Trai tân sống chế.t đòi lấy bằng được gái 1 đời chồng và cái kết đầy bất ngờ
Ngày anh yêu chị, anh biết, mình không thể lấy ai ngoài người người phụ nữ ấy, và anh cũng hiểu, cuộc sống của anh những ngày này sẽ bắt đầu chuỗi gian nan, thử thách.
Ảnh minh họa
Anh lo lắng đủ thứ trên đời. Nào là gia đình, bố mẹ anh có chấp nhận chị không. Nào là dị nghị của dư luận, liệu chị có đủ bản lĩnh để vượt qua hay không? Anh lo lắng vô cùng nhưng vẫn luôn tỏ ra vui vẻ trước mặt chị và để chị yên tâm rằng, bố mẹ anh nhất định sẽ đón nhận chị bằng tình yêu thương chân thành.
Chỉ vì chị đã có gia đình, đã từng li hôn và giờ, chị là người đàn bà cô đơn. Có khác gì đâu với một cô gái không còn trinh tiết, chị cũng chỉ giống như vậy.
Nhưng ngày biết chị đã từng có chồng, bố mẹ tôi nhất định không chấp nhận chị. Anh phải dùng bao nhiêu lời lẽ để động viên, bố anh vẫn không đồng ý. Mẹ anh thì khóc lên khóc xuống, dọa này dọa kia để ép anh từ bỏ người đàn bà ấy.
Anh đã trăn trở nhiều ngày, phân vân, rồi cũng buồn khổ, thậm chí là khóc lóc nhưng anh không thể nào dứt được tình cảm này. Chị vì gia đình anh phản đối mà đau khổ vô cùng. Chị quyết định rời bỏ anh.
Anh cũng đã định nhân việc đó mà thôi, vì không thể nào chịu được sức ép từ mẹ. Nhưng, tình cảm cứ thế trỗi dậy, anh càng lúc càng yêu thương chị, nên đã quyết định bằng được sống bên chị, không cần đám cưới. Có chồng rồi thì đã sao?
Video đang HOT
Tréo ngoe cảnh trai tân sống chế.t lấy người đàn bà có 1 đời chồng và cái kết bất ngờ ảnh 1Ảnh minh họaRồi mẹ anh sẽ hiểu, người phụ nữ ấy còn đáng trân quý hơn rất nhiều những cô gái tỏ ra đoan chính ngoài kia. Mẹ không phải là anh, mẹ không hiểu được tình yêu chân thành của anh và chị. Mẹ chỉ biết, con trai mình có tài, học giỏi lại có công việc ổn định, nhất định không được lấy người đàn bà đã qua một đời chồng.
Khi biết không thể ngăn cản được con, mẹ anh chấp nhận, cắn răng chịu đựng. Mẹ không cho anh chị sống chung nhưng có những ngày giỗ chạp, cả nhà vẫn về. Tất nhiên, mẹ chồng nhìn con dâu bằng con mắt co.i thườn.g, ganh ghét, khó chịu vô cùng.
Chị biết, mình không thể dễ dàng có được cảm tình của mẹ chồng nên từng ngày qua chị phải nỗ lực. Coi như đó là cách báo đáp tình yêu anh dành cho chị.
Chị chăm sóc mẹ chồng, bố chồng một cách chu đáo. Ngày sinh nhật, các ngày kỉ niệm của ông bà, ngay cả ngày cưới của bố mẹ chồng, chị cũng gọi điện về chúc mừng và không quên gửi quà.
Chỉ cần bố mẹ chồng có dấu hiệu ốm đau, chị ngay lập tức mua những loại thuố.c tốt về chăm sóc, giục bố mẹ uống. Hàng tháng, chị còn gửi đồ ăn, sữa về biếu bố mẹ và không bao giờ chị cãi lại ba mẹ chồng một lời.
Có chuyện gì, dù là nhỏ chị cũng gọi thưa chuyện và xin ý kiến của bố mẹ chồng rồi mới quyết định. Có lẽ vì những gì chị hành xử, mẹ chồng dần có thiện cảm hơn với chị.
