Trải lòng gã si tình cưa gái bằng… trứng thối
Trần Quang Hưng bị bạn gái lạnh nhạt, gã biến lòng yêu thành thù hận. Suốt một thời gian dài, gã nhiều lần ném gạch đá, ném xăng và cả trứng thối trộn dầu luyn vào nhà người bạn gái…
Tình yêu “sực mùi” trứng thối trộn dầu luyn, bom xăng…
Trần Quang Hưng (SN 1990, trú tại thôn 6 Phả Lễ – Thủy Nguyên – Hải Phòng) sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông ở huyện ngoại thành Hải Phòng. Kinh tế gia đình chẳng mấy dư giả nhưng bố mẹ Hưng thấu hiểu nỗi khổ của kẻ thất học nên ông bà chắt chiu từng đồng nuôi ba anh em Hưng ăn học đến nơi đến chốn. Hưng cũng tốt nghiệp cấp ba như bao đứa bạn con nhà khá giả cùng làng.
Giấc mơ đại học không thành, Hưng hăng hái tham gia nghĩa vụ quân sự. Một lần, từ cuộc điện thoại lạc, Hưng đã biết đến sự tồn tại của Phạm Bích Vân (SN 1990, trú tại ngõ 46 – Lạch Tray – Hàng Kênh – Lê Chân – Hải Phòng) từ đấy.
Khi Hưng được xuất ngũ trở về, có cơ hội được trực tiếp gặp mặt Vân, những ấp ủ bấy lâu nay của chàng trai mới lớn cứ ngày một thổn thức trong lòng. Thỉnh thoảng, hai người bạn đã có những cuộc đi chơi riêng rất vui vẻ. Từ chỗ thân thiết, hay chia sẻ, tâm sự, Hưng có phần yêu mến, ngưỡng mộ cô bạn gái chăm chỉ, chịu khó với tiệm cắt tóc, gội đầu của riêng mình ấy. Mỗi khi có dịp, Hưng lại tìm đến tiệm cắt tóc, gội đầu của Vân để được trò chuyện cùng cô.
Ảnh chỉ mang tính minh họa
Đến một ngày, gã trai trẻ không thể cất giữ niềm riêng, mạnh dạn bày tỏ lời yêu với Vân. Nhưng có một sự thật lạ lùng, sau lần khước từ lời tỏ tình của Hưng, Vân vẫn thi thoảng đồng ý gặp gỡ Hưng để trò chuyện. Trong những lần như thế, giữa họ thường xảy ra những cãi vã gay gắt.
Bị chối từ tình cảm khiến Hưng “mất mặt”. Kể từ đó, thay thế tình yêu đẹp đẽ là sự bực dọc, thù hận choáng ngợp lòng gã. Thêm vào đó, do nhà Hưng ở quê xa, cách Thành phố Cảng vài chục cây số nên để có cơ hội việc làm, gã đã rời gia đình đến thuê trọ cùng chúng bạn ở tổ 33 cụm 5, phường Đông Khê – Ngô Quyền – Hải Phòng.
Cuộc sống tự do, không chịu sự kiểm soát của gia đình đã tạo cho Hưng cơ hội tiếp xúc với đủ những phức tạp của xã hội. Những mánh khóe lừa lọc, thói côn đồ hung hãn đã nhiễm vào gã lúc nào, chính bản thân gã cũng chẳng rõ. Bởi thế nên, bị Vân từ chối yêu đương là một sự sỉ nhục với gã. Mỗi lần cãi vã với Vân, Hưng thường hùng hổ đe dọa đánh, giết Vân và lớn tiếng tuyên bố, không cho phép Vân gặp gỡ hay có quan hệ yêu đương với bất cứ người đàn ông nào khác. Và rồi, không chỉ dừng lại ở những lời nói, Hưng đã hành động thật.
Khoảng giữa tháng 4/2012, tại quán gội đầu của Vân trên đường Hàng Kênh – Hải Phòng, Hưng đã cầm dao nhọn dí dao nhọn vào cổ Vân và đe dọa: “Mày không yêu tao, tao không để mày yêu thằng nào khác…”. Tiếp đó, khoảng 23 giờ ngày 24/6/2012, Hưng ném gạch vào mái chống nóng nhà Vân rồi phóng xe tẩu thoát. Sau đó, gã nhắn tin vào máy di động của Vân rằng: “Đi làm bố sẽ đâm chết mày!”.
