.
Theo tình thì tình chạy, trốn tình thì tình theo. Ông trời luôn thế, luôn thích tạo ra những bi kịch cho cuộc đời. Nắng sớm hắt nhẹ qua khung cửa sổ lay gọi cô tỉnh dậy. Chiếc gối vẫn còn ẩm, phả vị mằn mặn, khóe mắt cô còn vương lại vài giọt sầu. Ánh nắng làm cô thấy choáng váng, mọi vật chợt nên mờ ảo. Hai tháng trở lại đây cô luôn bị ánh nắng làm cho choáng váng mỗi khi tỉnh dậy và thi thoảng mọi thứ chợt trở nên mờ ảo trong mắt cô. Có lẽ do cô đã khóc quá nhiều cho 1 cuộc tình tan vỡ. Điện thoại đổ chuông khiến cô giật mình.
- Dậy chưa cô khờ, sẵn sàng cho 1 ngày khẩu chiến sôi động chứ, cà phê nhé!
- Đồ khùng, để tôi yên! – Cô hét lớn vào điện thoại mà chắc hẳn chủ nhân của đâu dây bên kia sẽ phải đi kiểm tra thính giác.
Anh là vậy, luôn chọc cười cô mỗi sáng, nhưng cũng luôn không ngừng quan tâm cô. Chợt nhớ ra hôm nay cô có chuyện quan trọng với khách hàng ở phòng tranh, cô vội vã lao ra khỏi nhà. Nắng sớm mai thật đẹp, thật nhẹ nhàng. Và rồi mọi thứ đột ngột trở nên mờ ảo và tối dần trước mắt cô. Tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trong một căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng khiến cô thấy khó thở. Vị bác sĩ già đáng kính bước vào phòng hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô. Cô nhận thấy đằng sau cặp kính kia là một đôi mắt đầy ưu tư, như có điều khó nói.
- Dạ thưa bác sĩ, cháu có gì không ổn ạ! – Cô có 1 dự cảm không lành.
- Có phải gần đây cháu thấy mắt nhìn không được rõ và luôn thấy chóng váng mỗi khi ra nắng không? – Vị bác sĩ già ân cần hỏi han cô.
- Dạ vâng, có chuyện gì vậy thưa bác? – Cô bắt đầu hoang mang.
Video đang HOT
- Rất tiếc, tôi phải nói với cháu điều này. Cháu mắc phải một căn bệnh hiếm gặp về thị giác. Sẽ không có cách nào chữa khỏi nếu không có người tình nguyện hiến giác mạc.
Nghe tới đây, trời như bồng đổ sập xuống đầu cô, nặng nề, đau đớn. Tại sao bất hạnh cứ theo đuổi cô, cô vừa mất đi người mình yêu thương nhất giờ lại mất đi niềm đam mê lớn nhất đời. Cô sẽ mù ư, cô là 1 họa sĩ cơ mà. Cô đau đớn ngất đi. Tỉnh dậy, cô thấy anh bên cạnh, đang nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Cô vội vã hất tay ra.
- Tôi không cần anh thương hại, tránh xa cuộc đời tôi ra!
Cô hét lên. Không dừng lại, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng, mặc cho cô ra sức vùng vẫy. Bất lực, yếu đuối, cô gục đầu vào vai anh khóc nấc lên. Anh thấy mình thật tồi tệ, nhìn người anh yêu đau đớn mà anh không biết phải làm sao. Những ngày sao đó, cô chìm vào tuyệt vọng, cả trong mơ, cô vẫn không ngừng gọi tên người cô yêu. Cô chỉ muốn gặp anh, được anh ôm vào lòng, vỗ về, an ủi. Và rồi…
- Anh xin lỗi, xa em rồi anh mới biết anh yêu em nhiều thế nào, hãy cho anh được bên em, bù đắp lại lỗi lầm em nhé!
Là Hà, người cô yêu tha thiết đang đứng trước mặt cô, nói với cô những lời yêu tha thiết là bấy lâu cô mong mỏi. Là thật, không phải mơ khi anh ôm cô vào lòng, cảm nhận được hơi ấm từ anh. Cùng lúc đó, vị bác sĩ già bước vào phòng và thông báo đã tìm được người hiến giác mạc cho cô. Niềm vui được nhân lên gấp đôi, cô vỡ òa trong niềm vui và hạnh phúc. Những ngày cô bệnh, Hà luôn bên cạnh ân cần chăm sóc cho cô. Sự dịu dàng của Hà khiến cô nhớ tới anh. Cô băn khoăn khi anh đột nhiên biến mất sau khi Hà xuất hiện. Cô chợt thấy trong tim mình khẽ đau.
