Trai nghèo, loại từ ‘vòng gửi xe’!
Từ khi ý thức được tầm quan trọng của tiền, tôi đã đề ra một nguyên tắc bất di bất dịch khi tìm chồng: “Trai nghèo, loại từ vòng gửi xe!”.
Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, từng trải qua một cuộc sống khó khăn và đang là trụ cột chính của gia đình. Do đó, tôi sống rất tham vọng và thực dụng, mục tiêu đặt ra là phải kiếm được một người chồng ngoài việc thương yêu vợ con, còn phải có khả năng kiếm nhiều tiền, có thể lo cho tôi, con tôi và gia đình tôi.
Có thể khi đọc những điều này, nhiều người sẽ nói, thậm chí là miệt thị tôi là đứa con gái thực dụng, tính toán. Nhưng tôi chấp nhận, bởi bản chất con người tôi là thế. Tôi đã từng trải qua cuộc sống nghèo khó và luôn bị ám ảnh, thậm chí cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể quên. Tôi cũng chẳng bao giờ tin có chuyện tình yêu “một túp lều tranh, hai trái tim vàng”, điều đó quá xa xỉ, viển vông và không tồn tại. Các bạn quan niệm thế nào thì tôi không biết, chứ với tôi, con trai đến tán tôi mà biết không có tiền là tôi cho “out” ngay từ vòng gửi xe.
Tôi may mắn được ông trời ban cho chút nhan sắc, ngoại hình nói chung cũng được liệt vào nhóm xinh xắn nên có khá nhiều anh theo đuổi. Nhưng không phải anh nào đến là tôi cũng duyệt hết đâu. Tôi nghĩ con gái xinh đẹp thì có quyền kiêu, mà nói thật chứ, tội gì không kiêu, không kén để tìm một được ông chồng theo ý mình.
Tôi may mắn được ông trời ban cho chút nhan sắc, ngoại hình nói chung cũng được liệt vào nhóm xinh xắn nên có khá nhiều anh theo đuổi. (ảnh minh họa)
Quá trình “tuyển chồng” của tôi chia làm 2 vòng: điều tra lý lịch và thử thách. Cụ thể, khi có nhiều anh cùng muốn tìm hiểu một lúc, tôi phải “sàng lọc hồ sơ” để giảm bớt “ứng cử viên” bằng việc điều tra lý lịch “trích ngang, trích dọc” của các anh. Những “ứng cử viên” đạt yêu cầu, sẽ được bước tiếp vào vòng thử thách. Ở vòng này, tôi sẽ thử thách các anh bằng việc thường xuyên rủ các anh đi ăn ở các nhà hàng sang trọng, những nơi đắt tiền, rồi đi mua sắm… Cứ đi như thế là tôi biết liền anh nào có tiền và chịu chi đến đâu ngay.
Video đang HOT
Tôi nghĩ, là người một đàn ông, một người chồng, phải có khả năng, trách nhiệm và bổn phận là lo cho gia đình. Ý tôi là khi lựa chọn đối tượng để kết hôn, tôi sẽ không bao giờ lấy người không lo được cho gia đình và con cái, Bản thân tôi bây giờ cũng chỉ lo được cho bản thân, muốn tìm được một người đàn ông để nương tựa và nhờ vả cho bớt vất vả thì làm sao tôi lấy chồng nghèo được.
Các bạn cứ nhìn vào thực tế cuộc sống mà xem, rất nhiều cặp vợ chồng cãi nhau, đánh nhau thậm chí bỏ nhau vì cuộc sống quá nghèo khó, bế tắc đấy. Nhiều nhà nghèo quá phải chạy ăn từng bữa, vợ chồng ốm không có tiền mà mua thuốc, con ốm không có tiền mà đưa đi bệnh viện, nội ngoại có việc gì cũng chẳng có tiền mà lo… Những lúc như thế, tình yêu có giúp gì được không? Thậm chí lúc đó, chính bạn cũng mỉa mai thứ tình yêu mà một thời mình ca ngợi và tôn thờ ấy.
