Trải qua đau đớn, ta sẽ biết yêu bản thân hơn
Một khi ta trao hết tình cảm cho một ai đó, ta chấp nhận đánh đổi mọi thứ để đổi lấy sự bình yên bên ai đó, nhưng khi những cảm xúc phai nhạt dần họ sẽ lặng lẽ quên đi những gì mà ta đã từng hy sinh… những gì mà ta từng níu giữ.
Ai trong chúng ta rồi cũng sẽ trải qua những cuộc tình không trọn vẹn…
Ai rồi cũng phải chia ly và ai rồi cũng sẽ khác.
Yêu nhiều, yêu đậm sâu bỗng một phút chốc nào đó chúng ta đã trở thành người xa lạ từ lúc nào cũng chẳng hay giống như một cơn gió vậy…gió vô tình lướt nhẹ đến nỗi buốt giá con tim.
Cuộc tình nào cũng chỉ được nâng niu ở những phút giây đầu, rồi theo thời gian sẽ dần dần nhạt phai, dần dần tan biến. Cũng giống như một bông hoa, khi hoa nở, hoa rất đẹp, tỏa ngát hương thơm ngọt ngào, nhưng đến một lúc nào đó hoa cũng sẽ úa tàn theo thời gian.
Trong tình yêu hạnh phúc nhất cũng chính là lúc bắt đầu…
Đôi khi có những cuộc tình không hẹn mà gặp, không tìm mà lại đến, ra đi cũng thật vội vàng.
Thật khó khăn khi giữa hàng triệu người ta có thể tìm thấy nhau nhưng lại quá dễ dàng để đánh mất, dễ dàng để buông tay.
Đôi khi có những thứ quý giá bên cạnh mà chúng ta không biết trân trọng chỉ khi đã lạc mất chúng ta mới nhận ra giá trị của nó to lớn đến nhường nào.
Trái đất này bé lắm một khi đã lạc mắt nhau cố kiếm tìm cũng chẳng bao giờ tìm lại được.
Video đang HOT
Một khi ta trao hết tình cảm cho một ai đó,ta chấp nhận đánh đổi mọi thứ để đổi lấy sự bình yên bên ai đó, nhưng khi những cảm xúc phai nhạt dần họ sẽ lặng lẽ quên đi những gì mà ta đã từng hy sinh… những gì mà ta từng níu giữ.
Thời gian, thứ mà con người ta sợ hãi nhất
Thời gian sẽ làm thay đổi đi tất cả, kể cả bản chất và cách sống của một con người.
Thời gian sẽ làm cho những ai từng yêu nhau đậm sâu trở thành người xa lạ.
Thời gian sẽ xóa hết đi tất cả những yêu thương, những kỷ niệm mà ta đã từng khắc sâu trong ký ức.
Có những cuộc tình chúng ta có thể dễ dàng quên đi, nhưng cũng có những cuộc tình mà chúng ta không thể nào quên đi được đành phải mang nó chôn vùi ở một góc trái tim.
Nhưng dù là cuộc tình đẹp hay cuộc tình buồn, một khi đã chạm vào trái tim ta thì chắc hẳn đó là một cuộc tình sâu nặng mà ta không thề nào quên đi được.
Nhưng dù có nhớ thì cũng sẻ mãi là quá khứ. Một khi là quá khứ thì không thể nào hoài nhung nhớ mãi mà hãy cất giữ nó ở một góc nhỏ nào đó trong trái tim.
Để một lúc yếu lòng hay một phút nhung nhớ nào đó ta cóthể tìm lại những hồi ức đẹp mà chúng ta đã từng trải qua lúc đó ta sẻ thấy mình mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng, khi trải qua những đau đớn ta sẽ học được cách yêu thương bản thân, học được cách chấp nhận và biết trân trọng những gì ta đang có.
Theo Guu
Ngày trôi về phía cũ
Ngày trôi về phía cũ. Có thể hai năm tiếp theo của em sẽ bắt đầu học cách để quên đi, không cần anh phải nói thêm quá nhiều điều, và giải thích cũng không phải là tính cách của anh. Nhưng ngày hôm nay của em chắc chắn sẽ lại là một "Ngày trôi về phía cũ".
Hôm nào, em nghe đài báo gió mùa về, trước khi đến chỗ làm thêm em vơ chiếc áo khoác, khoác vội lên người, rồi xỏ vào đôi giày thể thao màu bạc, anh đã đứng dưới cổng chờ em...
- Lạnh vậy sao anh không quàng khăn vào cổ?
- Con trai ai lại quàng khăn làm gì, anh của em khoẻ mạnh, cường tráng như thế này này.
Vừa nói anh vừa tạo dáng lực sĩ, trông thật đáng yêu, em chỉ muốn cười thật to, nhưng lại làm vẻ mặt nghiêm nghị.
- Không được, anh ở đây chờ em lên lấy khăn.
Chúng ta đôi co một lúc, nhưng đến cuối cùng anh cũng phải ngoan ngoãn nghe lời mà quàng chiếc khăn màu hồng của em vào cổ. Em bật cười thành tiếng, rồi chợt giật mình, không còn thấy bóng dáng của anh, trước mắt em chỉ là những con đường quen thuộc, phố phường quá đỗi ồn ào, em lại lặng lẽ lao mình vào khoảng không ấy, vội vã chạy ra đón xe bus đến chỗ làm thêm.
Em chọn một chỗ gần cửa sổ như mọi khi, tầm này xe bus không đông, bác tài bật nghe radio, em nghe người ta hát
"Đã có lúc anh mong tim mình bé lại
Để nỗi nhớ em không thể nào thêm nữa
Đã có lúc anh mong ngừng thời gian trôi
Để những dầu yêu sẽ không phai mờ.."