Ca mổ thành công. Xuất viện, cô vội đón taxi tới nhà Hà, cô muốn tạo cho anh sự bất ngờ. Nhưng cô không thể ngờ rằng, 1 bất ngờ khác đang chờ cô.
- Em yêu, anh nhớ em quá đi mất. Thời gian chăm sóc con bé kia làm anh phát mệt. May mà thù lao cũng không tệ.
Tiếng cười khúc khích của người con gái lạ khiến cô giật mình. Không kiềm chế được cơn giận, cô đẩy mạnh cánh cửa phòng. Cô chết trân trước hình ảnh anh đang ôm hôn thắm thiết ả – kẻ đã cướp anh từ tay cô.
- Anh! – Cô nhìn anh với ánh mắt nảy lửa.
- Cô về khi nào vậy? Anh Hà định vào đón cô nhưng tiền nong đã thanh toán nên tôi thấy việc đón cô không cần thiết nữa, anh ấy đã quá mệt mỏi với cô trong thời gian qua rồi. – Ả nói với cô bằng cái giọng thản nhiên, ánh mắt khinh khỉnh.
- Cô nói tiền nào? – Cô mơ hồ.
- Cô đi mà hỏi cái gã trai si tình đã theo cô suốt 3 năm qua ấy. Hắn đã thuê anh ấy chăm sóc cô vì cô chỉ cần anh ấy. Thù lao lại rất hậu hĩnh nữa. Còn về mắt cô, hắn thật ngu ngốc, hy sinh cả đôi mắt của mình vì một người không yêu mình. Trên đời này chỉ có 1 thằng ngu như hắn thôi.
Nói rồi ả cười ngả ngớn rồi quay sang ôm anh như tìm đồng minh. Từng lời ả nói cứa vào trái tim cô đầy đau đớn. Cô tiến lại gần, tặng cho hắn 1 cái tát nảy lửa khiến rồi vụt chạy khỏi căn phòng, nuớc mắt cô theo từng cơn gió nguợc chiều thổi nguợc lại phía sau. Bấu chặt lấy ngực như đang cố kiềm hãm những cơn đau đang dằn xé. Cô chạy thật để không ai kịp nhìn thấy cô khóc, chạy để lại phía sau những cơn đau âm ỉ, chạy để tìm anh, tìm một tình yêu mới, cô muốn là ánh sáng cuộc đời anh, cô cần anh.
Theo Khampha
Mình chia tay thôi, ngày mai em cưới
"Chia tay thôi em, anh giờ đây là phế nhân rồi, một cánh tay này anh sẽ không có đủ sức mạnh để bảo vệ em".
- Anh có yêu em không?
Nó ôm chặt lấy anh, đưa đôi mắt bồ câu con đậu con bay bởi ánh nắng quá chói lên nhìn anh, hỏi với giọng rất nghiêm trọng.Anh vẫn vậy, cười hiền, xoa đầu nó.
Tính đến giờ phút này đây, em đã hỏi anh câu này tổng cộng 626 lần kể từ ngày anh nói yêu em, và câu trả lời lần này vẫn là "anh yêu em", chỉ mình em thôi!
- Yêu nhiều không?
- Nhiều, nhiều lắm, nhiều không đếm được như lông chân của anh vậy.
Câu trả lời của anh khiến nó phì cười, nhéo nhẹ vào sườn anh, nó lại hỏi:
- Thế khi nào anh hết yêu em?
- Đến khi nào anh không thở được nữa, tim anh thôi đập, lý trí anh thôi nghĩ về em.
Nó cười hạnh phúc, ghì chặt lấy anh như sợ anh sẽ bay mất khỏi vòng tay nó. Cả 2 cũng mỉm cười hạnh phúc mơ về 1 đám cưới cuối năm. Nhưng cuộc sống thật không ai học hết được chữ "ngờ". Anh gặp một tai nạn rất khủng khiếp. May mắn là anh giữ được mạng sống nhưng tay và chân phải bị liệt hoàn toàn.
Bây giờ anh chỉ là 1 phế nhân vô dụng - anh đã nói như vậy. Nó đau lòng tới mức tưởng như có thể chết ngay đi khi nghe tin bác sĩ thông báo. Lẽ ra người nằm ở đây phải là nó. Chính anh đã đẩy nó ra khỏi lưỡi hái tử thần khi nó vội vã băng qua đường gặp anh. Hằng ngày nó vẫn đi làm bình thường, cứ mỗi khi rảnh rỗi là nó ghé viện thăm nom, chăm sóc anh.
Vì cứu nó, anh đã trở thành người tàn phế. (Hình minh họa)