Đúng một tháng sau lần ném gạch ấy, vào hồi 23 giờ ngày 08/7/2012, Hưng tiếp tục ném một chai dầu luyn pha trứng thối vào nhà Vân rồi bỏ đi. Lần này, gã “hứa hẹn” bằng tin nhắn gửi cho Vân rằng: “Sẽ tiếp tục ném luyn, trứng vào nhà. Thình lình tóm được đâm chết…”. Lần khủng bố gần đây nhất Hưng dành cho bạn gái là vào ngày 09/7/2012. Đêm ấy, gã nhắn tin, gọi điện cho Vân, đe dọa rằng sẽ dùng xăng đốt nhà Vân.
Đến khoảng 3 giờ 20 phút ngày 10/7/2012, Hưng cầm chai xăng bằng thủy tinh, châm lửa cháy, ném lên mái nhựa chống nóng nhà Vân. Lửa bén mái che, cháy nhựa nhưng rất may, do khi đó trời đổ mưa to nên ngọn lửa được dập tắt. Thiệt hại về vật chất do Hưng gây ra đối với gia đình Vân trong lần khủng bố ấy khoảng 300 nghìn đồng. Sau pha ném xăng, Hưng tiếp tục nhắn tin cho Vân: “Do trời mưa to đấy, mấy hôm nữa tao tìm được kíp mìn, tao ốp vào nhà mày…”.
Kết cục một mối tình si
Kẻ si tình Trần Quang Hưng
Với Vân, Hưng là nỗi kinh hoàng. Vướng vào lưới tình si do Hưng bủa vây, Vân chẳng thể tự tìm được lối thoát ra. Hết lần này đến lần khác, mức độ đe dọa lần sau rùng rợn hơn lần trước, Hưng đã khiến bạn gái và gia đình cô hoảng sợ thực sự. Và rồi, không thể chịu đựng sự tra tấn tinh thần thêm, Vân đã buộc lòng đến cơ quan điều tra để tố cáo hành vi của Hưng.
Ngày 10/7/2012, tại trụ sở cơ quan công an quận Lê Chân – Hải Phòng, Vân đã có đơn tố cáo về việc bị Trần Quang Hưng đe dọa giết. Tiếp nhận đơn tố cáo, lực lượng chức năng đã nhanh chóng tiến hành điều tra, xác minh. Bước đầu, cơ quan công an đã thu thập được tài liệu, chứng cứ xác định đơn thư tố cáo của nạn nhân là hoàn toàn có cơ sở. Xét hành vi và mức độ nghiêm trọng của vụ việc, cơ quan công an đã ra lệnh bắt khẩn cấp đối với Trần Quang Hưng để phục vụ công tác điều tra, m rộng vụ án.
Tại cơ quan điều tra, Hưng thừa nhận hành vi như trên. Theo lời khai của Hưng tại cơ quan công an, gã hoàn toàn không có ý định tước đoạt tính mạng của Vân, chuỗi hành động ấy của gã chỉ nhằm mục đích đe dọa Vân cho thỏa lòng tức tối. Và dường như gã ân hận lắm. Vốn dĩ gã có dáng người gầy guộc, khuôn mặt hốc hác, có chút gì đó như khắc khổ và từ khi đối diện với cơ quan điều tra, nhìn gã càng thảm hại hơn.
Video đang HOT
Gã cúi gằm, lảng tránh ánh nhìn của người đối diện. Như chỉ chờ được hỏi đến, gã dốc bầu tâm sự về mối tình si. Gã bảo, cuộc sống của gã khá trật vật, khó khăn liên tiếp khó khăn. Mỗi khi đối diện với điều đó, gã chỉ mong nhận được sự sẻ chia, cảm thông của người bạn gái gã rất mực yêu thương, nào ngờ gã chỉ nhận được sự ghẻ lạnh. Điều đó làm gã tổn thương ghê gớm. Tính gã cục cằn nên phút không làm chủ được mình, gã đã bồng bột và phạm phải sai lầm này. Điều gã day dứt hơn là lý lịch “sạch sẽ” hai mươi mấy năm qua của gã từ đây đã dính chàm. Gã buồn! Đôi mắt mà theo như gã kể, có người nói là “mắt ướt, mắt si tình” ấy luôn đong đầy ẩn ức.