Phải rồi, tại sao tim em bé như vậy rồi, vẫn không thể nào ngừng nhớ về anh..?
Em nhìn ra khoảng không gian ngoài kia, những quán quen ven đường, có cả quán ngô nướng dưới gốc cây hoa sữa đã hết nở rộ, vì mùa đông lạnh lẽo đã đến từ lâu. Mùa đông năm ấy, ấm áp lạ thường, dường như ở bên cạnh anh, xuân, hạ , thu đông đều như nhau cả.
Em mỉm cười, đưa ngón tay lên lau hai dòng nước mắt, chỉnh lại chiếc áo khoác, và chiếc khăn quàng cổ. Xuống xe bus...
Khi ánh hoàng hôn trải dài nơi con đường cũ cũng là lúc ánh đèn đường bật sáng cả thành phổ nhỏ nơi chúng ta đã từng nắm tay nhau rồi lại lướt qua nhau như những người xa lạ. Anh à, nơi anh đang sống ấy có thể ngắm nhìn hoàng hôn thơ mộng như nơi này không? Nơi đó liệu có ai thích tranh luận với anh như em không? Có phải đã quá lâu rồi không, anh nhỉ? Quá lâu cho những nhung nhớ, hơn giận được phép xuất hiện giữa chúng ta. Vậy mà, riêng em vẫn cứ cố chấp cho rằng nó chỉ vừa mới ngày hôm qua, hôm kia thôi. Nếu tất cả chỉ là những cuộc cãi vã như mọi lần thì có lẽ em đã ổn hơn, nhưng anh đã lại trọn cách ra đi...
Em biết ngay ngày đầu chúng ta gặp nhau, trong lòng anh đã có một người khác, anh từng nói "Anh sẽ không bao giờ quên cô ấy" , anh chưa bao giờ kể về chị ấy cho em nghe, em cũng chưa từng hỏi. Anh luôn nói "Đó là quá khứ, anh muốn giữ cho riêng mình, em đừng bận tâm, hiện tại anh yêu em, và muốn ở bên cạnh em". Vì yêu anh nên em tin, rồi một ngày không xa, chúng ta sẽ thuộc về nhau một cách trọn vẹn. Nhưng ngày em chờ vẫn chưa đến thì anh đã vội vã ra đi, không một lời giải thích. Anh cũng không nói em chờ anh, anh cứ đi khi tình yêu của em vẫn còn sâu đậm đến thế này. Nhưng dẫu anh không nói thì em vẫn cứ đang chờ, em luôn tin nhất định một ngày anh sẽ quay về.
Và anh đã về thật... bạn bè anh nói anh đã có gia đình. Em không tin, em lao như bay đến nhà anh, đứng dưới đường nhìn lên một lúc lâu. Đã 2 năm rồi, liệu đã có bao nhiêu thứ thay đổi? Em có nên bấm chuông và khóc lóc trách móc anh hay không? Căn nhà này im ắng lạ thường, em đã bao lần đến đây, nuôi giúp anh "Mi Mi" , cùng anh đưa Mi Mi đi dạo, đã từng tự tay cắt tỉa những chậu phong lan trên sân thượng nhà anh, đã từng vào bếp nấu cho anh những món mà em học được, dù lần nào nầu cũng rất dở nhưng anh vẫn ăn hết và khen ngon...và cứ như thế em khóc đến cạn nước mắt. Chờ anh đến mòn mỏi, thế mà người ta lại nói anh đã lập gia đình.
Không gian trước mắt như một màn sương phủ, trong màn sương ấy em nhìn thấy anh đang nắm tay chị ấy, hai người chông thật hạnh phúc, anh cười cái nụ cười còn mê hoặc hơn cả những năm tháng ấy, nụ cười tràn trề hạnh phúc mà em chưa từng nhìn thấy. Chị ấy là người mà anh vẫn luôn giữ những bức ảnh trong cuốn anbum. Em nên làm gì đây? Chạy lại hét ầm lên, làm loạn với anh, hay đến kéo tay anh, xin anh quay về bên em?
Chẳng còn ý ngĩa gì nữa phải không anh? Tất cả chỉ như một giấc mơ mà em nên quên đi từ hai năm trước mới phải, rõ ràng đã thấu hiểu được trái tim anh vậy mà vẫn luôn cố chấp giữ lấy chút hi vọng mỏng manh. Em không chọn cách nào cả, em chọn cho mình cách quay đầu bước đi. Nhưng anh đã hạnh phúc như vậy, em còn điều gì để mà níu kéo? Lại một lần nữa, vì yêu anh, em sẽ lại chọn lựa...
Có thể hai năm tiếp theo của em sẽ bắt đầu học cách để quên đi, không cần anh phải nói thêm quá nhiều điều, và giải thích cũng không phải là tính cách của anh. Nhưng ngày hôm nay của em chắc chắn sẽ lại là một "Ngày trôi về phía cũ".
Theo Trang Bình - blogradio.vn
8 điều nếu chàng làm sẽ khiến nàng hạnh phúc hơn mọi quà tặng Một bữa tối lãng mạn ở nhà hàng sang trọng, chiếc túi LV đắt tiền hay nước hoa Tom Ford... tất nhiên là nàng thích. Nhưng có những món quà khác còn tuyệt vời hơn thế... Nếu phải lựa chọn giữa món quà đắt tiền chỉ nhận được ít ỏi và những hành động quan tâm, yêu thương hàng ngày chắc chắn nàng...