Đôi mắt nâu buồn bã của mẹ anh dường như không thể chảy thêm bất kì giọt nước mắt nào nữa, Còn nó, lần nào tới thăm anh, tim nó cũng như có ai bóp nghẹn, tấm tức và nghẹn ngào . Đám cưới cuối năm nó không có ý định sẽ huỷ vì nó không thể bỏ rơi anh lúc này được. Anh không chỉ là người nó yêu thương nhất mực mà còn là ân nhân của nó nữa. Nâng cánh tay trái đầy khó nhọc, cầm tay nó, anh khẽ nói:
- Chúng mình chia tay thôi em , anh giờ đây là phế nhân rồi, 1 cánh tay này anh sẽ không có đủ sức mạnh để bảo vệ, che chở cho em, 1 bên chân còn lại sẽ không cùng em đi đến suốt cuộc đời.
- Không, em không đồng ý, em không muốn. Anh đừng biến em trở thành kẻ bội bạc như thế.
Nó hét lên, ôm chặt lấy anh .
- Em buông tha cho anh đi, anh mệt mỏi lắm rồi. Anh sẽ làm được gì cho em khi mà giờ đây 1 việc nhỏ nhoi mà trước đây anh hay làm mỗi khi đi dạo cùng em là cõng em trên lưng, anh muốn được làm đôi chân cho em lúc em mệt mỏi thì giờ đây anh cũng không làm được. Anh là kẻ bất tài, vô dụng, bệnh tật, em tha cho anh đi, em đi khỏi cuộc đời anh đi.
- Em không buông, em không tha cho anh đâu. Em sẽ là cánh tay, là bên chân đã hỏng cho anh. Nghe em này "em yêu anh".
Nó ghì chặt lấy anh, nức nở. Anh đưa tay trái lên xoa tóc nó, ở trong mắt trái có giọt nước mặn khẽ rơi.
Một thời gian sau nó bận bịu với công việc và những mối quan hệ mới nên ít khi khi đến thăm anh. Anh không buồn cũng không muốn trách nó, anh không muốn vì anh mà nó bỏ bê sự nghiệp. Mặc dù còn yêu tha thiết nó nhưng anh muốn nó đi tìm bến đậu bình yên mới.
Trò đời là vậy, luôn éo le, nghiệt ngã, và nó nhanh chóng bị cuốn vào những vòng xoáy của cám dỗ phù phiếm. Nó bắt đầu thấy chán mỗi buổi chiều tan làm phải vào ngồi tâm sự với anh. Những khi đẩy xe lăn cho anh cùng đi qua những con phố quen thuộc, nó đã biết xấu hổ, biết ngại, và vô tình nó đưa tay lên che mặt. Nó bắt đầu so sánh anh với những người đang theo đuổi nó. Và dĩ nhiên , anh luôn bị thua thảm hại vì anh thua thiệt mọi thứ.
Ngày cưới gần đến, nó bỗng hoãn lại vì lí do công việc. Mọi người ai cũng tin và thông cảm cho nó. Bố mẹ hai bên thì thương nó khi nó vẫn quyết định cưới anh. Bạn bè thì khâm phục và ngưỡng mộtình yêu mãnh liệt của anh và nó .Nó thì lại thấy chán nản và mệt mỏi lắm rồi.
Nó đã thay lòng đổi dạ. Nó rung cảm trước 1 anh bạn đồng nghiệp nhưng lại không dám nói với anh, nó không muốn anh buồn, thất vọng bởi anh đã hi sinh vì nó quá nhiều. Nhưng hơn ai hết, nó không muốn đám cưới này diễn ra. Anh không còn là tình yêu to lớn, vĩ đại của nó nữa mà đã trở thành gánh nặng từ lúc nào không hay. Cứ nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn nó sẽ phải gánh vác, làm trụ cột trong gia đình là nó đã muốn gục ngã và từ bỏ ngay lập tức.
Đôi khi nó thèm được anh ôm thật chặt , thèm được tựa vào vai anh, thèm được anh cõng đi đi dọc bờ hồ mỗi khi chiều xuống, nó thèm, và nhiều hơn thế... Những điều đó rất đơn giản nhưng giờ chỉ là mong ước không bao giờ thực hiện đc. Mắt nó nhòe đi lúc nào không hay, nó thấy ngạt thở quá, sao ông trời lại khiến nó khó xử như thế này...