Hiện tại, cơ quan công an đang tiếp tục củng cố hồ sơ, làm rõ hành vi đe dọa giết người của Trần Quang Hưng. Nếu cấu thành tội danh này, chắc chắn gã sẽ phải trả giá sau song sắt nhà tù. Ở chốn ấy, có thời gian tĩnh tâm, biết đâu gã sẽ ngộ ra rằng, tình yêu chẳng thể có mùi xăng, mùi luyn, mùi… trứng thối như cái cách gã ứng xử. Tình yêu ở đời phải là dư vị dù đắng cay nhưng vẫn khiến con người ta se lòng khi hoài niệm.
Theo Vietbao
Nơi dòng sông ở lại
Ngày ấy, nhà tôi nghèo lắm. Mới bảy tuổi là tôi phải rời xa mẹ và về sống với người anh trai ở tận Cần Thơ. Anh trai tôi là bộ đội nên thường phải đi công tác xa. Tất cả những việc nấu nướng, giặt giũ và học hành tôi thường tự làm lấy một mình.
Nhà tôi là căn nhà tập thể mà cơ quan anh trai tôi cấp. Nó nằm lọt thỏm giữa doanh trại bộ đội nên tôi gần như sống theo kỷ luật quân đội từ bé. Lên hết cấp hai thì anh trai tôi lập gia đình và chuyển ra ngoài xây nhà riêng để ở. Thời bao cấp nên mọi thứ đều thiếu thốn chứ không thoải mái như bây giờ. Đã có lúc tôi định nghỉ học và tìm một việc gì đó để đi làm.
Một buổi chiều đi học về, do tôi bị sốt cao nên dọc đường tôi đã ngất đi lúc nào không biết.
Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường một xinh sắn và bên cạnh tôi một người phụ nữ với gương mặt hiền từ đang nhìn tôi.
- Cháu tỉnh rồi à - Sao bị sốt mà vẫn đi học vậy?
Nói rồi bà từ từ đỡ tôi ngồi dậy và gọi với vào trong.
- Hoàng ơi, con bé tỉnh rồi, lấy cho em nó ly nước đi con.
Từ trong nhà, một người mặc quân phục bước ra tay bưng ly nước tươi cười:
- Em tỉnh rồi à, tự dưng đến cổng nhà anh lại ngất. May mà hôm nay anh về thăm nhà, nếu không mẹ anh sẽ không biết phải làm sao. Em uống nước đi.
Tôi cảm ơn người thanh niên và cầm ly nước uống sạch như làm theo mệnh lệnh. Mẹ anh bảo anh lấy xe đưa tôi về nhà.
Trên đường đi anh hỏi thăm về hoàn cảnh của tôi. Khi đến cổng thì xe ngừng lại, tôi cúi người cảm ơn anh rồi lặng lẽ vào nhà.
Từ đó mỗi khi đi học qua nhà tôi thường ghé thăm mẹ của anh. Bà ở một mình vì cha anh đã hy sinh khi anh còn trong bụng mẹ. Bà kể cho tôi nghe về Hoàng con trai bà. "Nó không được biết mặt cha nữa con à. Học xong 12 thì nhất quyết xin cho đi bộ đội dù nó học rất giỏi. Nó bảo khi đi bộ đội về thì sẽ đi học tiếp. Đơn vị nó cách nhà cũng không xa nên một tuần tranh thủ xin thủ trưởng ghé qua thăm mẹ. Bác chỉ có một mình nó là con thôi. Con có muốn làm con nuôi của bác không?"
Tôi vui vẻ gật đầu vì chính bản thân tôi cũng không được sống gần mẹ, nay có một người muốn nhận làm mẹ mình tôi thích lắm.
Ngày tháng trôi qua tôi ngoan ngoãn là em gái của Hoàng. Anh thường về hướng dẫn cho tôi những bài toán khó vì thật sự tôi học toán rất kém. Thấm thoát đã là hai năm. Anh xuất ngũ và tôi thì tốt nghiệp 12. Mẹ anh đã khuyến khích anh cùng luyện thì đại học với tôi.
Kết quả là cả hai chúng tôi đều cầm trên tay được tờ giấy báo trúng tuyển đại học. Chỉ khác là chúng tôi chọn hai ngành khác nhau. Tôi học Dược còn anh thì vào ngành sư phạm. Anh bảo tôi:
- Anh muốn mình trở thành nhà giáo và về dạy tại nơi mình đã từng học. Em có vui không?
Tôi gật đầu nhưng mắt thì đỏ hoe. Tôi khóc vì niềm vui trúng tuyển và khóc vì tôi không biết lấy tiền đâu để lên Sài Gòn học.
