Trai nghèo “dốc ruột” mua quà trị giá 20 triệu tặng bạn gái ngày Valentine nhưng cái kết..
Ngày Valentine anh hi vọng và háo hức là thế, cuối cùng lại kết thúc trong bẽ bàng, chát đắng…
Ảnh minh họa
Từ trước Valentine cả nửa tháng, Như đã thẳng đuột nói với Minh, rằng nàng thích một chiếc nhẫn kim cương thật đẹp. Đó vừa là quà Valentine lại cũng coi như quà kỉ niệm 3 tháng yêu nhau của 2 người.
Minh ngoài miệng đáp ứng, song trong lòng thì như nổi bão tố. Nhẫn kim cương nào phải rẻ rúng gì, ít cũng mười mấy hai mươi triệu, bằng một tháng rưỡi lương của anh rồi. Valentine trùng với dịp Tết. Anh lại vẫn sống cùng bố mẹ, phải có khoản đưa bố mẹ sắm Tết, mừng tuổi ông bà, bố mẹ, các cháu chắt, mua quà tặng sếp, mừng tuổi con cái sếp… đủ thứ. Tóm lại kinh phí của anh cho Tết này khá eo hẹp, món quà mà Như yêu cầu thật sự nằm ngoài tầm với đối với anh.
Nhưng anh không sao thốt ra nổi lời từ chối. Bởi lẽ, hồi kỉ niệm 1 tháng yêu nhau, Như đã đánh tiếng muốn món quà đấy rồi. Song lúc ấy anh kẹt tiền, đành lỗi hẹn với cô, thay bằng món quà khác rẻ tiền hơn. Lần này nếu anh còn khất lần nữa, chắc chắn Như sẽ giận và đòi chia tay anh cho mà xem. Ban đầu yêu được Như, anh đã ngỡ như mình đang nằm mơ, bởi Như xinh xắn, dễ thương vô cùng. Anh cứ nghĩ Như phải yêu mấy anh chàng giàu có, đại gia thiếu gia cơ, nào ngờ cô lại chọn anh.
Ảnh minh họa
Nghĩ nát óc cả một đêm, vì yêu Như, vì không muốn mất cô, Minh quyết định đi vay 2 thằng bạn thân để chiều lòng bạn gái xinh đẹp. Tuy nhiên Minh không dám nói thật mục đích vay tiền của mình. Chứ lương thưởng của anh còn để dành tiêu Tết. À đấy, Tết này đưa Như đi chơi sẽ tốn khoản kha khá đấy chứ. Không biết nàng có mời anh về chúc Tết ra mắt nhà nàng không, nếu có tiết mục ấy nữa thì chi phí hẳn sẽ đội lên thêm. Ôi, nghĩ đến đó đã khiến Minh hoa mắt chóng mặt.
Sáng 13/2, Minh từ cửa hàng nhẫn kim cương ra, trong tay cầm một chiếc hộp bé bé xinh xinh, trong lòng hân hoan nghĩ đến vẻ mặt vui sướng của Như khi nhìn thấy chiếc nhẫn. Phải rồi, thêm một bó hồng đỏ thơm ngát đẫm hơi sương nữa nhỉ? Minh mỉm cười hạnh phúc, nhìn mặt anh là đủ biết đích thị một gã đang chìm trong men ái tình.
Video đang HOT
Đến tối, anh vừa ăn cơm xong thì Như gọi anh, hẹn gặp ở một quán café. Minh hí hửng mang nhẫn theo, ghé qua hàng hoa chọn một bó hồng đẹp nhất, định bụng tặng nàng luôn, ngày mai chỉ việc đón nàng đi chơi thôi.
Nhưng tới khi chiếc nhẫn bản thân yêu cầu và một bó hoa rực rỡ được Minh trịnh trọng đưa đến trước mặt, Như lại không vui như anh tưởng. Cô nhìn món quà của anh một lát, rồi nhẹ nhàng đẩy lại về phía Minh, thở dài: “Mình ngồi xuống nói chuyện đã anh, em có một việc muốn nói…”.
Minh trong lòng ngổn ngang trăm mối, bối rối ngồi xuống. “Em sẽ không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề luôn nhé. Mình chia tay đi, em thấy chúng ta không hề hợp nhau, có cố gắng cũng gây mệt mỏi cho cả hai mà thôi”. Minh sững sờ: “Em nói gì?”.