Và rồi, không thể chịu đựng thêm nữa, nó quyết định sẽ chia tay với anh, nó không thể trói buộc cuộc đời nó với 1 người tàn phế không có tương lai như anh được. Dù biết mình thật độc ác và tàn nhẫn nhưng nó không còn sự lựa chọn nào khác. Nó tới nhà anh, mở của bước vào phòng anh. Anh ngồi đó, bên khung của sổ nhỏ trải đầy loại hoa nó yêu thích, nắng chiều hắt nhẹ lên khuôn mặt ưu tú ấy, ánh mắt xa xăm không hướng về phía nó.
- Anh à... Em... Em muốn... Nó thấy nghẹn ứ ở cổ họng, ấp úng mãi không nói ra được, nó cũng không dám nhìn vào mắt anh
Nó chưa kịp nói hết câu thì anh đã quay lại, mỉm cười nhìn nó:
- Mình chia tay em nhé!
Nó sững sờ.
- Nếu ở bên anh mà em không có hạnh phúc, anh biến thành gánh nặng cho em thì chẳng thà bắt anh xa em còn hơn.
Nó cúi mặt, khẽ hỏi:
- Anh hết yêu em rồi à?
- Lần thứ 627 em hỏi anh câu này.
Nói rồi, anh im lặng, lắc đầu. Ánh mắt nâu của anh nhìn nó, sâu thẳm và hun hút buồn.
- Thế sao anh muốn chia tay? Còn nữa, anh chưa bao giờ hỏi khi nào em hết yêu anh. Với anh điều đó không quan trọng nữa sao.
Anh điềm đạm nói.
- Dù em có thù ghét anh, có chán anh, có chê anh, có từ bỏ anh thì người anh yêu kiếp này mãi mãi chỉ có em. Lẽ ra anh đã chết ngay từ hôm đó, nhưng anh lý trí anh không cho phép anh rời xa em khi chưa mang lại cho em 1 hạnh phúc trọn vẹn, rằng nếu anh ngừng thở rồi thì sẽ không thể yêu em được nữa, thế nên anh cố gắng sống, bằng tất cả tình yêu anh dành cho em. Nhưng giờ đây anh thấy mình thừa thãi quá, lại thành gánh nặng của mọi người . Việc duy nhất anh có thể làm cho em giờ đây là cầu chúc em luôn hạnh phúc.
Tim nó bị bóp nghẹn, khóe mắt ấy nhòe đi, không nhìn rõ anh nữa. Tại sao anh lại yêu nó nhiều như vậy. Nó hận anh đã yêu nó, nó hận chính bản thân nó quên yêu anh. Bỗng dưng điện thoại nó rung, người yêu mới đang gọi cho nó. Nó không nhấc máy, anh nhắc khẽ:
- Đừng để người ta chờ em như ngày xưa anh chờ em cô bé ạ! Đừng lo cho anh, anh không sao đâu.
Anh cười hiền, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy ám ảnh nó, tâm trí nó lúc này chỉ toàn hình ảnh anh dịu dàng, mạnh mẽ. Nó giật mình, nó đang khóc, nó khóc 1 bên, cái bên mà anh cũng chỉ có thể khóc được vì nó. Nó chợt nhận ra bao thói quen của anh đã ngấm vào cuộc sống của nó. Nó thực sự không thể mắc nợ anh, nó vẫn còn yêu anh rất nhiều, người đã không tiếc tính mạng để nó được sống, đã đấu tranh với thần chết để lại được yêu nó. Vậy sao nó đành lòng mà bỏ anh đi được. Nó lại gần, đưa tay nâng cánh tay đã không còn cử động được vì nó lên, hôn nhẹ vào đó. Nó nhìn anh thật dịu dàng, nó nghe máy:
- Anh này! Mình chia tay anh nhé, tuần sau em tổ chức lễ cưới rồi, em xin lỗi.
Nó ôm anh, có 2 đôi mắt đẫm lệ đang cùng nhìn về phía hoàng hôn rạng rỡ, hạnh phúc đang mỉm cười trong tim họ.
Theo Khampha
Bí mật động trời trong bản di chúc giấu kín của vợ Hóa ra gần chục năm chung sống bên vợ là bằng ấy thời gian em lừa dối tôi. Tôi đã từng rất tự hào rằng ông trời ưu ái cho tôi quá nhiều. 35 tuổi, tôi có một công việc ổn định ở cơ quan Nhà nước, vợ làm cán bộ ngân hàng và hai con một trai một gái ngoan ngoãn đáng...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Trước khi xét nghiệm máu cứu con, chồng tôi bất ngờ tiết lộ: 'Tôi không phải bố thằng bé' khiến mẹ chồng sốc ngất

