Trái tim đàn bà
Người ta bảo: trái tim người phụ nữ nắm giữ một sức mạnh vô biên. Thế nên cô vẫn dại khờ nghĩ rằng: Chỉ tình yêu chân thành là đủ.
Đã 2 giờ đêm mà cô vẫn chưa ngủ được. Mắt mơ màng và tai vẫn thức chỉ để nghe thấy tiếng máy nổ quen thuộc từ chiếc xe của chồng là choàng dậy mở cửa.
1 tuần nay anh không về nhà vào mỗi đêm nữa. Cô cũng không dám trách mắng gì anh vì cô vẫn nghĩ: “Lỗi là ở mình”. Có thể cô đã không làm tròn trách nhiệm của một người vợ.
Người ta bảo: trái tim người phụ nữ nắm giữ một sức mạnh vô biên. Thế nên cô vẫn dại khờ nghĩ rằng: Chỉ tình yêu chân thành là đủ…
Anh sinh ra từ mảnh đất nghèo xác xơ, đầy nắng và gió. Anh chưa từng một lần được gọi tiếng “ba”. Anh phải làm lụng từ nhỏ và thấm thía nỗi nhọc nhằn của sự nghèo khó. Mảnh đất cằn cỗi và khắc nghiệt đã nuôi dưỡng quyết tâm đổi đời của anh. Nhiều lần anh gục ngã, nhiều lần anh khóc và cần đến một nụ cười, một cái ôm thì cô xuất hiện. Cô không quá chói lóa, kiêu sa nhưng học giỏi và nhân hậu.
Anh yêu cô bởi giọng nói dịu dàng, ánh mắt thân thương. Cô luôn dang rộng vòng tay với những hoàn cảnh cơ cực. Ban đầu, với anh cô thương tình nhiều hơn yêu. Cô thương anh nghèo khó, thương anh xấu xí, thương anh hiếu thảo…
Rồi từ tình thương ấy, cô yêu anh lúc nào không hay. Cô cứ nghĩ rằng: Anh là con người tình nghĩa.
Đám cưới được tổ chức đơn giản theo ý của cô nhưng vẫn có đủ hoa, nến cho đêm tân hôn đầy lãng mạn. Anh đã nắm lấy bàn tay cô hứa hẹn về một tương lai tươi sáng đầy tình yêu… Anh bảo: “Hãy tin ở anh”.
Video đang HOT
Cô yêu anh bằng trái tim của người đàn bà nhân hậu: chỉ biết hy sinh, hy sinh vì tất cả… (Ảnh minh họa)
Cô vẫn nhớ như in gương mặt anh, giọng nói của anh trong đêm hôm ấy. Nó như đinh ninh rằng: “Tình yêu của anh dành cho cô không bao giờ thay đổi”.
Cô hy sinh bao điều để níu giữ nó, vun đắp cho nó. Hàng ngày cô dậy thật sớm để mua những đồ thật tươi, nấu những món ăn thật ngon cho anh cô ngủ muộn hơn để nhìn ngắm khuôn mặt thân thương với những đường nét khắc khổ ấy… Những lần anh ốm, cô luôn túc trực bên cạnh theo dõi từng cử động nhỏ của anh. Cô sợ anh mệt, sợ anh buồn, sợ anh tủi thân, sợ anh nhụt chí…
Cô yêu anh bằng trái tim của người đàn bà nhân hậu: chỉ biết hy sinh, hy sinh vì tất cả…
Lúc anh học Thạc sĩ cô đã phải lao động cật lực đến sảy thai. Từ sau lần ấy, cô gầy hẳn, nhan sắc tàn tạ hơn và thường xuyên ngất. Những ngày đầu anh cũng lo lắng chăm sóc nhưng dần dà anh cứ nghĩ rằng cô giả vờ yếu đuối để được anh quan tâm nhiêu hơn. Rồi anh ngang nhiên bỏ rơi cô để lao vào cuộc phấn đấu cho sự nghiệp. Điệp khúc của anh luôn là: “Anh rất bận. Đừng làm phiền anh”.
Thế là cô không dám làm phiền anh nữa. Anh đi suốt ngày để mặc mình cô trống trải với căn nhà cũ nát. Nhiều khi không có anh, cô mất cảm giác ăn uống. Cô ngại nói chuyện với tất cả mọi người, ngại di chuyển. Người ta bảo: Cô bị trầm cảm.
Còn anh, anh bảo rằng: “Em có tội hay suy diễn linh tinh. Từ nay không suy nghĩ nữa. Nếu em cứ như thế này chưa biết chừng…”.
Anh bỏ lửng câu nói ấy và ra đi để mặc cô khóc trong quằn quại, đau đớn. Cô mua sách về đọc nhưng càng đọc càng thấy buồn, càng xem càng thấy mỏi…
Anh lên chức trưởng phòng, cô đã học làm những món ăn nhà hàng để chiêu đãi bạn bè anh vậy mà anh không về mà dẫn bạn đi ăn quán…
Cô cứ sống lầm lũi và mong chờ ngày anh quay lại cầm tay cô, nói với cô những lời ngọt ngào như trong đêm tân hôn ấy.
Hình như trái tim ấy đã quen với câu nói: “Hãy tin anh” để rồi cả đời chờ mong chỉ câu nói ấy mà thôi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phía cuối con đường
Giá ngày xưa em hiểu rõ về cuộc đời, hiểu rõ những điều không thể và hiểu rõ mình không phải là Thượng đế để có quyền gắn kết đôi ta. Cứ ngỡ hai người yêu nhau thì không cần sự đồng tình của kẻ thứ ba, nó bất duyệt và viên mãn. Vậy mà...