“Em nói mình chia tay đi. Thật ra là em yêu người khác rồi, quà Valentine em cũng đã nhận của anh ấy, ngày mai em với anh ấy sẽ đi du lịch ở châu Âu trong cả dịp Tết này luôn. Vì thế, hôm nay em muốn nói rõ ràng với anh mọi chuyện”, Như vừa nói, bàn tay hơi giơ lên. Minh nhìn thấy trên ngón tay của cô có một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, viên đá đính trên đó so với chiếc nhẫn anh vừa mua thì to gấp vài lần. Chưa nói, Như còn có chiếc túi xách mới rất đẹp, cũng là quà của bạn trai mới mà Như nói ư? Chiếc túi ấy chắc cũng phải trị giá cả tháng lương của anh là ít.
“Thực ra khi nhận lời yêu anh em đã nghĩ, thử yêu trai nghèo một lần xem sao, biết đâu lại thú vị. Nhưng 3 tháng bên anh, em nhận ra em không thích hợp với tình yêu như thế. Anh không thể đem lại cho em những thứ em cần. Em xin lỗi đã coi nhẹ tình cảm của anh, mong anh đừng để bụng”, Như thẳng thắn tâm sự thêm.
Như đã nói thế thì Minh còn có thể đáp lời được gì. Trách móc cô cũng là vô nghĩa. Níu kéo lại càng nực cười. Minh gật đầu: “Được, anh đồng ý chia tay!”. Thật ra Như đã bao giờ yêu anh, hay có suy nghĩ nghiêm túc với mối tình này đâu mà nói lời chia tay, đây thuần túy là một trò chơi của nàng mà thôi.
Minh cầm bó hoa và chiếc nhẫn ra về, lúc đi qua một bác gái lao cồng đang làm việc, anh tặng bó hoa cho bác: “Bác ơi, cháu vừa thất tình, nếu bác không chê thì cầm về cắm cho vui nhà được không ạ?”. Còn chiếc nhẫn, cũng may cũng là chỗ cửa hàng mà bạn anh quen biết, anh đành đến nói khó với họ nhờ họ bán hộ. Hi vọng nó sẽ đem lại niềm hạnh phúc cho một cặp đôi khác.
Ngày Valentine anh hi vọng và háo hức là thế, cuối cùng lại kết thúc trong bẽ bàng, chát đắng. Nghĩ đến mình phải chạy ngược chạy xuôi mới tậu được một món quà mà đối với Như nó nhỏ bé chẳng đáng kể mấy, Minh thở dài, đúng là anh với Như thật sự không thích hợp…
Theo Afamily
Hết tết, tình cũng cạn vì đòi hỏi quá đáng của mẹ người yêu
Đến nhà nào, bác gái đều dặn tôi phải lì xì cho trẻ con, mừng tuổi cho người lớn. Thậm chí, bác gái còn "chỉ đạo" là mừng bao nhiêu tiền.
Tôi quen bạn gái được ba năm nhưng chính thức yêu mới gần một năm. Bạn gái làm ở công ty tư nhân gần đơn vị tôi đóng quân. Quê tôi ở cách nhà bạn gái khoảng 100km. Tôi xác định mình yêu nghiêm túc để tiến tới hôn nhân nên đã đến nhà xin phép ba mẹ người yêu để hai đứa tìm hiểu.
Bởi vậy khi đưa đón bạn gái đi chơi, hai bác cũng không khó khăn gì. Đến gần tết, bạn gái có nhắc là tôi nên mua quà biếu gia đình vì mẹ cô ấy rất coi trọng chuyện đó. Tôi nghĩ mãi không biết mua quà gì để làm đẹp lòng nhà bạn gái thì đã được mẹ cô ấy gợi ý cụ thể.
Bác ấy bảo: "nhà bác mấy năm nay toàn cúng gà vào tất niên, năm nay muốn cúng heo quay mà chưa mua được, cháu xem thế nào mua giúp bác một con". Tôi nghe thế là nghĩ ngay đến mấy con heo nuôi tăng gia ở đơn vị. Tôi mua một con gần 20kg, nhờ đồng đội làm giúp và quay chín rồi đưa về nhà bạn gái.
Khỏi phải nói, trong bữa cơm tất niên, bác gái khen tôi hết lời. Bác giới thiệu với mọi người: "heo này do Thành người yêu bé Phương mua đấy, chắc thịt và ngon lắm". Tôi thấy khá hãnh diện.