Trường hợp khác là của chị Linh ở cùng công ty với tôi, vì sợ ế nên yêu đại lấy bừa cho có một ông chồng, giờ hối hận thì cũng đã muộn. (ảnh minh họa)
Trường hợp cô bạn gái của tôi là điển hình: Chồng đi làm lương được 4 triệu đồng, công việc của vợ thì bấp bênh, thu nhập thấp khoảng tầm 3 triệu. Tổng cộng hai vợ chồng có khoảng 7 triệu/tháng. Trong khi đó có bao nhiêu thứ tiền phải chi, nào là tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước, xăng xe, tiền ăn, tiền thuê người trông con,…Một thời gian sau, cô bạn tôi bị thất nghiệp vì công ty cắt giảm biên chế, mọi chi phí sinh hoạt của gia đình đều trông cậy vào đồng lương eo hẹp của chồng. Cuộc sống vốn đã thiếu thốn, khó khăn nay lại càng khó khăn hơn khiến không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng và mệt mỏi, vợ chồng thường xuyên cãi vã, xung đột.
Trường hợp khác là của chị Linh ở cùng công ty với tôi, vì sợ ế nên yêu đại lấy bừa cho có một ông chồng, giờ hối hận thì cũng đã muộn. Nhắm mắt nhắm mũi lấy một ông chồng lương chẳng đủ nuôi bản thân, đã thế còn ham mê rượu chè, cờ bạc, hễ cứ hết tiền là bắt vợ phải đưa. Giờ nai lưng ra làm kiếm tiền nuôi chồng, nuôi con, thậm chí còn cả gia đình nhà chồng mà chẳng biết kêu ai. “Bỏ thì thương, vương thì tội”, cũng không biết làm thế nào nên tạm thời đành sống chung với lũ vậy.
Vì thế, từ khi ý thức được tầm quan trọng của tiền, tôi đã đề ra một nguyên tắc bất di bất dịch khi tìm chồng là: “ Trai nghèo, loại từ vòng gửi xe!”. Tiền không mua được hạnh phúc, nhưng bây giờ không có tiền có mấy ai hạnh phúc? Hay chỉ là hạnh phúc ban đầu, theo thời gian thì hạnh phúc sẽ bị ảnh hưởng bởi đồng tiền?
Theo VNE
Bị 2 người bỏ vì nhà quá nghèo
Trách chi đâu, có trách thì trách mình quá nghèo, trách tình yêu đã bị đồng tiền điều khiển, trách con người sống ưa vật chất mà thôi.
Thật sự, khi viết ra những dòng này, tôi cảm thấy buồn vô cùng. Buồn vì, từ trước tới giờ mình luôn sống hết lòng với người khác nhưng cuối cùng lại chẳng nhận lại được gì. Người ta, nhất là người con gái tôi dành tình cảm, cuối cùng cũng lại ra đi khi biết gia đình tôi quá hoàn cảnh. Tôi không còn muốn nghĩ tới chuyện yêu đương hay lấy vợ nữa.
Người con gái đầu tiên tôi thích, đó là một cô gái dịu dàng, dễ chịu, tốt tính. Tôi đã nghĩ, đó là người con gái đầu tiên cũng là người cuối cùng tôi chọn. Nhưng sau này, khi biết gia đình em giàu có, tôi lại cảm thấy e dè. Tôi cũng nhiều lần tâm sự với em rằng, gia đình tôi khó khăn, tôi phải bươn trải một mình. Em nói không sao vì em yêu tôi nên không quan trọng chuyện giàu nghèo. Nhưng bố mẹ em có vẻ không hài lòng vì cho rằng chúng tôi không &'môn đăng hộ đối'.
Từ ngày sinh ra, tôi luôn sống trong căn nhà này, dù nghèo nhưng ấm cúng tình thương của bố mẹ. (ảnh minh họa)
Em vẫn quyết tâm về ra mắt gia đình tôi. Thái độ ngạc nhiên của em khi nhìn thấy bố mẹ tôi, ngôi nhà cấp 4 đơn sơ, tường loang lổ và bộ bàn ghế gỗ cũ kĩ. Ngay cả cái nhà tắm còn mọc rêu và cái sân gạch ngày trước. Bố mẹ tôi làm nông nên nhìn quê mua, chân đất. Có vẻ, em không hề nghĩ, gia điình tôi lại nghèo tới vậy.