Gần nhất là lần bà bị tai biến, liệt nửa người, nằm giường bệnh hơn 1 năm trời, chính chị là người nâng niu, chăm sóc, quan tâm không từ vất vả. Thậm chí chị còn xin nghỉ phép dài ngày để chăm sóc mẹ chồng như mẹ đẻ. Ngay việc bà đi vệ sinh này kia, vệ sinh cá nhân, chị cũng không ngại mà từ việc.
Từ tất cả những điều đó, mẹ chồng đã hiểu ra, đây mới thực sự là cô con dâu tốt. Bà cảm ơn con dâu, ôm con khóc lóc mà hối hận nói rằng ” mẹ xin lỗi con, con dâu của mẹ”. Cũng nhờ có chị động viên, chăm sóc, chịu khó dìu bà đi lại, massage mà bà đã khỏe lại, đi lại được với sự hỗ trợ của cây gậy.
Nhìn gia đình vui vẻ, cháu chắt sum vầy, bà rơi nước mắt nhớ lại những năm bà khắt khe với con dâu. Đúng là, không có gian nan, không biết lòng người. Có được ngày hôm nay, bà chẳng còn gì phải suy nghĩ về sự chân thành mà con cái dành cho mình nữa.
Theo Phunutoday
Sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi là chấp nhận ở rể vì quá thương vợ
Từ ngày quen nhau, em đã ra điều kiện với tôi, nếu đám cưới, tôi phải ở rể vì em không quen sống xa ba mẹ. Thương người yêu, tôi chấp nhận ý kiến đó của em để rồi phải hối hận như thế này.
Điều sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi là chấp nhận ở rể nhà vợ. Ba mẹ tôi là nông dân, suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, quần quật suốt một năm cũng không đủ lo cho con cái. Năm 16 tuổ.i, tôi một mình lên thành phố lập nghiệp với quyết tâm, ý chí đổi đời. Ở cái tuổ.i bồng bột đó, tôi va vấp khá nhiều, bị dụ dỗ làm việc xấu cũng không ít. Nhưng cũng may mắn, tôi được người ta thương giới thiệu vào làm ở một xưởng may tư nhân.
Vợ chồng bà chủ là người sống khá tình cảm, thấy tôi hiền lành lại thật thà nên có ý nhận làm con nuôi. Ông bà cho tôi đi học xong cấp ba rồi lên cao đẳng, thời gian rảnh thì phụ việc ở xưởng. Thấm thoát 10 năm trôi qua, thằng bé còi, da đen ngày nào đã lột xác trưởng thành. Nhờ ơn dưỡng dục của ông bà chủ, giờ đây tôi đã trở thành nhân viên kinh doanh của một công ty bất động sản. Nhìn lại chặng đường đã qua, đúng là người có tâm trời không phụ, những cố gắng của tôi cuối cùng cũng được bù đắp xứng đáng.
Tôi đã sai khi quyết định ở rể - Ảnh minh họa: Internet
Em là nhân viên văn thư làm cùng công ty tôi. Em cá tính, là dân thành phố chính hiệu, được ba mẹ xem như công chúa, cưng chiều từ nhỏ. Chúng tôi gặp nhau trong bữa tiệc hàng tháng của công ty, tôi say mê em từ ánh nhìn đầu tiên. Người gì đâu nói chuyện khéo lại còn dễ thương! Xin số điện thoại nhắn tin qua lại một thời gian, chúng tôi công khai hẹn hò.
Chúng tôi chính thức qua lại với nhau được hơn 1 năm rồi quyết định đám cưới. Lúc đó, công việc cũng dần ổn định, tôi muốn lập gia đình để ba mẹ dưới quê yên lòng. Từ ngày quen nhau, em đã ra điều kiện với tôi, nếu đám cưới, tôi phải ở rể vì em không quen sống xa ba mẹ. Thương người yêu, tôi chấp nhận ý kiến đó của em. Vả lại, tôi không thể ép em ở lại căn nhà của ông bà chủ được, vì vốn dĩ đó không phải là nhà của tôi. Bên cạnh đó, tôi mới đi làm chưa đủ tiề.n để mua nhà riêng nên chấp nhận sống ở nhà vợ.