Em đã chạm đến những xót xa, va vào những trái ngang và thấm nhuần lẽ phải. Vậy mà em để mình rơi một cách tự do vô biên đến miền đau khổ. Vì tình yêu như một sợi dây co giản không giới hạn, nên nó còn giản thì em cứ bước đi như một ma lực.
Cuộc đời là những khổ luỵ mà em chưa lường hết. Anh biết không!? Em đã rất khổ đau vì một cuộc tình đổ vỡ. Cuộc tình em đã mang vào đó những hy vọng, những tương lai, dù biết là mong manh nhưng sống thì cần tin yêu và hy vọng. Rồi một ngày gần đây nhất những niềm tin yêu ấy bị trả lại một cách đau đớn.
Em quen người con trai đã gọi mình bằng chị, rồi một lúc cần thiết đã đổi thành anh và em. Bọn em đã kéo dài sự chênh lệnh ấy trong suốt hơn 4 năm, 4 năm đủ để mang đi của em cả một vùng xuân trẻ, sức sống và niềm tin, nhưng em ko hề hối tiếc vì đó là điều mình chọn. Rồi 1 ngày như em đã nói anh ấy bỏ rơi em chỉ vì hai từ duy nhất, nhưng có sức mạnh không gì ngăn nổi, đó là gia đình. Người ta vẫn sống vì gia đình, đó là điều không sai, nơi người ta có tất cả tình yêu thương, em chỉ là người mà người ta đã gặp đâu đó trên đường đời rồi yêu thương nhung nhớ, rồi quên, rồi người ta sẽ gặp người con gái khác cũng yêu thương nhung nhớ giống em, vậy thôi.
Bốn tháng sau ngày bọn em chia tay, em gặp một người, gặp trong hoàn cảnh khỏa lấp, nhưng em cũng đã yêu thương nhung nhớ giống người trước, đó là tình yêu, vậy hoá ra tim em vẫn còn đập, còn đập và còn yêu đương 1 ai đó.
Em đón nhận sự thay đổi một cách tích cực, đón nhận để hy vọng cuộc đời mình có 1 ngã rẽ tươi sáng và niềm tin mới tràn về. Ông trời ko thể bất công với em được. Người con trai mới như 1 bản sao chèn lên người tình cũ. Em chông chênh quá, tối đi chơi với người mới, khuya về em khóc cho người cũ, âm thầm dày xé có lỗi, mọi thứ như xáo trộn, đôi mắt em lúc nào cũng u buồn chỉ có chút cơ hội là rơi ra những giọt nước trong vắt đớn đau. Rồi một ngày như rất rõ ràng...em cũng hiểu 1 điều rõ ràng...người con trai mới quá nhỏ bé trong tình yêu của em, và càng không thể chèn lên tình yêu cái thứ tình yêu lớn lao với người cũ, nó như một vết nứt quá lớn mà cả cuộc đời này chưa chắc em đã vá víu nổi, và em biết mình sẽ thương tích đến hết cuộc đời này"
Chúng mình bên nhau trong suốt những tháng ngày anh dùi mài kinh sử, không giúp về vật chất, nhưng tinh thần thì không có gì đổi chác được. Ngày anh đỗ đạt nhận tấm bằng vinh quang, em lặng lẽ đứng chôn chân ở 1 nơi không ai nhìn thấy, nước mắt em rơi, rơi vì vui mừng cho anh, rơi vì chính bản thân mình. Cuộc đời là những điều trái ngang, em muốn chạy đến ôm chầm lấy anh chúc mừng vì anh đã đi đến hết con đường giang khó của tri thức...nhưng bước chân em như ngã quỵ vì biết mình không còn chổ đứng ở nơi vinh quang ấy, lạc lõng bơ vơ giữa những tiếng cười đùa.
Em muốn mang đến cho anh 1 boá hoa thật to, thật rực rỡ muôn màu như chính tình yêu của em giành cho anh, nhưng anh đã không cần nó nữa, em chỉ là em của những tháng ngày khổ đau nước mắt. Còn giờ đây bên anh là một tình yêu mới, một hạnh phúc trôi chảy không chông gai ngăn cấm, một tấm bằng kỹ sư, và cứ thế anh bước nhẹ vào đời không 1 bóng hình em, cái bóng hình đã bao năm làm anh khốn đốn khổ luỵ, dày vò, ray rứt, chẵn mang lại được gì cho anh đâu!?
Ở 1 nơi xa xôi chẳn mấy khi chúng ta nhìn thấy nhau, có 2 người đã là của nhau, từng cái hắt hơi, sổ mũi..., những tiếng cười trong vắt và những bữa cơm tuy đạm bạc nhưng em nhìn thấy niềm hạnh phúc ùa về rất rõ trong mắt nhau, làm sao em có thể quên? Nhưng tại sao phải quên anh nhỉ? "Đỉnh điểm của mạnh mẽ là tột cùng yếu đuối". Em đã tỏ ra quá mạnh mẽ kiên cường, nhưng có ai biết được em như cây khô, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm cây ngã xuống vật vã khốn cùng.
Một mùa đông nữa lại tràn về, mùa đông thứ sáu rồi anh nhỉ? gió bất lành lạnh nó làm em nhớ anh.
Anh là người duy nhất mà em có thể tâm sự, nên xin hãy đừng buồn khi đọc nó anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em yêu tôi hay cơ nghiệp gia đình tôi? Tôi mệt mỏi với chuyện tình của mình, nếu nhắm mắt lấy Hạ cho có một cuộc hôn nhân, tôi sợ mình sẽ phải hối hận Lần đầu tiên khi tôi gặp Hạ, ấn tượng cô để lại cho tôi rằng cô là một cô gái hiền lành và dễ thương vô cùng. Tôi vẫn còn nhớ cô ngượng nghịu ngồi di những...