Tôi nói dối với anh chị là mình thi rớt đại học và muốn lên Sài Gòn tìm việc làm. Anh chị tôi đồng ý.
Ngày lên Sài Gòn tôi cùng anh dậy từ sáng sớm và hẹn nhau ngoài bến xe.Mẹ anh căn dặn chúng tôi đủ điều. Mẹ bảo rằng, mong cho cả hai chúng tôi học thật tốt và tranh thủ về thăm bà.
Lên đến đất Sài Gòn, do chúng tôi học khác trường nên anh tìm cho tôi một chỗ trọ rồi vác ba lô đến ở cùng vài người bạn học chung.
Tôi vừa đi học vừa đi làm cả ngày mong có đủ tiền ăn học. Những khó khăn như vây quanh lấy tôi khi tất cả chi phí cho việc hộc cao ngất. Tôi bưng bê phụ quán ăn, dạy kèm, thậm chí bán cả vé số. Anh thì có tiền phụ cấp của mẹ còn tôi thì tự lo liệu tất cả. Biết tôi khó khăn nên anh thường giúp đỡ tôi rất nhiều. Ngày tháng trôi qua, hôm ấy là sinh nhật tôi, anh bảo tối nay tôi xin nghỉ dạy kèm một hôm vì anh có chuyện muốn nói cùng tôi.
Tối đó anh chở tôi trên chiếc xe đạp cuộc của anh ra công viên Lê Văn Tám. Chọn một chiếc ghế đá trong công viên tôi và anh ngồi xuống. Cả hai chúng tôi cùng yên lặng, khoảng mười phút sau anh quay sang tôi và nói: "Bé à, học xong chúng mình cưới nhau nhé"
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh với câu đề nghị bất ngờ như vậy. Tôi thật sự đã yêu anh lâu rồi nhưng tôi vẫn giữ mối tình đó trong lòng vì tôi nghĩ anh chỉ xem tôi như đứa em gái mà thôi. Thấy tôi ngạc nhiên anh nói tiếp "Anh rất yêu em và thật sự cần có em trong cuộc sống- em có hiểu không?" Nói rồi anh nắm chặt bàn tay đang run rẩy của tôi. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ đó. Rồi anh về kể với mẹ, bà vui mừng và chấp nhận ngay.
Từ đó, tôi thật hạnh phúc vì ngoài giờ học ra chúng tôi cùng cật lực tìm việc làm chung. Anh quan tâm và chăm sóc cho tôi từng chút. Cuối tháng chúng tôi thường dành tiền về thăm nhà. Mỗi lần về anh lại tranh thủ sữa chữa những vật dụng trong nhà cho mẹ rồi cùng tôi ra ngắm dòng sông Hậu êm đềm. Anh bảo:
- Sau này chúng mình sẽ cố gắng làm dành dụm tiền mua một căn nhà nhỏ bên sông em nhé.
Anh hay hát bài hát tình đẹp mùa chôm chôm nhưng lại đổi thành câu "Anh đi làm ông giáo còn em đi bán thuốc tây". Anh luôn dí dỏm và chọc cho tôi cười.
Ngày tháng qua đi cho đến gần ngày thi tốt nghiệp, bỗng dưng anh ít đến chỗ tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng anh bận học thi nên cũng không thắc mắc. Tôi ghé nơi anh ở và nhìn thấy anh gầy và xanh xao hơn. Tôi hỏi thì anh nói là do anh thức học bài. Thấy tôi lo lắng cho sức khỏe của anh. Anh trấn an tôi bằng những nụ cười và nói "Cô dược sỹ cố mà thi thật tốt để sau này cấp thuốc cho anh suốt đời đó"
Rồi tôi thi tốt nghiệp và đạt điểm rất cao. Hôm đó anh đến tặng tôi một bó hoa chúc mừng và hẹn tôi: " Tối nay anh muốn gặp em lúc 7g tại chiếc ghế đá lần đầu tiên anh nói yêu em được không?".
Tối hôm đó tôi dến gặp anh, tôi cố ý đến sớm hơm giờ anh hẹn nhưng không ngờ anh đã ngồi đó trước. Anh mĩm cười và bảo tôi ngồi xuống. Cũng im lặng một lúc như ngày đầu tiên, sau đó anh nói:
- Bé à, mình chia tay nhé.