Thấy cánh tủ bếp không mở mãi không được, vợ cứ ngỡ bị kẹt để rồi tay chân run rẩy khi thấy thứ bên trong

Mới ly hôn vài tháng mà vợ cũ sinh đứa con giống mình như đúc, chồng tìm đến nhận thì biết được bí mật động trời rồi gục ngã đớn đau

Ngày ra tòa ly hôn, tôi tự tin đi cùng một người đàn ông 'uy tín' khiến cả nhà chồng muốn rút đơn ly hôn

Nghe tiếng chồng khác lạ trong điện thoại, tôi đến địa chỉ định

Mẹ chồng 'hụt' lại đòi gặp cháu sau 4 năm xa cách, nghe tôi nói một câu bà khóc nghẹn

Nhân tình của chồng thông báo mang thai, tôi làm ngay điều này khiến cô ta sợ hãi trốn biệt tăm

Cứ nửa đêm, chị hàng xóm đập cửa rầm rầm, vợ chồng tôi vội vàng ra mở thì ngỡ khi thấy hành động của cô ấy

Vô tình nhìn thấy vợ thì thầm với chị giúp việc, tôi tò mò lắng tai nghe thì phát hiện bí mật đằng sau

Biết thai nhi không phải con mình, chồng ung dung làm một việc khiến vợ bật khóc nguyện dùng cả đời 'báo ân'

Về ra mắt nhà người yêu, đang chuyện vui vẻ thì anh ra ngoài nghe điện thoại, gái trẻ tím mặt khi mẹ anh ghé tai câu này

Chồng nổi cơn ghen khi thấy ngón chân dưới gầm giường, vừa thấy người ngẩng mặt lên, anh quỳ xuống bật khóc
Có thể bạn quan tâm

Tổ Tiên căn dặn: "Đặt tủ lạnh ở 3 vị trí này hao tốn tiền của, làm mãi vẫn nghèo"
Trắc nghiệm
23:28:19 11/03/2025
Cặp sao Vbiz bị đồn "phim giả tình thật" tái hợp sau 10 năm: Nhà gái vừa đẹp vừa giàu, nhà trai trẻ mãi không già
Hậu trường phim
23:27:06 11/03/2025
Quá đau đớn trước lời cầu xin của mẹ Kim Sae Ron, chính Kim Soo Hyun đã phá nát danh dự một kiếp người
Sao châu á
23:20:53 11/03/2025
Nữ idol từng đóng vai chính Lật Mặt bị mỉa mai là "rắn độc Châu Á", nhiều scandal tới nỗi flop không thể vực dậy
Nhạc quốc tế
23:17:30 11/03/2025
6 bí quyết làm bánh xèo giòn rụm, không bị ướt bột
Ẩm thực
22:57:20 11/03/2025
Hoa hậu Thùy Tiên xuất hiện giữa ồn ào, Chi Bảo và vợ kém 16 tuổi mặn nồng
Sao việt
22:39:52 11/03/2025
Cận cảnh cây hoa sưa hot nhất Hà Nội khiến người người xếp hàng dài, chen chân từng mét để có bức ảnh "sống ảo"
Netizen
21:59:02 11/03/2025
Ronaldo U40 đánh bại bản thân trước tuổi 30
Sao thể thao
21:57:47 11/03/2025
Thủ tướng Phạm Minh Chính: Dự kiến giảm khoảng 50% số tỉnh, 60-70% số xã
Tin nổi bật
21:49:37 11/03/2025
Chủ quán karaoke "bật đèn xanh" cho nhân viên bán ma túy để thu hút khách
Pháp luật
21:39:05 11/03/2025