Xong xuôi, tôi về quê ăn tết và xin phép chiều mồng 1 sẽ lên chúc tết hai bác, sáng mồng 2 đưa bạn gái về quê tôi chơi. Nhưng bác gái yêu cầu, trưa mồng 1 tôi phải có mặt ở nhà bác để đi chúc tết cùng gia đình. Tối mồng 1 phải thuê khách sạn gần nhà để nghỉ lại thì sáng mồng 2 mới được đưa bạn gái đi chơi.
Ảnh minh họa
Tôi không hiểu vì sao bác gái lại ra điều kiện như thế. Người yêu có giải thích, tính mẹ khá sĩ diện, làm như thế để thấy tôi rất tôn trọng gia đình bạn gái. Đồng thời cho hàng xóm thấy, nhà cô ấy nề nếp gia phong, không cho con trai ngủ lại nhà khi chưa cưới hỏi.
Tôi thấy hơi khó chịu, tối mồng 1 đã phải đi ngủ khách sạn trong khi nhà bà con của tôi gần đó rất nhiều. Bực bội là thế nhưng tôi vẫn làm theo ý của mẹ người yêu.
Đến trưa mồng 1, tôi đến chúc tết và không quên mừng tuổi cho hai bác và lì xì cho em trai. Sau đó, tôi đi thăm họ hàng với cả gia đình. Nhưng đến nhà nào, bác gái đều dặn tôi phải lì xì cho trẻ con, mừng tuổi cho người lớn. Thậm chí, bác gái còn "chỉ đạo" là mừng bao nhiêu tiền.
Quả thực, họ hàng nhà bạn gái rất đông, tôi không chuẩn bị trước nên bị hụt tiền. Đi chơi tết mà mệt mỏi, bực bội không tả được, bác không cho tôi đi gần người yêu mà cứ phải đi sau lưng bác để bác tiện nhắc nhở.
Đến cả chuyện ăn uống bác gái cũng can thiệp khiến tôi khá khó chịu. Cuối cùng buổi đi chơi đày ải cũng kết thúc, tôi hao hụt rất nhiều về tài chính lẫn tinh thần.
Ảnh minh họa
Sáng mồng 2, tôi đưa người yêu về quê. Trước khi đi, bác gái dặn đi dặn lại: "không được để Phương rửa bát, nó mới làm móng, phải quan tâm đến nó, đừng uống nhiều mà bỏ quên người yêu".
Tôi nghe thế chỉ biết im lặng. Nhưng về quê, bạn bè nhiều, tôi chẳng tránh được việc quá chén. Thêm nữa, bạn gái về ra mắt, không thể ngồi không nhìn mấy chị em dọn dẹp nên rửa bát cùng. Điều đáng nói, bạn gái không hề phàn nàn về chuyện đó và rất vui vẻ.
Mới tới nhà được khoảng 2 giờ đồng hồ, bác gái đã gọi điện giục về nhưng tôi nấn ná thêm. Ngay tối mồng 2 tết, tôi vừa đưa bạn gái về tới cổng, mẹ cô ấy đã lên giọng khó chịu. Bác bảo, tôi không biết điều, không nghe theo lời bác mà làm này làm nọ.
Ảnh minh họa
Lúc đó, sẵn hơi men trong người, tôi nhấn ga chạy đi mà không vào nhà như mọi lần. Từ hôm đó, mẹ người yêu không cho cô ấy gặp tôi nữa mặc cho cô ấy khóc lóc. Còn tôi chẳng còn thiết tha đến nhà bạn gái để xin lỗi vì tôi nghĩ mình không làm gì quá đáng. Có lẽ, hết tết chuyện tình yêu của tôi cũng kết thúc.
Theo Tinmoi24
Đắng cay tủi nhục phía sau cái mác hào nhoáng "bạn gái thiếu gia" Những tưởng, cuộc đời mình đã sang một trang mới khi "săn" được bạn trai thiếu gia, tôi nào ngờ được những đắng cay tủi nhục phía đằng sau đó. Chứng kiến sự khó khăn vất vả của bố mẹ, từ bé tôi đã tự nhủ, sau này lớn lên phải kiếm được nhiều tiền, không được sống trong nghèo khổ. Ngày ấy,...