Tôi giật mình và quay qua anh:
- Thôi nha, hỏng đùa đâu, Ước mơ mình sắp thành hiện thực rồi anh ạ
- Không, anh không thể ở bên em nữa, chúng mình chia tay đi em. Anh không còn yêu em nữa.
Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi. Mắt tôi nhòe đi, chân tôi run rẩy rồi quỵ xuống. Anh đứng dậy đi vội, mặc cho tôi gọi với theo...anh Hoàng , anh Hoàng....
Mặc cho tôi gào khóc anh vẫn bước đi và không quay mặt lại. Tôi suy sụp và cố gắng về phòng mình. Trên đường về tôi gặp Phong, người bạn ở cùng phòng với anh - anh cho tôi biết là Hoàng không thi Đại học và sẽ về quê vào sáng mai.
Tôi không tin vào tai mình nữa. Với bản tính của anh thi làm sao anh có thể bỏ thi được và lại là thi tốt nghiệp.
Như có một linh tính gì đó, tôi nghĩ lại những việc vừa xảy ra. Bao nhiêu câu hỏi cứ quanh quẩn nơi tôi : Hoàng có người mới, vướng phải một tệ nạn nào đó hay có chuyện gì? Anh rất yêu tôi, tại sao khi tôi kêu gào thảm thiết anh cũng không quay lại.... Mọi câu hỏi cứ quây quanh lấy tôi. Không chấp nhận với những gì mình vừa đối diện, tôi quyết định hai ngày nữa giải quyết xong việc sẽ về quê tìm Hoàng.
Về tới cổng nhà anh thì thật khác lạ, nhà anh có đông người và ồn ào. Chiếc cờ báo tang cắm trước cổng. Như không tin vào mắt mình nữa, tôi chạy lao vào nhà.
Tấm hình anh chụp làm thẻ sinh viên giờ được phóng to lên để trước quan tài. Tôi chạy đến bên mẹ và khóc không thành tiếng. Mẹ anh và những người bà con đỡ tôi dậy và bà đưa cho tôi một bức thư.
Tôi mở thư ra, những dòng chữ quen thuộc của anh sao cứ nhảy nhót trước mắt tôi, anh viết:
"Bé yêu của anh! Anh phải xa bé rồi. Anh phải đi thôi. Anh xin lỗi vì không làm đúng lời hứa là bên em suốt đời. Anh xin lỗi vì không quay lại khi em bị ngã. Vì lúc đó anh quay lại em sẽ biết anh đang khóc. Em đừng trách mẹ vì anh không cho mẹ báo tin cho em. Anh dặn mẹ hãy để một thời gian rồi hãy cho em biết.
Hơn một tháng qua, từ khi biết mình bị ung thư gan, anh đã không dám đến gặp em. Mỗi ngày nỗi đau phải xa em, xa mẹ hành hạ anh. Mong em tha lỗi cho anh. Thỉnh thoảng giúp anh chăm sóc mẹ em nhé. Hãy luôn vững bước dù không có anh bên cạnh. Anh yêu em"
Tất cả những ước mơ của tôi và anh không còn nữa. Anh đã ra đi lặng lẽ trong nỗi đau tột cùng của tôi.
Tiễn Hoàng vào một chiều mưa tầm tã. Nước mắt, nước mưa nhòe nhoẹt ướt đẫm mặt tôi.
Bốn năm sau tôi lấy chồng, Cả chồng tôi và tôi luôn yêu thương và kính trọng mẹ. Tranh thủ ngày rảnh tôi thường về thăm và đưa bà ra mộ anh. Hai đứa con tôi bây giờ xem bà là bà ngoại của chúng. Mẹ của anh xem tôi như con ruột của mình. Bà yêu hai đứa trẻ nhà tôi lắm. Cứ đến hè, chúng lại rối rít đòi tôi đưa về thăm ngoại.
Chiều nay bên dòng sông Hậu xinh đẹp tôi lại nhớ về anh. Nhớ lại những kỷ niệm mà có lẽ suốt đời tôi chẳng thể quên.
Theo Eva
"Dòng sông cầu vồng" kỳ lạ tại Colombia Trong một khoảng thời gian nhất định trong năm, "dòng sông cầu vồng" ở Colombia trút bỏ màu xanh "lỗi mốt" và khoe màn trình diễn bùng nổ màu sắc ngoạn mục Dòng sông Cano Cristales nằm ở phía Bắc đất nước Columbia là một trong những con sông khác thường và đẹp nhất trên thế giới. Nó có chiều dài gần 100...