Sau khi cưới nhau, tôi về ở rể nhà em. Thời gian đầu không có gì đáng nói, ba mẹ em vẫn xem tôi là khách nên đối xử có phần nhã nhặn, nói chuyện cũng không dám nặng lời. Quần áo của tôi đi làm đều do mẹ vợ giặt. Vì là con cưng nên bà không cho con gái đụng đến mấy chuyện này. Nhiều lần thấy áy náy, tôi nói với em nên giặt đồ riêng hoặc mang ra tiệm chứ không thể cứ để mẹ giặt hoài được. Em cứ ậm ừ cho qua, rồi cũng không để tâm đến.
Mặc dù hàng tháng tôi vẫn đưa tiề.n đều đặn cho mẹ vợ, phụ tiề.n chợ, tiề.n điện nước nhưng cảm giác vẫn rất khó chịu, tôi chẳng khác nào thằng ăn bám. Tôi không biết cưới vợ để làm gì khi mẹ vợ chính là người lo lắng, chăm bẵm cho tôi từng chút một. Em thì suốt ngày bận công việc, tuy làm cùng công ty nhưng chúng tôi ít khi gặp mặt nhau. Đến tối, vợ chồng mới thấy mặt nhau chút xíu rồi lại chuyện ai người đó làm.
Đúng là kiếp ở rể không khác nào "chó chui gầm chạn", ngày nào tôi cũng nghe hàng xóm bàn tán, mỉ.a ma.i ra mặt. Có một thời gian, công ty chạy xong dự án, tôi được nghỉ phép hẳn một tuần. Thời gian đó tôi ở nhà phụ mẹ chuyện nhà cửa, chứ ngồi ăn ở không cũng không đành. Hôm đó, thấy tôi khệ nệ bưng thau quần áo ra sân phơi, mấy "bà tám" trong xóm thấy liền lén bàn tán tôi thất nghiệp ở nhà ăn bám. Họ còn khen con của mình giỏi giang, không giống tôi, ai đời trai tráng lại đi ở rể, sống luồn cúi dưới chân người. Xấu hổ đến đỏ mặt, tôi cúi gầm mặt đi vào trong. Ba mẹ vợ không nói gì, nhưng nghe những lời đàm tiếu bên ngoài, tôi thật sự không thể chấp nhận được. Dù gì tôi cũng có công ăn việc làm đàng hoàng, có ăn bám ai ngày nào đâu.
Từ khi biết chuyện tôi ở rể, mấy thằng bạn chí cốt cũng cười khin.h b.ỉ. Tụi nó nói đàn ông hèn mới chấp nhận cuộc sống ở rể. Ai đời đàn ông lại đi sống như vậy, người ta xe.m thườn.g. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định vay mượn ngân hàng một số tiề.n rồi mua căn nhà nhỏ để vợ chồng dọn ra sống cho thoải mái. Đồng thời cũng khẳng định tôi không vô dụng như người ta nghĩ.
Mua nhà xong, tôi về khuyên vợ nhưng em không đồng ý. Em nói, nếu muốn tôi cứ dọn ra sống một mình, em ở lại với ba mẹ. Thậm chí còn chấp nhận l.y hô.n nếu tôi cứ kiên quyết sống riêng. Cũng vì chuyện đó mà vợ chồng tôi cãi nhau suốt mấy hôm nay, em nói có chế.t cũng không sống xa ba mẹ. Ba mẹ vợ cũng hỏi đủ điều, đang yên đang lành sao lại ra ở riêng. Rồi ông bà cố gắng lấy lòng, khuyên bảo đủ thứ để tôi thay đổi ý kiến. Tôi biết phải làm sao đây? Là đàn ông không thể sống như vậy hoài được, tôi không thể để người khác xe.m thườn.g mình. Nhưng vì thương em, tôi không biết làm sao cho trọn vẹn đây.
Theo Anphong/Phunuvagiadinh
Ngã ngửa với sự thật đằng sau việc nhà chồng quyết không làm giấy khai sinh cho cháu nội Tôi chỉ cười khi biết được sự thật đó. Điều duy nhất khiến tôi tự trách mình là đã để đứa con bé bỏng của mình phải chờ đợi tờ giấy khai sinh từ một người cha vô trách nhiệm. Cuộc hôn nhân của chúng tôi không hẳn xuất phát từ tình yêu. Tôi và anh đến với nhau qua sự giới thiệu...