Từ ngày sinh ra, tôi luôn sống trong căn nhà này, dù nghèo nhưng ấm cúng tình thương của bố mẹ. Bố mẹ phải kiếm tiền, dành dụm từng đồng bán rau cỏ để nuôi tôi khôn lớn trưởng thành. Tôi vì thương bố mẹ nên bao năm đi học đều bươn trải làm thêm để không phải xin tiền bố mẹ nữa. Nhưng khi ra trường, kiếm được công việc và nghĩ tới chuyện yêu đương, lập gia đình, tôi đã nghĩ tới em.
Sau lần ra mắt ấy, tôi không thấy em nói gì tới chuyện cưới xin nữa. Em bắt đầu nói, bố mẹ em không cho phép em yêu tôi, điều mà trước giờ tôi và em đều biết. Nhưng em vẫn thường bảo không quan trọng, quyết tâm yêu tôi. Vậy mà giờ em lại thay đổi cũng vì cái lý do cũ kĩ ấy. Có lẽ, em không ngờ gia đình tôi lại nghèo tới mức ấy.
Người con gái thứ hai tôi yêu sau này, được tầm 1 năm thì tôi dẫn về ra mắt. Cũng lý do như cũ, cũng vì tôi quá nghèo, em lại từ bỏ tình yêu với tôi. (ảnh minh họa)
Sau đó, em lặng lẽ chia tay. Thật ra tôi yêu em quá nhiều, nhưng tôi sợ, chuyện tình cảm không thể gượng ép, em sẽ vì thương hại tôi mà đón nhận tôi. Với lại, tôi cũng biết mình nghèo, không thể chu cấp cho em cuộc sống sung sướng như em có trước giờ. Tôi đành ngậm ngùi, chấp nhận chuyện chia tay một cách nhẹ nhàng.
Người con gái thứ hai tôi yêu sau này, được tầm 1 năm thì tôi dẫn về ra mắt. Cũng lý do như cũ, cũng vì tôi quá nghèo, em lại từ bỏ tình yêu với tôi. Em nói, vì là dân tỉnh lẻ, cũng muốn có công việc tốt, lấy được người chồng giàu có cho bố mẹ yên lòng nên em đã không chọn tôi và mong tôi tha thứ. Tôi không hiểu vì sao em lại hành động như vậy. Nếu thật sự như thế, ngay từ đầu em đã không nên yêu tôi. Tình yêu của chúng tôi cứ theo đó mà lụi tàn, vì tôi chưa bao giờ mua được cho em một món quà giá trị nào so với người ta, người đàn ông đang theo đuổi em.
Trách chi đâu, có trách thì trách mình quá nghèo, trách tình yêu đã bị đồng tiền điều khiển, trách con người sống ưa vật chất mà thôi. Người ta bảo, thời nay, không có cảnh &'một mái nhà tranh hai trái tim vàng' cũng đúng. Chẳng ai lại chọn một người đàn ông nghèo khó khi có những anh chàng giàu có vây quanh.
Kể từ đó tới giờ, tôi thật tình không muốn yêu một ai nữa. Tôi sợ lần nữa mình lại thất bại. Thà rằng, tôi cứ làm ăn, cứ tu chí, lo cho bố mẹ cuộc sống sung túc hơn để bố mẹ yên lòng, còn hơn lấy vợ về mà người ta lại chẳng đồng cam cộng khổ cùng gia đình tôi. Bị người ta từ chối vì quá nghèo, nhìn bố mẹ vất vả, tôi lại càng thấy trách bản thân mình hơn. Là vì tôi không thể lo cho bố mẹ có cuộc sống tốt như người ta, là vì tôi khiến bố mẹ phải buồn. Chẳng biết bao giờ tôi mới có thể tìm được người con gái tốt, yêu thương tôi hết lòng và cũng yêu gia đình tôi, yêu cả cái nghèo khó của tôi nữa. Tôi mong chờ người con gái ấy nhưng lại chẳng dám hi vọng vì mình vẫn còn nghèo quá, thật là thương cho chính mình!
Theo VNE
Đang yêu, anh đòi chia tay vì nhà tôi nghèo Tôi đau khổ quá, tại sao lại có người đàn ông vô liêm sỉ như vậy. Cuộc tình 3 năm tan biến như thế sao, hóa ra anh không hề yêu tôi? 3 năm mặn nồng vì chưa về ra mắt Suốt thời gian yêu nhau 3 năm, tôi và anh xảy ra nhiều chuyện, có lúc vui, lúc buồn, lúc giận hờn...